Dạng phồn vinh này không biết kéo dài được bao lâu.
Lư gia là nơi Lư Quân Ninh muốn hủy diệt, đời trước khi Tam hoàng tử lên ngôi, Lư gia phồn hoa như gấm, phú quý vô biên, ra hai Hoàng hậu.
Mà một nhà ông ngoại Lư Quân Ninh đều bị chém đầu, ngay cả đứa bé trong tã lót cũng không bỏ qua.
Chứng cứ thông đồng với địch bán nước là Lư Viễn Phàm cung cấp.
Cho nên, Lư Quân Ninh là sẽ không bỏ qua Lư gia.
Nàng ta muốn phá hủy Lư gia từng chút một.
Thực ra Ninh Thư hiểu cách làm của tra nam, phủ đại tướng quân tay cầm binh quyền, là chuyện Hoàng đế không muốn thấy nhất.
Nằm lên giường cũng không yên, luôn phải đề phòng tạo phản mọi lúc, người kế thừa Hoàng vị thì chưa có.
Mà Lư Viễn Phàm bắt lấy cơ hội này, hiểu được trong lòng Hoàng đế nghĩ gì.
Đây là chính trị, quan hệ thông gia gì đó đều không dựa vào được, dưới lợi ích, mọi người nắm tay nhau làm bạn tốt.
Hết lợi sẽ quay lưng bỏ mặc.
Lư Viễn Phàm biết Hoàng Thượng bất mãn với nhạc gia gã, hai nhà là quan hệ thông gia, nếu phủ đại tướng quân xảy ra chuyện, Lư gia cũng bị liên lụy.
Nguyên Hương không hiểu phồn vinh giả dối Ninh Thư nói cái gì.
Nàng rót thêm cho Ninh Thư một chén trà, đứng bên cạnh nhìn cô thêu hoa.
"Nữ công của tiểu thư ngày càng tốt lên." Nguyên Hương tán dương.
Ninh Thư cầm đồ thêu, lật trái ngó phải, gật gật đầu, "Rất đẹp, ta rất giỏi, ha ha..."
Thi thoảng Lư Ngọc Tĩnh chạy tới chào hỏi Ninh Thư, Ninh Thư thấy trên người nàng ta luôn có vài đồ trang sức tay nghề chế tác tinh xảo.
Vải mặc cũng tốt hơn trước đó.
Ninh Thư nhíu mày, đây cũng là đồ cưới mẹ nàng ta để lại?
Ninh Thư cũng lười hỏi Lư Ngọc Tĩnh đám đồ này từ đâu tới, gần đây Lư Ngọc Tĩnh khá thân thiết với Lư Quân Ninh.
Lư Quân Ninh muốn làm gì đây...
Ninh Thư khều Lư Ngọc Tĩnh: "Muội..."
"Làm sao vậy?" Lư Ngọc Tĩnh hỏi, nàng ta cầm bút lông viết chữ, trên cổ tay là vòng tay bạc chế tác rất công phu.
Ninh Thư vốn định nhắc Lư Ngọc Tĩnh cẩn thận một chút, nhưng mở miệng lại không biết nói thế nào.
Chẳng lẽ trực tiếp nói với nàng ta, muội cẩn thận Lư Quân Ninh một chút sao?
Lòng người khó dò, ai biết Lư Ngọc Tĩnh có nói lại lời này cho Lư Quân Ninh nghe không.
Lần trước chuyện ở Thiên Thai, Ninh Thư cảm thấy Lư Quân Ninh đang nghi ngờ cô, nhưng không có chứng cứ chứng minh cô làm.
Hơn nữa, Ninh Thư nhìn vòng tay bạc trên cổ tay Lư Ngọc Tĩnh, giờ Lư Ngọc Tĩnh đang nịnh bợ Lư Quân Ninh, khó đảm bảo sẽ không vì lợi ích mà nói ra lời gì.
"Không có gì, chữ này muội viết sai rồi." Ninh Thư lạnh nhạt nói.
"Sai rồi ư? Không sai mà."
Ninh Thư tiếp tục thêu hoa, Lư Ngọc Tĩnh hỏi Ninh Thư: "Tam tỷ tỷ, tỷ thấy Thần vương điện hạ chưa?"
Ninh Thư ừ một tiếng, có đôi khi ra ngoài viện dạo chơi, sẽ gặp phải Thần vương, là một nam tử phong quang tễ nguyệt.
Thân phận cao quý còn một lòng với Lư Quân Ninh.
Ngủ một cái là yêu được ngay?
Luôn nhìn thấy hai kẻ đó tú ân ái, trong lòng Ninh Thư không dao động chút nào, mẹ nó.
