Dịch: Gin

Nếu để nó tùy ý lan tràn, toàn bộ Tinh Tế sẽ bị bao phủ bởi thứ này mất.

Hơn nữa thứ này đi tới nơi nào, năng lượng nơi đó cũng đều bị nó hấp thụ hết.

Từng cái từng cái tinh cầu dần dần trở thành phế vật.

Ninh Thư nhìn ma đằng, nếu ai nắm giữ được thứ này, tức khắc sẽ trở thành kẻ thống trị, cùng thứ này đối địch, có cảm giác khá là hố cha.

“Đám người nhân loại đáng giận.”

Ninh Thư nghe được tiếng của ma đằng, là một cô nhóc, giọng của một loli cực đáng yêu.

Tim Ninh Thư nhảy dựng, giọng nói này sao nghe quen quen.

“Đội trưởng, ma đằng đang tức giận.” Một người đàn ông cau mày nói.

Ninh Thư lập tức nói với đội trưởng: “Đội trưởng, tôi nguyện ý xuất chiến.”

Đội trưởng nhìn cũng không nhìn Ninh Thư một cái, phất phất tay.

Ninh Thư đoán, chắc đội trưởng đã đồng ý, ra khỏi phi thuyền, bay về phía ma đằng.

Ninh Thư phóng lực tinh thần, “Tiểu Thảo, Tiểu Thảo……”

Ninh Thư không biết Tiểu Thảo còn nhận thức được cô không, chỉ có thể thử nói chuyện với con bé.

“Cô là ai?” Một sợi dây đằng to như cánh tay cuốn lấy eo Ninh Thư, kéo cô đi.

“Cô là ai, sao cô lại biết tên của tôi, linh hồn của cô có chút quen thuộc.” Tiểu Thảo mê mang nói.

“Bé là triệu hoán thú, ta là triệu hoán sư, nhớ không?” Ninh Thư hỏi.

“Sớm đã quên.” Tiểu Thảo không khách khí nói, trực tiếp ném Ninh Thư ra.

Ninh Thư:……

Tính cách loli nhỏ từ khi nào lại thành tsun thế này?

“Thật đã quên?” Ninh Thư hỏi.

Chùm laser bắn vào dây đằng của Tiểu Thảo, khiến dây đằng mai một thành tro.

Ninh Thư có chút sốt ruột, “Nhóc thu hồi lại đã, đừng cứng đối cứng với mấy thứ này, trốn đi trước đã.”

“Tôi không cần cô quản.” Tiểu Thảo oán hận nhìn Ninh Thư nói, song lại chậm rãi thu dây đằng lại.

Người trên phi thuyền, và huyền phù ở chung quanh cơ giáp sư gia tăng công kích.

Dây đằng co lại nhanh chóng, lộ ra vùng đất ma đằng che phủ.

Đã sa mạc hóa.

“Nỗ lực hơn, dây đằng đang dần bị tiêu diệt.” Đội trưởng hưng phấn nói.

Cuối cùng dây đằng thu nhỏ lại chỉ còn lại một gốc Tiểu Thảo.

Ninh Thư không dấu vết chộp cây nhỏ vào trong tay, đặt vào trong túi vải.

Ninh Thư về tới phi thuyền, những người khác thấy Ninh Thư còn sống, nhịn không được có chút kinh ngạc.

Đội trưởng kiểm kê thấy lần này thương vong và tổn thất rất nhỏ.

Tiểu Thảo ngoáy ngó trong túi vải, Ninh Thư nhanh tay đè túi lại, ngồi ở trong góc, nhỏ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Tiểu Thảo trong túi lập tức thành thật.

Ninh Thư không hấp dẫn ánh nhìn của người khác, điệu thấp vô cùng, nói nữa cũng không có ai chú ý tới cô.

Phi thuyền bay tới trụ sở liên minh thợ săn Tinh Tế, Ninh Thư nhận được một khoản tiền.

Nhiệm vụ này khá khó, người có thể sống sót trở về tiền nhận được cũng không nhiều, những người đã chết, tiền bồi thường được nhân đôi gửi cho người thân.

Tóm lại sống sót cũng không phải việc dễ dàng.

Ninh Thư mang Tiểu Thảo về nhà.

Cô không dám để Tiểu Thảo ló mặt ra bên ngoài.

Trừ bỏ ở nhà, toàn bộ tinh cầu Omega đều có gắn camera theo dõi.

Chỉ có ở nhà mới có được chút ít riêng tư.

Alvis thấy Ninh Thư trở về, thở dài nhẹ nhõm, hỏi: “Tiếp nhận nhiệm vụ gì vậy?”

“Tìm thú cưng.” Ninh Thư thuận miệng nói.

Alvis: →_→

“AI của tinh cầu Omega có thể định vị chuẩn xác đến từng con kiến, thú cưng yêu cầu chị tìm là thứ gì?”

Ninh Thư ha ha cười, “Chị trêu em ấy mà, nhìn cái mặt nghiêm túc của em kìa.”

“Về sau đừng đi nhận nhiệm vụ nguy hiểm nữa, rất nhiều nhiệm vụ đều là có đi mà không có về.” Alvis nói.

