Trình Phi sắc mặt bình tĩnh, phủ nhận lời nói của Ninh Thư, ánh mắt nhìn cô vẫn khoan dung như cũ.

Rõ ràng Ninh Thư muốn định tội anh ta, nhưng anh ta vẫn không gấp.

Ánh mắt nhìn Ninh Thư vô cùng cưng chiều.

Có đôi khi lại rất thâm trầm.

Ninh Thư cảm thấy trước mặt Trình Phi mình như thú cưng vươn nanh múa vuốt.

Trình Phi không thèm để ý, cũng không cảm thấy thú cưng có thể mang đến tổn thương gì cho mình.

Ninh Thư cúi đầu không nói thêm gì nữa, bởi vì chứng cứ của cô không đủ thuyết phục, không lập được hình phạt.

Rõ ràng tất cả mọi chuyện đều có quan hệ với Trình Phi, thế nhưng lại không thể tạo thành ảnh hưởng gì với anh ta.

Kiện cáo vẫn còn tiếp tục, thậm chí Ninh Thư còn cảm thấy có khả năng Trình Phi sẽ được phóng thích.

Cuối cùng dưới sự cố gắng của viện kiểm sát, Trình Phi đối mặt với án tù 5 năm.

5 năm.

Thật là quá hời cho Trình Phi, Trình Phi quá mưu mô.

Trình Phi nhìn về phía Ninh Thư, trong mắt anh ta là ánh sáng rực rỡ.

Ninh Thư:...

Đây là ý gì, là khoe khoang sao?

Dù Trình Phi đi tù 5 năm nhưng người bên ngoài vẫn rất lo lắng.

Bởi vì Trình Phi vừa ra ngoài, bọn họ lại phải đối mặt với vận mệnh bị giết.

Pháp luật chính là như vậy.

Rõ ràng là thứ dùng để thúc ép con người, nhưng cũng có thể bị lợi dụng.

Ngay lúc tuyên án, Trình Phi nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất.

Trong lúc nhất thời toà án rối loạn.

Nhân viên y tế nhanh lên chóng tiến hành cấp cứu, xem xét tròng mắt, ấn huyệt nhân trung, bóp hổ khẩu của Trình Phi, nhưng đều vô dụng.

Lập tức, Trình Phi thế mà miệng sùi bọt mép, cả người đều co quắp.

Triệu chứng này có chút giống chứng động kinh.

Xùy...

Ninh Thư không nhịn được bật cười một tiếng, Trình Phi đây là muốn chơi trò này thật à.

Trình Phi run rẩy cả người bị cảnh sát vây quanh, được đưa lên xe cứu thương, xe cứu thương vội vã lên đường.

Giờ phạm nhân bị vậy, đương nhiên không thể tiếp tục.

Ninh Thư mặt đen như đáy nồi bước khỏi tòa án.

Mẹ Ngải khó hiểu hỏi: "Trình Phi đây là thế nào, trước kia không biết Trình Phi có tật xấu này nha."

Giáo sư Ngải vẻ mặt lo lắng, "Trình Phi làm như vậy có phải định trốn tránh pháp luật không?"

Vẫn là giáo sư Ngải đoán chuẩn.

Nếu như Trình Phi không tốt lên, sẽ kéo dài thời hạn mở phiên tòa, tòa không thể đọc kết quả.

Hiện tại Trình Phi là tình huống như vậy. Dựa trên chủ nghĩa nhân đạo, lại thêm người bị hại là cô không chết, có khả năng hình phạt sẽ thuyên giảm.

Chỉ sợ vụ sinh bệnh này là một vòng khởi đầu mới.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu.

Trình Phi là một người ăn no cả nhà không đói bụng, lẻ loi một mình, mà cô còn có giáo sư Ngải và mẹ Ngải.

Chuyện cần cân nhắc cũng nhiều hơn.

Nếu như Trình Phi không thèm đếm xỉa, còn không biết kết quả sẽ như thế nào đâu.

"Ba cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện tử tế với Trình Phi" Giáo sư Ngải rất đau đầu, "Tiếp tục như vậy chẳng tốt cho ai cả, oan gia nên giải không nên kết."

Ninh Thư cũng muốn ước gì hòa bình thế giới tốt đẹp, thế nhưng là khả năng sao?

"Ba à chuyện này gần như không có khả năng." Biểu hiện trên tòa án trước đó của cô rõ ràng đang ném một tảng đá lớn vào Trình Phi.

Trình Phi nhìn như bình tĩnh, nhưng không có nghĩa sẽ không mang thù.

Người Ngải gia không dễ chịu cho lắm, nhất là hai ông bà Ngải, có một người nhớ thương con gái mình, lúc nào cũng muốn làm con bé thành tiêu bản.

Cũng quá lo lắng, bởi vì chuyện xảy ra như vậy nên còn chưa kịp ly hôn.

Ninh Thư nghĩ nghĩ, đưa ông bà Ngải về nhà rồi tới bệnh viện xem tình huống bây giờ của Trình Phi.

Giáo sư Ngải vốn dĩ muốn đi theo Ninh Thư, Ninh Thư nói mình không có việc gì, bảo ông về trước với mẹ Ngải.

Ninh Thư đón xe đi bệnh viện.

Trước cửa phòng bệnh của Trình Phi là hai đồng chí cảnh sát, một phải một trái, đứng như thần giữ cửa.

Làm tội phạm Trình Phi còn có đãi ngộ tốt như vậy, ở một mình trong phòng bệnh.

Ninh Thư chờ ngoài cửa, một lát sau có bác sĩ ra cùng cảnh sát.

Ninh Thư vội vàng tiến lên hỏi: "Trình Phi thế nào rồi?"

Bác sĩ nói: "Kết luận sơ bộ là dùng quá nhiều thuốc an thần dẫn tới ngộ độc, hiện giờ cần rửa ruột cho anh ta."

Ninh Thư ngây người, thuốc an thần?

Trình Phi dùng thuốc an thần à?

Trình Phi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Ninh Thư nhìn theo Trình Phi bị đẩy đi trước mặt cô.

Sắc mặt Trình Phi rất trắng, nhắm mắt lại, lông mi thật dài đổ nơi khóe mắt.

Tạo thành cái bóng.

Một mỹ nhân say giấc.

Nhưng trong lòng Ninh Thư chỉ có một câu, đờ mờ nhà mày nữa.

Trình Phi là bác sĩ, thế mà còn có thể uống thuốc quá liều lượng. Nhưng chuyện đã xảy ra, còn nói anh ta thế nào được nữa.

Chẳng may anh ta đáp, tôi muốn tự sát đấy, sao nào.

Mẹ nó, thật hi vọng rửa ruột rửa đến tèo mạng luôn.

Ninh Thư canh giữ ở cửa phòng phẫu thuật, chờ anh ta ra.

Rõ ràng là kẻ thù mà cô lại chờ trước phòng phẫu thuật, cảm giác này...

Khoảng một giờ sau đó, Trình Phi mới bị đẩy ra, lúc đẩy ra, sắc mặt càng trắng hơn.

Ninh Thư muốn cùng vào phòng bệnh, nhưng lại bị cảnh sát bên ngoài ngăn lại.

Hiện tại Trình Phi là nghi phạm, bình thường không được phép thăm hỏi.

Ninh Thư nói mình chỉ vào xem một lát, nhưng bị từ chối.

Nếu như muốn thăm, cần phải đến cục cảnh sát làm thủ tục.

Ninh Thư:...

Quá mẹ nó phiền toái.

Ninh Thư chỉ có thể đi làm thủ tục, bị cảnh sát chẳng phân biệt ngày đêm trông coi như vậy, cô muốn đi vào hơi khó.

Cũng chỉ có thể dựa theo trình tự bình thường.

Ninh Thư đến cục cảnh sát nói hết lời mới làm được chứng minh, vừa trở về bệnh viện, liền thấy bác sĩ và cảnh sát đang giữ Trình Phi phát khùng.

Trình Phi vẻ mặt điên cuồng, tròng mắt không tiêu cự, hơn nữa sức lực rất lớn, hai cảnh sát thủ vệ lẫn bác sĩ cùng ra tay cũng không kéo được anh ta.

Trình Phi dùng sức giẫy giụa, con mắt đỏ lên, gương mặt đẹp trai vặn vẹo, trong sự vặn vẹo là sắc đỏ.

Ninh Thư:...

Nàng chỉ rời đi một lúc, chuyện gì xảy ra vậy.

Ninh Thư thật sự không theo kịp tiết tấu của Trình Phi.

Trình Phi bị ấn trên mặt đất, bác sĩ tiêm thuốc an thần vào người anh ta.

Sự nóng vội của Trình Phi dần bình phục xuống, không còn như trước nữa, rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Trình Phi bị mấy người dùng sức đặt lên giường bệnh.

Bác sĩ xoa xoa mồ hôi trên trán, nói với cảnh sát: "Tôi khuyên các người nhanh chóng chuyển bệnh nhân này tới khoa thần kinh đi, thần kinh của anh ta không bình thường."

Ninh Thư:...

Khoa tâm thần!

Vậy nên hiện giờ Trình Phi thoắt cái biến thành bệnh nhân tâm thần?!

Đầu tiên là uống thuốc an thần, giờ lại mẹ nó bị bệnh tâm thần.

Ninh Thư cũng thật phục Trình Phi.

Ninh Thư đi tới một bên của giường bệnh, nhìn vẻ ửng đỏ còn sót lại trên mặtTrình Phi.

"Ra ngoài đi, tình huống của Trình Phi không ổn định, đợi lát nữa tỉnh lại có thể sẽ làm cô bị thương." Cảnh sát nói với Ninh Thư.

"Không sao, giờ anh ta ngủ rồi, đây là giấy chứng minh thăm bệnh của tôi." Ninh Thư đưa giấy nợ cho cảnh sát.

"Chỉ mười phút thôi, mười phút sau phải đi ra." Cảnh sát mở cửa phòng bệnh, đứng ở cửa nhìn Ninh Thư.

Sợ xảy ra chuyện gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play