Lư Quân Ninh vẫn chưng dáng vẻ lãnh đạm với Thẩm Diệc Thần, nhưng Ninh Thư nhìn ra được hai người này có gian tình, liệt nữ sợ triền lang.
Như vậy ngoại nam như Thẩm Diệc Thần ở lại Lư phủ ổn sao?
"Thấy rồi." Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Nói thực ra, Ninh Thư cảm thấy Thẩm Diệc Thần chính là một quần chúng ăn dưa vô tội, vì ngủ một giấc đã dâng cả thể xác lẫn tinh thần cho Lư Quân Ninh.
Bị kéo vào ân oán của Lư Quân Ninh, làm ô dù cho Lư Quân Ninh, thay Lư Quân Ninh giải quyết hậu quả, cùng nhau vả mặt cặn bã, đồng thời để Lư Quân Ninh làm việc không chút kiêng kỵ.
Y như một con rối, đúng, Ninh Thư cảm giác như con rối vậy.
Bởi vì đời trước trượng phu không trung tâm, nên đời này mọc ra một nam nhân hết mực trung thành.
"Thần vương điện hạ đối xử rất tốt Nhị tỷ tỷ, nhưng Nhị tỷ tỷ vẫn hờ hững với Thần vương." Lư Ngọc Tĩnh nói.
"Đồ càng không dễ có thì càng quý, giống như càng đánh bạc nhiều càng không dễ từ bỏ." Ninh Thư lạnh nhạt nói, "Không thì sao có thể chứng minh Thần vương đối tốt với Nhị tỷ tỷ đây."
Mình dễ dãi, người ta cũng dễ dãi với mình.
Lư Ngọc Tĩnh cái hiểu cái không gật đầu, "Ta mong phu quân tương lai có thể đối xử với ta tốt như vậy."
Ninh Thư bĩu môi, "Mong người khác không bằng dựa vào chính mình, tự mình đối tốt với mình."
Trước giờ Ninh Thư không để mình ấm ức, người khác đối xử tốt với cô, cô sẽ tốt lại, người khác muốn giết cô, cô nhất định sẽ giết đối phương.
Ai cũng không cam đoan được mình sẽ đối tốt với một người cả đời, nhưng có thể bảo đảm cả một đời đều đối xử tốt với chính mình.
Phải xem cách sống của bản thân thế nào.
"Tam tỷ tỷ, trong đầu tỷ nghĩ cái gì vậy?" Lư Ngọc Tĩnh rất là buồn bực nói, "Tỷ không nghĩ giống chúng ta gì cả."
"Không giống lắm, ta luôn đối tốt với người vài phần, sau đó mong đối phương đáp lại ngần đó, nếu đối phương không đáp lại ta sẽ thất vọng, sẽ tuyệt vọng."
"Mang một nửa tâm tư này để đối tốt với chính mình chứ đừng nên như vậy." Chính mình không yêu bản thân còn mong người khác yêu mình sao.
Chờ mong không được báo đáp sẽ sinh ra oán hận.
Đối với Ninh Thư mà nói, rõ ràng là đồ thần kinh.
Ngây người vài chục năm trong bệnh viện, thứ Ninh Thư nghĩ mỗi ngày là làm sao để mình bớt đau khổ hơn một chút.
Không ai có thể làm giúp cô, không ai giảm bớt nỗi đau khi trị bệnh bằng hóa chất thay cô, bác sĩ hay người nhà đều không thể.
Lúc trị bệnh bằng hóa chất là khi Ninh Thư sợ hãi nhất, cái loại đau nhức này y như bị kim đâm, sâu tận xương, đau đến không muốn sống.
Để không nghĩ tới việc trị bệnh bằng hóa chất, mỗi lần trị bệnh Ninh Thư đều tự nhủ, còn đau là còn sống, là có thêm một ngày nhìn ngắm thế giới.
Cố gắng để mình bắt đầu vui vẻ.
Lâu rồi Ninh Thư chưa nhớ lại cuộc sống trước kia, cô xuyên qua vô số thế giới nhìn những oán hận này khiến Ninh Thư cảm thấy càng phải yêu chính mình hơn. Không có người đối xử tốt với cô thì cô tự đối xử tốt với mình.
Cầu xin sự yêu chiều của người khác, đó là sủng vật.
Người khác đối xử tốt với cô, cô cảm kích, người khác đối xử không tốt, cô sẽ khiến người ta khó chịu gấp bội để khiến mình vui vẻ.
Ninh Thư cười ẩn ý thêu hoa.
"Sắc trời đã tối, Tam tỷ tỷ, ta phải về rồi." Lư Ngọc Tĩnh nói.