Dịch: Gin

Những thứ Alvis nói, Ninh Thư đều hiểu rõ, nhưng không nắm lấy cơ hội này thì làm gì còn cơ hội nào khác.

Những người này chỉ dừng lại ở Selde một khoảng thời gian thôi, đây là cơ hội duy nhất để hai chị em Ninh Thư có thể rời đi.

Alvis nhìn Ninh Thư một cái, nói tiếp “Trên phi thuyền chắc chắn có cơ giáp sư, trên đó cũng chắc chắn có chế độ phòng ngự, tấn công, và vũ khí hủy diệt quy mô lớn.”

Biết, biết, Ninh Thư biết hết, nhưng không thử thì làm sao biết có được hay không.

Có điều Alvis có thể suy luận rõ ràng được tới vậy, thật sự khiến Ninh Thư kinh ngạc.

“Sao em biết những điều này.” Ninh Thư hỏi.

“Tất cả đều đọc được trong sách, còn có một số đòn tấn công, có thể trực tiếp làm người hoặc vật thể bốc hơi, nhiều người thì có ích lợi gì cơ chứ.” Alvis nói.

Ninh Thư: Ái chà chà, em dzai chị thật đúng là bác học nhiều kiến thức nhể.

“Nếu chúng ta giải quyết được cơ giáp sư trên phi thuyền, vậy thì có thể điều khiển được phi thuyền chứ.” Ninh Thư thảo luận với Alvis.

“Cái khó chính là chúng ta làm thế nào để điều khiển được phi thuyền.” Alvis nhàn nhạt nói.

Bởi vì khó khăn, cho nên mới phải suy nghĩ ra được một giải pháp hoàn hảo.

“Phá hủy AI.” Ninh Thư cũng không biết chút ít kiến thức hacker của mình tới vị diện Tinh Tế này có sử dụng được không.

Alvis im lặng một lúc, “Sao chị phải làm vậy, nếu lực tinh thần của chị đủ tư cách, chị có thể rời khỏi nơi này, không cần thiết phải làm mấy chuyện thừa thãi như vậy.”

“Bởi vì chị muốn mang Alvis theo cùng.” Ninh Thư nói, cho dù có bước chân lên được phi thuyền kia, số phận của cô cũng chỉ có chờ chết.

Chung quanh đều là thiên la địa võng, lấy thực lực hiện giờ cô, đơn giản là không thể chạy thoát nổi.

Còn không bằng thừa dịp lúc này đang ở trên tinh cầu Selde, trên sân nhà của mình, có chút ưu thế, trực tiếp đoạt phi thuyền.

Mày mò một khoảng thời gian, chắc chắn bọn họ có thể điều khiển được phi thuyền.

“Em cũng có thể đi khảo nghiệm lực tinh thần, có lẽ em cũng có lực tinh thần, như vậy hai chị em ta có thể nắm tay nhau rời đi.” Alvis nói.

Ninh Thư nhanh chóng lắc đầu, “Em đừng đi, chị cảm thấy những người này không có lòng tốt tới vậy đâu.”

“Tinh Tế nhiều người như vậy, vì sao họ lại phải tới tinh cầu của chúng ta tìm người, chẳng lẽ những người ở tinh cầu khác không có ai có lực tinh thần cường đại sao?”

“Hơn nữa mạng sống của người trên hành tinh Selde cũng không dài, còn chưa đào tạo ra được một cơ giáp sư cường đại, người cũng đã chết mất rồi.”

Thể chất vật lý của người Selde quá yếu.

Chuyện này chỉ cần hơi ngẫm nghĩ lại một chút là đã thấy có vấn đề.

Đôi mắt Alvis lóe lóe, “Nghe chị nói, em cũng thấy có vấn đề.”

“Chúng ta phải rời khỏi nơi này, chỉ có cách cướp lấy phi thuyền.”

“Muốn làm được chuyện này cũng khá khó, yêu cầu rất nhiều người, nếu không chị đi tìm anh trai của Vivian thương lượng xem thế nào, anh ấy là boss của khu này, có rất nhiều người nghe lời anh ấy, nếu có anh ấy hỗ trợ, tỷ lệ thành công của chúng ta sẽ lớn hơn một chút.” Alvis nói.

Ninh Thư gật gật đầu, đặt chén xuống đi tìm anh trai Vivian.