Ninh Thư gật gật đầu, “Chị biết, chị còn phải trở thành cơ giáp sư nữa mà.”

Nhưng cô không sợ cái chết.

“Cô không phải triệu hoán sư sao?” Tiểu Thảo trong túi khinh bỉ nói.

Alvis nhìn xung quanh, hỏi Ninh Thư: “Chị có nghe thấy tiếng gì không.”

Ninh Thư bình tĩnh lắc đầu, đào đào lỗ tai, “Không nghe được, chị đi nghỉ đây.”

Alvis hơi nghi ngờ, ngay sau đó cũng không để ý gì thêm nữa.

Ninh Thư trở về phòng, khóa trái cửa, đổ Tiểu Thảo trong túi ra.

Tiểu Thảo biến thành hình người, vẫn là dáng vẻ loli đáng yêu, để chân trần, trên cổ chân có vòng lục lạc.

Tiểu Thảo hất cằm nhìn Ninh Thư, hừ một tiếng.

Ninh Thư sờ sờ đầu cô nhóc, “Sao vẫn bé tí con thế này?”

Tiểu Thảo nhìn Ninh Thư, “Cô là ai, cháu không biết, (cô đi ra đi).”

Ninh Thư: Tính tình này……

“Cái chỗ chết tiệt này, không có tí xíu linh khí gì cả, trước kia cô mạnh mẽ như vậy, sao giờ lại lưu lạc tới chỗ này?” Tiểu Thảonhìn chằm chằm Ninh Thư.

“Sao nhóc lại ở đây?” Ninh Thư tò mò hỏi.

“Ta cũng không biết, thông qua một khe hở nhỏ, sau đó tới được nơi đây, rồi không tìm được đường về nhà nữa.” Tiểu Thảo nói.

Khe hở vị diện?

Ninh Thư hỏi: “Chú nhân trước của nhóc đâu?”

“Đã chết, chắc cô cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ, ta đã sống mấy trăm năm rồi.” Tiểu Thảo quệt miệng nói.

Ninh Thư thở dài, “Mấy trăm năm vẫn trong vóc dáng này.”

“Còn tốt hơn cô nhiều, giờ cô vừa lùn vừa xấu, hừ……” Tiểu Thảo túm lấy cằm của Ninh Thư.

“Giận tôi à?” Ninh Thư nhìn Tiểu Thảo, loli nhỏ nhỏ xinh xinh má trắng núng nính.

Bé loli híp mắt nhìn Ninh Thư, “Chẳng lẽ ta biểu hiện không đủ rõ ràng, thật muốn quất mông cô.”

“Cô làm gì vậy?” Bé loli tò mò hỏi, “Chạy xuyên qua các thế giới sao?”

Ninh Thư gật gật đầu, “Chạy khắp nơi.”

Lần này ở vị diện này, lần sau lại là một vị diện khác.

“Vì sao?” Bé loli nhìn Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư nói: “Vì tồn tại.”

Loli nhỏ ồ một tiếng, “Ta sẽ tha thứ cho cô, ừm, vậy lần này cô cũng sẽ phải rời đi sao?”

“Giống như khi ta sử dụng cơ thể chủ nhân nhóc lúc trước, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi cơ thể này.” Ninh Thư nói thẳng, bé loli đã là sống mấy trăm năm, có một vài việc chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể rõ ràng.

Bé loli bĩu môi, “Thật không công bằng.”

Ninh Thư cảm giác lần này gặp lại bé loli, so sánh với lúc trước, đã ghê gớm hơn xưa nhiều rồi, bé loli lúc trước đơn thuần biết bao nhiêu.

Giờ nhóc loli đã trở nên phúc hắc mất rồi.

“Vậy cô mang ta đi theo đi, ta không muốn ở chỗ quái quỷ này đâu, chẳng có xíu xiu linh khí nào hết.” Bé loli nhìn Ninh Thư nói.

“Ta đoán không có cách nào mang nhóc đi theo được.” Ninh Thư nói, nhưng nếu cô có chút thực lực, thì có thể mang Tiểu Thảo theo cùng

Bé loli ồ một tiếng, có vẻ rất ấm ức.

“Nơi này là thế giới Tinh Tế, đi theo con đường khoa học công nghệ, nên không có linh khí là chuyện bình thường, nhóc tu luyện Tuyệt Thế Võ Công đi, hẳn là có thể hấp thu năng lượng, Tuyệt Thế Võ Công thì chắc nhóc cũng đã biết.”

Tiểu Thảo lập tức nói: “Đương nhiên là ta biết, nhưng loại năng lượng này mâu thuẫn với năng lượng trong cơ thể ta, cho nên ta mới chọn kiểu hấp thụ năng lượng khác.”

Vì sao cô tu luyện lại không bị mâu thuẫn, chẳng lẽ là do trong cơ thể này không có linh khí? Trong thân thể chỉ có một loại năng lượng.

Ninh Thư bất đắc dĩ xòe tay, “Vậy ta cũng không có cách nào.”

Ninh Thư cầm dịch dinh dưỡng đưa cho Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nếm một ngụm, lắc đầu: “Không ngon.”

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Uống đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play