Lư Quân Ninh đổi sắc, phất tay áo xoay người rời đi.
Thẩm Diệc Thần đau lòng nhìn bóng lưng Lư Quân Ninh, hất tay Lư Minh Huyên đang bám lấy tay hắn, "Đừng động vào bản vương."
Lư Minh Huyên vẫn khẽ cười như cũ.
Ninh Thư đứng cạnh nhìn, cảm thấy vị trí của Lư Quân Ninh và Lư Minh Huyên đã đổi cho nhau.
Giờ Lư Quân Ninh rất nôn nóng, mà Lư Minh Huyên lại có cảm giác đài cao an ổn.
Giờ chuyện chung thân đại sự của Lư Minh Huyên đã xong, nếu Thẩm Diệc Thần không xảy ra chuyện gì, đời này Lư Minh Huyên hưởng đủ vinh hoa phú quý.
Mà Lư Quân Ninh và Thẩm Diệc Thần có tiếp xúc da thịt, đã có quan hệ vợ chồng, vì Lư Quân Ninh không bỏ được khúc mắc trong lòng nên giờ vào được mà không lui được.
Muốn gả cho Thẩm Diệc Thần thì hắn đã có chính thê, hơn nữa còn là Lư Minh Huyên mà nàng ta vô cùng hận.
Không gả, trong sạch đã mất làm gì được đây?
Quả thực rơi vào tình huống khó xử.
Buổi tối Thẩm Diệc Thần muốn nghỉ ngơi một đêm ở Lư phủ, Lư Quân Ninh lại không nhịn được tới ngoài viện của Lư Minh Huyên
Nhìn bên trong đèn đuốc sáng trưng, sau đó đèn dập tắt, Lư Quân Ninh cắn răng thật chặt.
Vì sao trọng sinh một lần mà cuộc đời nàng vẫn nát bét thế này.
Vì sao Lư Minh Huyên lại âm hồn bất tán như thế, chỉ cần là đồ của nàng, Lư Minh Huyên đều muốn đoạt là thế nào?
Lư Quân Ninh đi về phòng mình, vẻ mặt ảm đạm.
Ngày hôm sau, Lư Minh Huyên và Thẩm Diệc Thần phải trở về Thần vương phủ.
Lư Minh Huyên trực tiếp nói: "Thiếp biết ngài thích Nhị muội muội, nhưng quan hệ của hai người là thứ cấm kỵ trên đời. Nếu ngài thích muội ấy, thiếp cũng không phản đối việc ngài nạp muội ấy vào phủ làm thiếp."
"Vốn dĩ vị trí Thần vương phi ngươi đang ngồi là của nàng ấy." Thẩm Diệc Thần nói.
Lư Minh Huyên sờ tóc mai của mình, tùy ý nói: "Thiếp thân biết, nhưng tỷ tỷ đã bỏ lỡ cơ hội như vậy, có một số việc sẽ không thể quay lại như lúc đầu được."
Lư Minh Huyên quá hiểu cảm giác này, lúc trước Lư Ngọc Tĩnh gả thay, nàng ta hận không thể quậy tung đất trời.
Có bất kỳ cơ hội nào nàng ta cũng không bỏ qua, hơn nữa người nam nhân này còn là nam nhân của Lư Quân Ninh.
Nàng ta là Thần vương phi, Thần vương phi cao cao tại thượng.
Mà Lư Quân Ninh chỉ là một khuê nữ, hơn nữa còn là nữ tử không còn trong sạch.
Lư Minh Huyên nàng ta sẽ mở to hai mắt nhìn Lư Quân Ninh.
Báo thù cho đệ đệ, trả thù cho sự đau khổ nàng ta và mẫu thân đã phải chịu.
Thẩm Diệc Thần quay người đi, cả người thẫn thờ, Lư Minh Huyên đi bên cạnh hắn.
Ninh Thư nhìn Lư Minh Huyên, nghiêm túc mà nói, Lư Minh Huyên còn nắm bắt thời cơ tốt hơn Lư Quân Ninh nhiều.
Chỗ giỏi của Lư Quân Ninh là sống lại một đời, có thể biết trước tương lai.
Mà Lư Minh Huyên lại bò dậy trong tình huống như thế.
Ninh Thư thở một hơi thật dài, nữ tử hậu trạch không đơn giản, nam nhân nhốt nữ nhân sau nhà, khiến nữ nhân đối phó nữ nhân.
Nếu dùng đám thủ đoạn này trên người nam nhân, vậy mới tốt kìa.
Lư Viễn Phàm muốn gả Lư Quân Ninh, trực tiếp nói: "Tay Thiếu Khanh ở Đại Lý tự cũng được, lớn hơn ngươi 2 tuổi, có thể gặp mặt một lần."
Tức thì Lư Quân Ninh trầm mặt: "Ta đã nói rồi, ta không lấy chồng, dù muốn gả cho ai cũng phải do chính ta tự quyết."
Lư Viễn Phàm cười lạnh nói: "Giờ ngươi cũng chỉ là tàn hoa bại liễu, ngươi còn muốn như thế nào?"
"Tàn hoa bại liễu, phụ thân, rốt cuộc ngài có phải phụ thân hay không?" Lư Quân Ninh nghe thấy mấy chữ tàn hoa bại liễu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lư Viễn Phàm hỏi: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Ta đã nói rồi, chuyện chung thân của ta không phải thứ ngài có thể nhúng tay, chuyện chung thân của ta do ông ngoại ta quyết định."
"Ta mới là phụ thân ngươi."
"Phụ thân, ha ha..." Lư Quân Ninh cười lạnh một tiếng, trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi tới phủ đại tướng quân.
Lư Viễn Phàm tức đến run người, chỉ vào Lư Quân Ninh rồi hỏi Ninh Thư: "Nó có ý gì?"
Ninh Thư vội lắc đầu, "Nữ nhi không biết."
Hiện giờ Lư gia cũng chỉ còn thừa một đứa con gái là cô đây.
Lư Viễn Phàm liếc mắt nhìn lướt qua Ninh Thư, "Ngươi muốn gả cho hạng người gì?"
"Cha, nữ nhi mới 10 tuổi, vẫn còn sớm." Ninh Thư nói.
Lư Viễn Phàm thở dài một tiếng, phẩy tay áo một cái rồi chắp tay sau lưng vào thư phòng.
Ninh Thư đuổi kịp Lư Viễn Phàm, hỏi: "Cha, ngài làm mất thứ gì vậy, Nhị tỷ tỷ vẫn đang tìm giúp cha. Thật ra Nhị tỷ tỷ là một người rất tốt, cha đừng giận tỷ ấy."
"Cái gì?" Lư Viễn Phàm dừng bước, "Nhị tỷ tỷ của ngươi đã tìm được đồ chưa?"
Ninh Thư lắc đầu, "Con chỉ biết là Nhị tỷ tỷ vẫn tìm đồ, nhưng tìm được hay không thì không biết. Cha, ngài đừng lo quá, sớm muộn gì cũng tìm được."
Lư Viễn Phàm đổi sắc, đẩy Ninh Thư ra, vội vã đi.
Ninh Thư gọi: "Cha, nữ nhi vẫn chưa nói xong mà, ngài đi đâu vậy?"
Ninh Thư đuổi kịp Lư Viễn Phàm, thấy Lư Viễn Phàm muốn ra cửa, liền vội vàng hỏi: "Cha, ngài đi đâu thế?"
"Đến phủ đại tướng quân." Lư Viễn Phàm lên kiệu.
Ninh Thư lập tức hỏi: "Cha đi đón Nhị tỷ tỷ trở về sao?"
"Quay về ngoan ngoãn ở trong viện, không có việc gì đừng có đi ra ngoài, không có nhãn lực gì cả." Lư Viễn Phàm không kiên nhẫn nói.
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư về tới viện tử của mình, đoán chừng Lư Viễn Phàm đi tìm Lư Quân Ninh đòi cái gì đó.
Lư Viễn Phàm cảm thấy Lư Quân Ninh muốn mang sổ tới phủ đại tướng quân.
Ninh Thư lấy vở ra, viết lên đó vài công thức điều chế thuốc.
Cũng không biết nhiệm vụ này như thế nào mới tính là hoàn thành.
Luôn cảm thấy chỉ cần có Lư Quân Ninh ở đây, mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế.
Đầu óc cô quá nát, hơn nữa lại sống ở chỗ này, cực kỳ áp lực.
Mỗi ngày đều đi dạo trong Lư phủ, lại đi dạo, một chỗ đi rất nhiều lần.
Trên người Lư Quân Ninh làm gì có sổ, Lư Viễn Phàm sẽ không đòi được cái gì.
Nhất định sẽ tay không mà về.
Lúc Lư Viễn Phàm trở về, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Có lẽ ăn thiệt ở phủ đại tướng quân. Phủ tướng quân cực kỳ bao che khuyết điểm, cả đám đều cảm thấy Lư Viễn Phàm là đồ cha cặn bã, cho lão sắc mặt tốt mới lạ.
Cũng không thể mang Lư Quân Ninh về.
Ninh Thư lại tiến đến trước mặt Lư Viễn Phàm, hỏi: "Cha, ngài không mang Nhị tỷ tỷ về ư?"
Lư Viễn Phàm đang bụng đầy lửa giận, hơn nữa Lư Viễn Phàm phát hiện nữ nhi này thật sự khiến người ta rất câm lặng.
Luôn chọn chủ đề nói chuyện mà người ta không muốn, rất không có mắt.
"Không, coi như ta không có đứa con gái này." Coi như Lư Viễn Phàm mù thì cũng nhìn ra oán khí của nữ nhi này với lão rất lớn.
Không chỉ có oán khí, còn có hận ý nặng nề.
Cũng bởi vì mẫu thân mất sớm, cảm thấy lão giết mẫu thân nó sao?
Lão ăn đến lú à mà đi giết thê tử mình, để hậu viện không ai quản lý.
Lư Viễn Phàm hít một hơi thật sâu, trong lòng đưa ra quyết định, lão muốn cưới thêm.
Lư gia không có nam tự, nhất định phải cưới cô vợ sinh con trai trưởng.
Tốt nhất là tìm một nhà vợ có quyền thế, gần đây Lư gia đã có dấu hiệu suy tàn, có loại cảm giác mặt trời lặn về tây.
- --
Giờ mới buồn đời đi lảm nhảm một chút về xưng hô, nếu bạn nào không thích ứng lắm. Chủ yếu mình để xưng hô theo cảm xúc và tình huống truyện.
Với bốn đứa con gái ở Lư gia xưng hô với lão cha, thường sẽ con - cha, giận lên, hoặc không nể nang gì như Lư Quân Ninh, là ta - ngài.
Lư Viễn Phàm không có tình cảm với con lắm, hứng lên sẽ gọi con, không thì ta - ngươi.
Mấy tỷ muội với nhau, trước mặt người ngoài hoặc giả bộ tình thâm sẽ là tỷ - muội, không thì ta - ngươi.
Cứ thế suy tới...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT