Lư Quân Ninh vừa tiến đến, vẻ mặt trang nghiêm, nhìn xung quanh tình huống trong phòng rồi đưa mắt dừng trên mặt Ninh Thư.
Ninh Thư cũng ngu người rồi, hỏi: "Nhị tỷ tỷ, bên kia có hỏa hoạn."
Không đi cứu hỏa mà chạy tới chỗ cô làm gì, bị bệnh à!
Lư Quân Ninh phẩy tay áo một cái, tay áo rộng phất lên, vừa ưu nhã vừa mỹ lệ.
"Kẻ phóng hỏa chạy tới bên này. Có người xâm nhập vào Lư phủ, ta dẫn người tới xem một chút." Mắt Lư Quân Ninh nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, "Ngươi có thấy kẻ nào không?"
"Người mặc quần áo dạ hành."
Ninh Thư vội vàng lắc đầu, "Ta không nhìn thấy."
"Em thấy không?" Ninh Thư hỏi Nguyên Hương, Nguyên Hương tỏ ra sợ hãi, "Không có."
Ninh Thư trái nhìn quanh, vội vàng đi tới cạnh Lư Quân Ninh, "Nhị tỷ tỷ, thật sự có thích khách sao?"
Lư Quân Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Thư, "Vậy nên giờ cần điều tra phòng ngươi một chút, xem thích khách trốn ở đây không."
Ninh Thư liên tục gật đầu, "Nhị tỷ tỷ, tỷ điều tra nhanh một chút."
Trên mặt Ninh Thư đều là vẻ sợ hãi và thấp thỏm.
Lư Quân Ninh kêu gã sai vặt điều tra, ngăn tủ gầm giường rồi đệm chăn, tất cả đều lục soát một lần, trong phòng bị lật đến loạn thất bát tao.
Lư Quân Ninh thấy không tìm được đồ, nhíu chặt lông mày.
Ninh Thư cẩn thận từng li từng tí nói: "Đại tỷ tỷ, thích khách không có ở đây chứ ạ?"
"Ngươi ngoan ngoãn ở lại trong phòng, thư phòng của phụ thân cháy rồi." Lư Quân Ninh đầy mặt khó hiểu, ánh mắt hoài nghi nhìn Ninh Thư, quay người ra phòng.
Ninh Thư cong người hành lễ với Lư Quân Ninh, đưa mắt nhìn nàng ta rời đi, thẳng cho tới Lư Quân Ninh rời khỏi viện.
Sao Lư Quân Ninh biết có người chạy tới hướng này, chẳng lẽ là có ai đó thấy cô?
Ninh Thư bảo Nguyên Hương: "Em dọn qua phòng đi, ta đi ra xem một chút."
"Vâng."
Thư phòng ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, đám sai vặt xách một thùng lại tiếp một thùng nước giội, bọn nha hoàn bưng chậu hắt nước, dáng vẻ vô cùng vội vàng.
"Nhanh lên, nhanh lên..." Lư Viễn Phàm đứng cạnh đó, vẻ mặt vô cùng nóng nảy, nhiều lần muốn xông vào nhưng thế lửa quá lớn.
Ninh Thư đứng nhìn từ xa, không tới gần Lư Viễn Phàm. Giờ cô mà đi qua, không chừng thành nơi trút giận.
Thư phòng cháy, có lẽ Lư Viễn Phàm cũng ý thức được rằng đồ mình để không an toàn.
Lư Quân Ninh và Thẩm Diệc Thần đứng chung một chỗ, ánh lửa chiếu rọi trên mặt họ.
Dường như hai người định nói gì đó, Ninh Thư cảm giác bọn họ đang nhìn cô.
Thẩm Diệc Thần hỏi: "Điều tra tới đâu rồi?"
Lư Quân Ninh lắc đầu, "Không có, không điều tra ra người áo đen, cũng không điều tra ra thứ gì."
Thẩm Diệc Thần nhìn lướt qua Ninh Thư, "Không điều tra ra, vậy có khả năng nàng ta chính là thích khách kia,. Lúc ấy ta thoáng nhìn thấy, thích khách kia thân hình thấp bé, chênh lệch quá lớn với nam nhân."
"Chắc không phải nàng ta đâu. Lư Nguyệt Vân này chắc không có công phu trong người, hơn nữa nàng ta cũng không có gan phóng hỏa." Lư Quân Ninh lắc đầu.
"Lớn gan suy đoán, cẩn thận chứng thực. Chuyện mà nàng cảm thấy khó xảy ra, vậy chính là có khả năng." Thẩm Diệc Thần nói.
"Trong mấy đứa con của phụ thân nàng, chỉ có nàng và nàng ta không xảy ra chuyện gì. Còn chuyện Thiên Thai tự lần trước, cũng có thể là do nàng ta làm. Nàng và Lư Minh Huyên gặp chuyện không may, nàng ta lại chẳng có chuyện gì." Thẩm Diệc Thần nói.
Lư Quân Ninh nhìn Ninh Thư đứng bên kia, trong lòng hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ Lư Nguyệt Vân cũng trọng sinh ư?
