Chẳng phải có câu, “ở hiền gặp lành, ác giả ác báo” à, sao giờ không phải chỉ người bình thường mới có thể trở thành nhiệm vụ giả, mà tới cả mấy tên bất thường cũng có thể trở thành nhiệm vụ giả vậy hả.
Nghĩ tới việc Trình Phi trở thành hệ thống, cho dù gã cũng đã bị xóa ký ức, vẫn khiến Ninh Thư bất an như thường.
Trở thành hệ thống, sẽ bị xóa trí nhớ, không biết trước kia 2333 là dạng người gì, cũng như đã trải qua những việc gì.
Biết 2333 là con người rồi, lại làm cho Ninh Thư cảm thấy chuyện này càng ngày càng gian dối.
Trước đây cô chỉ nghĩ 2333 có trí năng,là sinh mệnh ngoài sức tưởng tượng, nhưng giờ lại biết đó là một con người hoàn chỉnh.
Quả thật là rất hố cha.
Nghĩ tới những chuyện ngu xuẩn trước đây với 2333, thật thương cho tấm thân khốn khổ này, Ninh Thư thật sự muốn chấm nước mắt.
“Có khi nào Trình Phi sẽ không bị xóa ký ức không.” Ninh thư không yên tâm hỏi.
2333 nói: “Cô thật sự nghĩ Trình Phi bay được lên trời sao, chẳng lẽ cả thiên hạ này không có ai trị được hắn chắc, người bên trên cũng chẳng phải người chỉ biết ăn chay.”
Ninh Thư yên tâm được chút chút.
Kệ đi, giờ việc cũng đã bung bét ra thành thế này rồi, Ninh Thư chính là lợn chết không sợ nước sôi, không sợ bố con thằng nào hết.
Chờ tới lúc cô lớn mạnh rồi, ai cũng không thể động tới ngón chân cô, tới mười Trình Phi cũng thế thôi.
Tới đây, bà chấp tuốt.
Ninh Thư tò mò hỏi 2333: “Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện khôi phục trí nhớ sao?”
“Không sai, tôi chưa từng nghĩ tới, kiếp trước ra sao thì ra, nhớ lại làm gì?” 2333 không để ý nói.
Ninh Thư vỗ tay, ngầu quá bạn tôi ơi, có cảm giác như đây là nhân cách thứ hai của 2333 vậy.
Ninh Thư nhặt chén trà vừa rơi dưới đất lên, dọn dẹp xung quanh.
Sau đó tiếp tục đọc sách.
Ninh Thư thuận tay lấy cuốn tuyệt thế võ công ra, chữ triện trên bìa thiếp vàng càng ngày càng đậm, mang lại cảm giác uy nghiêm.
Cầm tuyệt thế võ công trong tay, cảm nhận được một luồng sinh khí cuồn cuộn tươi mát không ngừng.
Chỉ một căn nguyên thuộc tính mộc của thế giới đã làm cho không gian tràn ngập sinh khí.
Kiếm mãi mới được một căn nguyên thế giới, tới khi nào cô mới tìm được hết những căn nguyên thế giới khác đây.
Đã trải qua bao nhiêu thế giới, mà giờ mới có được một cái.
Căn nguyên thế giới thật sự rất khó tìm.
Hình thái chưa cố định rõ ràng, đã vậy mấy thế giới tới chưa chắc đã có nữa.
Ninh Thư cất tuyệt thế võ công đi, lại nhìn hố đen trên tường.
Không biết tới khi nào hố đen này mới biến mất.
Cũng chẳng rõ tới lúc nào hai hạt châu này mới dung hợp xong nữa.
Ninh Thư không còn trông mong gì vào việc hai hạt châu này có thể dung hợp ra thứ gì kinh thiên động địa nữa, giờ chỉ mong chúng đừng gây ra thêm tai họa gì khác cho cô là được.
Đừng oanh tạc không gian hệ thống của cô thêm lần nào nữa là cô hạnh phúc lắm rồi.
Ninh Thư rót một chén trà, tiếp tục đọc sách, rồi sẽ tới một ngày cô có thể giải quyết được hết những tên ruồi bâu và những việc khiến cô khó ở.
Có lẽ tới khi mạnh tới tột cùng rồi, sẽ không có ai có thể lay chuyển tâm trí của cô được nữa.
Trong không gian hệ thống yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách của Ninh Thư.
Ninh Thư đọc sách xong, nói với 2333: “Đi làm nhiệm vụ thôi.”
Ninh Thư cầu nguyện trong lòng, mong rằng chuyến này có thể gặp được căn nguyên thế giới.
Chỉ sở hữu được một căn nguyên thế giới, điều này khiến Ninh Thư hơi chạnh lòng.
Mấy thế giới sau này có thể gặp được căn nguyên thế giới nữa không đây?
“Được, chuẩn bị đi, tôi truyền tổng đây.” 2333 vừa dứt lời, Ninh Thư đã cảm thấy xây xẩm cả mặt mày.
Tỉnh lại, mở mắt ra, đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh còn có một chiếc giường nữa, nhìn xung quanh, nơi này có vẻ là khách sạn.
Là một khách sạn tương đối rẻ và tiện lợi.
Giường bên cạnh vẫn còn một người đang ngủ.
Lúc này sắc trời mới vừa hừng sáng,cô gái bên cạnh lật người quay lưng về phía Ninh Thư.
Ninh Thư kéo chăn bông, nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Đây là thế giới ma cà rồng.
Ma cà rồng bất tử, có gương mặt mê hoặc chúng sinh, chúng khoác trên mình những lễ phục sang trọng quý giá.
Dùng cách thức tao nhã nhất, gợi cảm nhất để cắn nát cổ loài người.
Lấy máu tươi làm thức ăn.
Nguyên chủ Jasmine, là một thành viên trong tổ chức Vampire Hunter, là một thợ săn ma cà rồng.
Thợ săn ma cà rồng có trách nhiệm giải quyết những tên ma cà rồng tùy tiện muốn hút máu và giết người bừa bãi.
Tổ chức này ra đời nhằm duy trì sự sống của loài người và để chiến đấu chống lại ma cà rồng.
Tổ chức sinh ra là để đối đầu với ma cà rồng, ít nhất là khi Vampire Hunter tồn tại, những tên ma cà rồng đó cũng không thể tùy ý làm hại con người một cách quá liều lĩnh được.
Có nghĩa là không đến mức để cho nhân loại trở thành thức ăn cho ma cà rồng.
Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật trong thế giới này, con người đã phát minh ra được máu nhân tạo và máu tổng hợp, nhưng nhiều ma cà rồng vẫn thích dòng máu ấm nóng chảy trong huyết quản của con người hơn.
Răng xuyên qua da, máu tươi túa ra, chạy thẳng vào trong yết hầu.
Hơn thế nữa, chúng thích nhìn cảnh nhân loại bị hút máu, biểu cảm say mê hưởng thụ hiện lên trên nét mặt của nhân loại.
Cô gái nằm ngủ cạnh cô tên là Mina, cũng là thợ săn ma cà rồng giống Jasmine, có điều tính cách lại quá trái ngược, vừa ngây thơ lại còn vừa yếu ớt.
Cho tới tận lúc này, vẫn chưa giết được một tên ma cà rồng nào.
Hầu hết thành viên trong tổ chức đều là trẻ mồ côi, được tổ chức mang về huấn luyện.
Phía trên của tổ chức là nhà thờ.
Lần này là bởi vì một bữa tiệc hóa trang có ma cà rồng trà trộn vào. Nhiệm vụ của nguyên chủ và Mina là giám sát những kẻ này.
Một khi phát hiện bọn chúng sắp hút máu người, hoặc chúng hút máu nhiều tới nỗi xảy ra án mạng, cô và Mina sẽ ra tay.
Có vài tên ma cà rồng sẽ không khống chế được xung động của mình, sẽ trực tiếp hút tới cạn kiệt.
Trong bữa tiệc hóa trang này, Mina tình cờ gặp được quý tộc thân vương ma cà rồng Ferry đang chuẩn bị hút máu một phụ nữ.
Mina hét to một tiếng, lao tới, nhưng thay vào đó cô ta bị Ferry hút máu.
Thân là một thợ săn vampire, thế mà lại bị ma cà rồng hút máu.
Jasmine vội vàng chạy tới cứu cô ta, có bao nhiêu dụng cụ lôi hết ra sử dụng.
Là một quý tộc ma cà rồng, hiển nhiên là Ferry rất lợi hại.
Jasmine bị đánh tới trọng thương.
Mina vừa bị hút máu lấy tay che cổ, nói với Jasmine: “Mình không sao, anh ta không giết mình đâu, chỉ hút chút máu thôi, lần này bỏ qua cho anh ta đi, nếu còn có lần sau mình sẽ gây phiền toái cho anh ta.”
Jasmine trực tiếp phun ra một búng máu.
Nói một cách dễ hiểu, đây là “tjnk iêu kảm độnq” giữa một ma cà rồng và một thợ săn tay mơ.
Mấy kỹ năng chuyên nghiệp Mina không thuần thục được, nhưng cô ta lại cố tình la hét muốn báo thù, đi gây phiền toái cho Ferry.
Mỗi lần đều bị Ferry đùa giỡn quay vòng vòng, nhưng lại không làm hại cô ta.
Thường xuyên qua lại, Mina cảm thấy ma cà rồng cũng không có đáng sợ lắm.
Ferry lại cảm thấy cô thợ săn tay mơ này rất thú vị, không giống với những tên thợ săn khác mỗi khi nhìn thấy đám ma cà rồng bọn họ lại bày ra vẻ mặt như nhìn thấy kẻ thù.
Vẫn là cô mèo con này thú vị nhất.
Hơn nữa mèo con này thật lương thiện, chỉ cần hắn ra vẻ đói khát một chút, cô nhóc lại xoắn xuýt xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay mềm mại trắng nõn để hắn hút máu.
Mặc dù không yếu, nhưng lại khác biệt.
Hai người này cứ đò đưa qua lại mà hấp dẫn lẫn nhau.
Jasmine biết chuyện, khuyên bảo Mina rời khỏi Ferry, Ferry là ma cà rồng, coi con người là thức ăn sao có thể nảy sinh tình yêu được.
Ma cà rồng tự xưng mình là chủng tộc cao quý, hậu duệ của Cain, chúng đối xử với con người chẳng khác gì con người đối xử với gia súc, gia cầm.
Nhưng Mina phản bác lại rằng Ferry khác biệt.
Jasmine sốt ruột, bởi theo quy định của tổ chức, thợ săn không được phép lại gần ma cà rồng.
Bởi ma cà rồng giỏi mê hoặc, vẻ ngoài xinh đẹp cộng với cám dỗ của cuộc sống vĩnh hằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT