Quỷ mới biết sao Mina lại nhìn thấy Ferry hút máu.

Còn hất nước thánh lên người gã.

Đã chẳng được tích sự gì, ngược lại còn tự chui đầu vào rọ.

Ninh Thư tránh sang một bên, theo dõi tình hình.

Ít nhất thì Mina sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng.

Cô gái bị Ferry nhắm trúng, còn đang mộng tưởng sẽ có được một khoảng thời gian lãng mạn bên cạnh người đàn ông tinh tế này.

Hơn nữa, khí chất cao quý trên người đàn ông này chứng tỏ không phải một người tầm thường.

Hào môn tài phiệt, ba đời mới có thể bồi dưỡng được ra một quý tộc, có nghĩa rằng tài sản của người này rất đồ sộ.

Bởi vậy cô gái kia tỏ rõ chán ghét đối với cô gái vừa đột ngột xuất hiện trước mặt, đặc biệt lại có gương mặt trẻ trung, xinh đẹp.

“Cô làm sao vậy, có hiểu thế nào là lịch sự không?” Cô gái gắt gao nói, “Còn chưa đi?”

Mina căng thẳng nhìn Ferry, lập tức nói:” Anh ta là ma cà rồng, đừng để vẻ bề ngoài đó lừa gạt.”

“Vừa nãy, anh ta hiện răng nanh, định cắn cổ cô đấy.” Mina chỉ vào Ferry.

Cô gái nhìn về phía Ferry, không thấy răng nanh của gã đâu cả, trông gã vẫn phong độ lịch lãm như cũ.

Sắc mặt cô gái lập tức trở nên khó coi, cảm thấy Mina muốn gây chú ý tới người bên cạnh mình.

“Ma cà rồng gì cơ chứ, còn không rời khỏi đây ngay, cô là ai vậy chứ.”

“Anh ta thật sự là ma cà rồng, cô phải tin tôi.” Mina gấp tới độ mồ hôi đầy đầu.

Ferry dùng ánh mắt vui vẻ quan sát Mina, mắt hơi nhắm lại, hít hít, chắc là ngửi mùi trên người Mina.

“Nếu cô muốn thay thế cô ấy, tôi sẽ đáp ứng cô.” Ferry búng tay một cái.

Cô gái không hài lòng, đang muốn nói chuyện với Ferry, lại bị Ferry đánh ngất, thân thể mềm nhũn ngã xuống dưới đất.

Mina trợn tròn hai mắt, chỉ vào cô gái dưới đất, lắp bắp hỏi: “Anh, anh, anh giết cô ấy rồi?”

Ferry chậm rãi bước tới trước mặt Mina, Mina hốt hoảng sợ hãi lùi lại phía sau, muốn hất nước thánh tiếp.

Nhưng nước thánh vừa nãy đã hất hết, cô nàng lại chỉ cầm mỗi nước thánh theo, không có thêm dụng cụ nào khác.

Mina lùi về phía sau, đụng phải chân tường, không thể lui tiếp, Mina tuyệt vọng, ưỡn ngực thẳng người, “Dừng lại, tôi là thợ săn ma cà rồng, còn có cộng sự đi cùng. Cậu ấy sắp tới rồi.”

Ninh Thư:......

Ninh Thư vội vàng nín thở, không để Ferry phát hiện ra.

Ferry nhìn thợ săn nhỏ, khóa tay cô nàng trên tường, ôm vào trong ngực.

Hơi thở nam tính xa lạ khiến Mina hoảng hốt không thôi, vươn tay đẩy người, nhưng khi chạm vào ngực Ferry, lại không cảm nhận được nhịp đập trái tim.

“Chẳng lẽ cô không biết trái tim của ma cà rồng không đập sao?” Răng nanh trong miệng Ferry trồi ra, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo của gã, toát ra vẻ tà mị.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của gã, làm tăng thêm vẻ kỳ quái đáng sợ.

Mina sợ té đái, đây là lần đầu tiên cô nàng tiếp xúc với ma cà rồng gần tới vậy.

Thật khiến người sợ hãi.

Ma cà rồng đúng là giống loài nguy hiểm.

Ferry ghé sát vào Mina khịt khịt mũi, “Máu của cô thật thơm, thơm thật sự đấy, chắc sẽ ngọt lắm đây.”

Mina run bắn cả người, “Tôi cảnh cáo anh, tôi hét lên bây giờ, tôi sẽ gọi cộng sự tới nữa.”

Ferry không khách khí cắn cổ Mina, khiến Mina rùng mình một cái, cảm thấy cổ ngứa ngáy.

Đôi môi không chút độ ấm của ma cà rồng dán lên trên cổ cô nàng, khiến chân Mina mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khụy.

Ferry đỡ lấy thân thể Mina, dường như đang tận hưởng vị máu thơm của Mina, gương mặt hồng hào của Mina bắt đầu tái nhợt, mất đi huyết sắc.

“Anh thả tôi ra.”

Lúc này Ferry mới lấy lại nhân thức, thả Mina ra, liếm máu tươi còn vương lại trên môi.

“Anh…” Mina tức muốn chết, nhục quá đi mất, thân là thợ săn ma cà rồng, lại để bị ma cà rồng hút máu.

Trở lại tổ chức khẳng định sẽ bị mọi người cười chê, không chỉ thế còn bị Jasmine lải nhải không tha.

Ferry nhìn Mina trợn mắt, dáng vẻ muốn mà không làm được gì gã, phì cười, “Cô đúng là thợ săn ngon nhất mà tôi từng gặp.”

“Đừng nói là cô không biết đối phó với ma cà rồng đấy chứ? Sao tổ chức Vampire Hunter lại cử người như cô tới làm nhiệm vụ nhỉ?”

Ferry tặc lưỡi, tỏ vẻ khinh thường.

“Anh…” Mina đứng dậy nhưng do đứng quá nhanh, cộng thêm việc mất máu quá nhiều, khiến đầu óc choáng váng, lao thẳng vào người Ferry.

Ferry đưa tay đỡ lấy, “Lần đầu tiên thấy thợ săn ngã vào lòng ma cà rồng đấy.”

Mina đẩy Ferry ra, chống tường: “Nupakachi, tôi sẽ quay lại tìm anh báo chù.”

Ferry khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt nói: “Sẵn lòng đợi thợ săn đại nhân lại đến lần sau.”

Mina biết tên ma cà rồng đáng giận này đang coi thường mình.

Nhưng mà hiện tại cô nàng lại không đánh lại gã.

Chết tiệt, đáng ghét quá đi mất.

“Ở bên kia xem đủ rồi thì xuất hiện đi.” Ferry nhìn về phía Ninh Thư đang nấp.

“Ai?” Mina đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Ninh Thư trong trong bóng đêm bước tới, mở to hai mắt nhìn, “Jasmine, cậu vẫn luôn ở đây sao?”

“Không phải, mình vừa đi ngang qua thôi, cậu làm sao vậy.” Ninh Thư mặt không biến sắc nói dối.

Mina ngượng ngùng nói bản thân vừa bị ma cà rồng hút máu.

Trên mặt Ferry mang theo vẻ ác ý, nhìn Mina nói: “Cộng sự này của cô, vẫn luôn trốn trong góc quan sát, nhìn tới tận lúc cô bị tôi hút máu, cũng không mảy may có ý định ra cứu cô.”

Mina nghe xong, ấm ức hỏi: “Thật vậy sao, Jasmine?”

“Thằng này nó mồm điêu đấy.” Ninh Thư phủ nhận

“Cô ta phát hiện ra tôi trước cả cô, nhưng không lộ diện, để cô trở thành bia đỡ đạn, đi trước mở đường, để cô ta ở sau chiếm thành quả.” Ferry thêm mắm dặm muối.

Ngày tháng bất tử quá nhàm chán, nên giờ phải học thói đơm đặt tạo drama hít cho vui.

Rõ ràng là gã cố ý làm vậy.

Ninh Thư liếc Ferry đang sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Nói ít đi một câu, chú mày sẽ chết à.”

“Jasmine, cậu thật sự thấy chết không cứu sao?” Mina nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Ninh Thư, trông thương thật sự.

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Cậu là đồ ngu à, nghe hắn nói nhảm mà cũng tin là thật, hắn là ma cà rồng đấy. Để tôi đánh vần cho cậu nghe mờ a ma, cờ a ca huyền cà, rờ ông rông huyền rồng, ma cà rồng, ma cà rồng đấy, rõ chưa. Nghe hắn có mà đổ thóc giống ra mà ăn.”

“Chẳng phải cô vẫn trốn một góc đứng nhìn đồng đội bị hút máu đó sao? Tổ chức thợ săn này, miệng thì nói hay lắm, nào là cống hiến cho toàn thể nhân loại, nào là kêu gọi bình đẳng bác ái cho nhân loại, rồi thì thực thi công lý cho nhân loại, nhưng mà làm thì chẳng khác gì mèo mửa, chỉ chăm chăm vào lợi ích cá nhân.” Ferry vừa trào phúng.

Vừa lung lạc tâm trí hai thợ săn trẻ tuổi trước mặt.

Mina cắn môi, nhìn Ninh thư với ánh mắt bi thương.

Rõ ràng là bạn bè cộng sự, lại thấy chết không cứu.

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Ai hướng tới công lý, vì nghĩa diệt thân chứ, việc không có lợi thì ai thèm làm, bọn tôi giết ma cà rồng là vì tiền, vì cuộc đời của chính mình, chứ đứa mẹ nào nói là vì thế giới, vì hòa bình nhân loại, ở đâu làm vậy thì tôi không biết chứ ở đây chúng tôi không làm thế nhé, ở đây chúng tôi cũng không hít bụi tiên để tồn tại, oke?”

“Có cung thì mới có cầu, sự tồn tại của chúng tôi chính là để chế ước lũ ma cà rồng các người lại đấy.”

Ferry khẽ cười, nhìn Mina đang tủi thân sắp khóc ngồi dưới đất kia.

“Kể cũng chả sai, tổ chức thợ săn các người chính là như vậy mà, từ trên xuống dưới nồng nặc mùi tiền, không biết vì nước vì dân, vì toàn bộ nhân loại được mấy phần là thật?”

Mina trừng mắt nhìn Ferry, “Anh im đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play