Nếu là trọng sinh, sao lại thờ ơ với việc trượng phu mình muốn cưới người khác?
Trước đó Lê Ngọc muốn cưới Lư Minh Huyên, Lư Nguyệt Vân không cảm xúc. Lê Ngọc cưới Lư Ngọc Tĩnh, nàng ta vẫn không cảm xúc.
Nếu như trọng sinh thì không thể thờ ơ vậy được, dù là yêu hay là hận, kiểu gì tâm tình cũng phải dao động chứ, giống như lúc nàng nhìn thấy Tam hoàng tử Thẩm Hạo, đều sẽ không khống chế được phẫn hận trong lòng.
Nhìn thấy mặt Thẩm Hạo, nàng sẽ muốn giết Thẩm Hạo, muốn thiên đao vạn quả gã, muốn gã nếm đau khổ mình đã trải qua.
Thế nhưng Lư Nguyệt Vân này không có chút cảm xúc nào với Lê Ngọc, lạ lẫm lạnh lùng.
Lư Quân Ninh lắc đầu, hẳn Lư Nguyệt Vân không phải người trọng sinh.
Thẩm Diệc Thần thấy Lư Quân Ninh, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ, sao đối phương lại muốn phóng hỏa vậy?" Lư Quân Ninh nhìn Lư Viễn Phàm đang vô cùng nóng nảy.
"Chắc muốn chuyển sự chú ý."
Qua khoảng một canh giờ cứu hỏa, thế lửa đã khống chế được, từ từ dập tắt.
Thư phòng Lư Viễn Phàm đã cháy thành than đen, đầu gỗ bốc lên khói đen nghi ngút
Lư Viễn Phàm vội vàng vọt vào, đẩy cửa gỗ tối đen như mực, chạy tới cậy viên gạch sau cửa, phát hiện không thấy đồ nữa.
Lư Viễn Phàm lập tức ngẩn ngơ, sắc mặt thoáng trắng bệch.
Đồ vật đâu, đồ đâu rồi?
Lư Viễn Phàm run cả người, nếu thứ kia rơi vào tay người ngoài, toàn bộ Lư phủ sẽ gặp nguy.
Lư gia sẽ thật sự bị hủy.
"Tra cho ta, rốt cuộc là ai phóng hỏa." Lư Viễn Phàm một thân đen xám rời thư phòng, lớn tiếng gầm thét lên, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Ninh Thư cúi đầu không nói gì, mặc cho Lư Viễn Phàm phát cuồng.
"Tam muội muội, nếu nhìn thấy người lạ nào, phải nhớ nói cho ta và phụ thân." Lư Quân Ninh đi tới nói với Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, "Ta đã biết, Nhị tỷ tỷ, muội muội về phòng đây."
Lư Quân Ninh gật đầu, "Có chuyện gì, nhất định phải nhớ nói cho ta."
Ninh Thư cúi người hành lễ, xoay người rời đi.
"Ta sẽ phái người theo dõi nàng ta, nếu đồ ở trên người nàng ta thật, chúng ta nhất định có thể cầm được tới tay." Thẩm Diệc Thần nói.
Lư Quân Ninh xoay người lại nhìn Thẩm Diệc Thần, "Ngươi không cần làm những chuyện này vì ta. Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi, đừng nghĩ ngươi làm những chuyện này là ta sẽ cảm kích."
Thẩm Diệc Thần nhíu mày lại, "Ta nguyện làm việc vì nàng, đây là chuyện của chính ta, không liên quan tới nàng. Ta nguyện làm vì nàng, nàng có nhận hay không là chuyện của nàng."
Lư Quân Ninh không biết nên nói cái gì, dứt khoát đi.
Ninh Thư trở lại gian phòng của mình, Nguyên Hương dọn phòng xong.
Nguyên Hương hỏi Ninh Thư: "Tiểu thư, thế nào rồi ạ?"
Ninh Thư ngồi xuống uống trà, "Hỏa đã dập rồi, nhưng thư phòng bị thiêu sạch."
"Chắc lão gia tức giận lắm."
Tính tình Lư Viễn Phàm cũng không tốt, giận lên sẽ ra tay.
Ninh Thư nói: "Em cũng đi nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi."
"Nô tỳ vẫn nên trông tiểu thư thì hơn, nghe nói trong phủ có thích khách lẻn vào, nô tỳ sợ tiểu thư xảy ra chuyện." Nguyên Hương nói.
"Hẳn là em sợ chứ."
"... Tiểu thư."
Ninh Thư bảo Nguyên Hương ở với mình.
Thứ trên người nhất định phải hủy, để ở đó sớm muộn gì cũng bại lộ.
Đối đầu với Lư Quân Ninh, Ninh Thư cảm thấy phần thắng của mình không lớn, cũng chỉ có thể lén lén lút lút tính toán.
Đứng sau Lư Quân Ninh là phủ đại tướng quân tay cầm trọng binh, giờ lại xuất hiện một tên Thần vương, Thần vương lại là người Hoàng gia.
Mẹ nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT