Dịch: Lạc Đinh Đang

Sống ở Lư gia không được tốt lắm, nhưng nếu như bị triều đình sung quân, đó mới thật sự là địa ngục nhân gian.

Lư Quân Ninh...

Ninh Thư bóp bóp nắm tay, bất kể thế nào cũng phải tranh một trận rồi.

Ở thời đại này, nữ tử không có gia tộc, không có tông tộc che chở thật là nửa bước khó đi.

Ninh Thư cũng muốn trực tiếp rời khỏi Lư gia, nhưng trực tiếp rời đi thì tính là cái gì?

Lư Minh Huyên bị Lư Viễn Phàm nhốt chặt, dù sao cũng không được rời khỏi viện một bước, nếu không nghe lời thì trực tiếp đưa tới từ đường.

Hiện giờ Lư Minh Huyên không có chút giá trị nào.

Nữ nhi tỉ mỉ nuôi lớn, nữ nhi xem như đích nữ, một chút giá trị đều không có, giờ thành một phế phẩm.

Còn việc gả đi một cái nữ nhi mười tuổi, từ đây Lư gia sẽ bị cười chết, trở thành trò cười lưu truyền trên phố.

Mặc kệ Vân di nương cầu tình thế nào, Lư Viễn Phàm cũng không đồng ý, thậm chí cũng không muốn gặp Vân di nương.

Lão còn đang phiền lòng nhiều chuyện đây, trên triều đình còn phải đọ sức với kẻ thù, làm sao có thời giờ quản một nữ nhi đã mất giá trị.

Vân di nương chỉ có thể liên tục quỳ gối trước thư phòng cầu xin Lư Viễn Phàm, kết quả chọc Lư Viễn Phàm phát bực, trực tiếp cấm túc, bảo Vân di nương ngoan ngoãn trong viện đừng có đi ra.

Hai mẹ con đều bị cấm túc.

Ninh Thư nhìn thấy tình cảnh này, có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, không chừng tiếp theo sẽ tới phiên cô và Lưu di nương.

Có thể làm ra chuyện vấy bẩn sự trong sạch của Lư Nguyệt Vân, chứng minh trong lòng Lư Quân Ninh chán ghét cô.

Hiện giờ không hợp mắt cô, sợ là về sau sẽ đối phó với cô.

Ninh Thư buông đồ thêu xuống, giờ cô cũng không có tâm tư thêu hoa.

"Tiểu thư, Tứ tiểu thư lại mặt." Nguyên Hương đi vào nhà báo với Ninh Thư.

"Tứ tiểu thư cái gì, là Đại tiểu thư." Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Nguyên Hương vội vàng vỗ vỗ miệng, "Nô tỳ nói sai, là Đại tiểu thư lại mặt."

Đã qua mấy ngày, cuối cùng cũng về nhà à.

Ninh Thư đến phòng trước, nhìn thấy Lê Ngọc mang theo Lư Ngọc Tĩnh mới cao tới nách gã đi gặp nhạc phụ.

Biểu cảm của Lê Ngọc cũng không dễ nhìn, vẫn luôn trầm mặt.

Lư Ngọc Tĩnh lại có vẻ rất hân hoan, trên người nàng ta mặc quần áo đậm màu, chải búi tóc phụ nhân, đầu đầy châu ngọc, rõ ràng là một đứa bé lại ăn mặc như người trưởng thành.

Lư Ngọc Tĩnh hoan hoan hỉ hỉ hành lễ với Lư Quân Ninh, "Thỉnh an Đại tỷ tỷ."

Lư Quân Ninh gật đầu cười.

Lê Ngọc và Lư Viễn Phàm đi thư phòng nói chuyện.

"Đã về rồi thì cứ vui vẻ dạo chơi, ta kêu người chuẩn bị đồ ăn." Lư Quân Ninh nói.

"Cảm ơn Đại tỷ tỷ." Lư Ngọc Tĩnh cảm kích nói.

Lư Ngọc Tĩnh xoay người lại, trâm đính châu trên đầu nàng ta phát ra âm thanh giòn tan.

Ninh Thư cảm thấy Lư Ngọc Tĩnh quả thực là một cái tủ trưng bày châu báu, cả người đều là đồ tốt.

"Tam tỷ tỷ." Lư Ngọc Tĩnh gọi Ninh Thư.

Giờ Lư Ngọc Tĩnh đã có thân phận khác biệt, Ninh Thư đến thỉnh an Lư Ngọc Tĩnh, "Thỉnh an Lê thiếu phu nhân."

"Tam tỷ tỷ chê cười ta đây à." Lư Ngọc Tĩnh che miệng nở nụ cười, nhưng không bảo Ninh Thư đứng lên.

"Không có." Ninh Thư lạnh nhạt nói.

"Tam tỷ tỷ, mau dậy đi." Lư Ngọc Tĩnh nói.

Ninh Thư đứng thẳng người, nhìn Lư Ngọc Tĩnh hỏi: "Tại sao là muội gả cho Lê Ngọc?"

"Tam tỷ tỷ, chẳng lẽ ta lại không thể gả cho Lê Ngọc sao?" Lư Ngọc Tĩnh hỏi ngược lại.

Ninh Thư nói: "Ý ta không phải vậy, ý của ta là tuổi của muội nhỏ như vậy, làm sao có thể thành thân."

Hơn nữa còn là thay thế tỷ tỷ của mình, nghĩ người khác là kẻ ngu à?

"Tam tỷ tỷ, phu quân đối với ta rất tốt, còn nói ta nhỏ, không cùng phòng với ta."

Ninh Thư:...

Vốn tên Lê Ngọc kia sẽ không cùng phòng với nữ tử.

"Vì hạnh phúc cả đời, ta nhất định phải tranh một cái." Lư Ngọc Tĩnh nói.

Ninh Thư:...

"Nhưng đó là trượng phu tỷ tỷ muội mà?" Ninh Thư có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Đại tỷ tỷ và Lê Ngọc chưa thành thân, vậy nên không thể coi là trượng phu của Đại tỷ tỷ." Lư Ngọc Tĩnh cắn môi một cái, "Chẳng lẽ Tam tỷ tỷ cảm thấy ta không xứng gả cho Lê Ngọc, bởi vì ta là thứ nữ, vì mẫu thân của ta khó sinh mà chết, không có mẫu thân che chở?"

Ninh Thư nhíu chặt lông mày, ai nói không xứng, Lư Ngọc Tĩnh quá nhạy cảm.

"Ta không hề nghĩ như vậy."

Lư Ngọc Tĩnh đi hai bước tới gần Ninh Thư, Ninh Thư ngửi được mùi hương liệu trên người Lư Ngọc Tĩnh, xem ra quần áo đã xông hương rồi mới thơm như vậy.

"Ta biết trong lòng Tam tỷ tỷ vẫn luôn xem thường ta, tất cả mọi người đều là thứ nữ, đều là nữ nhi của phụ thân, nhưng tỷ có nhiều thứ hơn ta lắm, cũng vì nương của tỷ vẫn ở đó."

"Tất cả mọi người là thứ nữ, dựa vào đâu mà tỷ hơn ta nhiều thế."

Ninh Thư:...

"Ngươi so gì với ta, vậy sao ngươi không so với Lư Minh Huyên, không so với Lư Quân Ninh. Hay kém quá xa không so được, nên so với ta, Lư Ngọc Tĩnh, ta cũng không làm gì có lỗi với ngươi." Ninh Thư cảm thấy không hiểu ra sao.

Vẻ mặt Lư Ngọc Tĩnh có chút khó coi, "Đúng, ta không thể so với Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ, thế vì sao cả ngươi và ta đều là thứ nữ, ngươi lại có đồ mà ta không có? Bạc hàng tháng của ta đều bị ác nô tham mất, nhưng Tam tỷ tỷ ngươi tháng nào cũng đúng giờ có bạc theo tháng."

Ninh Thư lạnh lùng hơn, "Cũng không phải ta tham bạc theo tháng của ngươi."

Mụ nội, cả đám người này đều không bình thường, chuyện thế này cũng đổ lên đầu cô hả?

Cmn mà?

"Tam tỷ tỷ ngươi không biết, bạc một tháng quan trọng với ta thế nào, mà ngươi, có bánh ngọt, có bút viết chữ. Cũng là thứ nữ như nhau, sao ta lại sống đáng thương như vậy chứ." Dường như Lư Ngọc Tĩnh muốn phát tiết ra nội tâm phẫn uất của mình.

"Có cơ hội như vậy, đương nhiên ta không thể từ bỏ, ta không muốn trôi qua trong Lư phủ như vậy nữa."

Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Chúc ngươi hạnh phúc."

Ninh Thư xoay người rời đi, thiếu bánh ngọt cũng không đói chết, không có trâm đính châu cũng có thể sống, muốn bò lên trên thì bò đi, tìm nhiều lý do thế để làm gì.

Lư Ngọc Tĩnh ngăn trước mặt Ninh Thư, ngửa đầu nhìn Ninh Thư, trên mặt nàng ta bôi son trát phấn, tuổi lại còn nhỏ nên nhìn hơi quái dị.

Lư Ngọc Tĩnh một thỏi bạc ra, nói: "Đây là bạc báo đáp thời gian qua Tam tỷ tỷ chăm sóc ta, còn đưa cho ta bút mực giấy nghiên."

Ninh Thư nhìn bạc trong tay Lư Ngọc Tĩnh, trong mắt Lư Ngọc Tĩnh thoáng có vẻ thoải mái thấp thỏm.

Dường như chưa làm việc này bao giờ, hành động của nàng ta có phần cứng ngắc.

Ninh Thư cảm thấy cực kỳ buồn cười, đây gọi là phát đạt nên vung tiền sao?

Muốn dùng loại phương thức này để bổ khuyết nội tâm đê hèn của mình.

"Tam tỷ tỷ, tỷ cầm đi." Lư Ngọc Tĩnh duỗi duỗi tay, trong lòng bàn tay là bạc.

Bạc này phân lượng không nhẹ.

Ninh Thư không nhịn được cười, nói: "Ngươi không cần cho ta bạc, đã lập gia đình rồi, trên người ngươi cần có chút bạc phòng thân."

"Tứ muội muội, chúc ngươi hạnh phúc."

Ha ha...

Ninh Thư vòng qua Lư Ngọc Tĩnh rồi đi.

Thì ra trong lòng Lư Ngọc Tĩnh vẫn luôn nghĩ như vậy, chỉ sợ trong quá trình kết giao với cô, nội tâm cũng không biểu hiện như bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play