Lúc Ninh Thư đi tìm anh trai Vivian cũng là lúc mặt trời lên tới đỉnh điểm.

Anh trai Vivian là một đứa nhóc gầy gò, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi.

Dáng vẻ gầy yếu chẳng giống như hình tượng boss trong tưởng tượng của Ninh Thư. Khác xa tưởng tượng du thủ du thực, cao lớn thô kệch của Ninh Thư.

Song người của tinh cầu Selde nào có ai có thể béo tốt mập mạp được.

Thiếu thức ăn, làm sao tích lũy đượcc chất béo dư thừa, về cơ bản tất cả người trên Selde đều xanh xao vàng vọt.

“Eisa.” Vi Vi An nhìn thấy Ninh Thư, lập tức chào hỏi, “Chị tới tìm em sao?”

“Chị tới tìm anh trai em.” Ninh Thư nhìn về phía Owen.

Owen quay đầu lại nhìn Ninh Thư, lộ rõ vẻ thờ ơ, trên người mang theo lệ khí.

Owen này hiển nhiên đã giết người, vì vậy trên người mới mang theo lệ khí.

Xem ra muốn ngồi vững vàng yên ổn ở vị trí boss lớn, cũng phải tốn rất nhiều công sức.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Owen hỏi.

“Tôi và em trai có chút việc muốn thương lượng với anh, anh có thể qua nhà tôi nói chuyện không?” Ninh Thư nói.

Vivian lập tức nói với Owen: “Anh ơi, đi thôi, đi thôi.”

“Nữ sinh hướng ngoại.” Owen phun nước bọt, tức giận nói.

“Vì thể diện của em, anh sẽ tới gặp thằng đấy, xem đầu đuôi mắt mũi chân tay của nó ra làm sao.” Owen nói.

“Cảm ơn anh trai.” Vivian tức khắc nở nụ cười, vẻ mặt vui mừng nhảy nhót.

Ninh Thư hơi ngạc nhiên, bởi khi không lại mời boss khu tới nhà cô, vốn cho rằng hắn sẽ tặc lưỡi từ chối, ai dè đâu đối phương lại đồng ý ngay tắp lự.

Việc này giống như kiểu mời quan lớn tới nhà bá tánh chơi, ấy vậy mà mời được thật.

Đoàn người tới nhà của Ninh Thư, Owen đi vào trong nhà, nhìn Alvis ngồi trên xe lăn, hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Alvis chậm rãi nói hết những điều cậu nhóc đã thảo luận với Ninh Thứ lúc trước với Owen.

Trong lòng Ninh Thư lại cảm thấy càng quái dị, như thể Alvis đang giao nhiệm vụ cho Owen vậy.

Đối diện với boss khu, Alvis lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến Ninh Thư cảm thấy đứa em trai này của mình thật sự không phải người bình thường.

Owen nghe Alvis nói xong, trực tiếp lắc đầu, “Chuyện này rất khó làm.”

Quan trọng nhất chính là, phi thuyền quá lớn, không ai có thể sinh ra lòng phản kháng với nó được.

Người của tinh cầu Selde đều là những người chưa nhìn được thế giới rộng lớn bên ngoài, bắt họ chống lại đám người ngoại lai kia...

Bọn họ thực sự không dám.

Sức mạnh chênh lệch quá lớn.

“Chúng ta có thể sử dụng loại vật này.” Ninh Thư chỉ vào mấy cái thùng bên ngoài căn nhà, bên trong thùng là nhiên liệu Ninh Thư kiếm được.

“Chúng ta phải nghĩ cách đối phó với đám cơ giáp sư, không còn cơ giáp sư, người thường có thể dễ dàng xử lý được bọn chúng.”

Cá chắc tất cả người trên phi thuyền không phải ai cũng là cơ giáp sư, nếu không họ cũng sẽ không phải đi khắp nơi kiếm người có lực tinh thần cường đại như hiện giờ.

Nếu thật sự có nhiều cơ giáp sư tới vậy, những người này cũng sẽ không phải đi nơi nơi tìm kiếm người có lực tinh thần cường đại.

Những việc bình thường, như giặt giũ cơm nước quét rác lau nhà chắc hẳn vẫn do người thường làm chứ.

Hoặc nếu họ sử dụng robot, vậy thì càng dễ đối phó.

Ninh Thư nói ra kế hoạch ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.

Alvis nghe kế hoạch của Ninh Thư xong, “Có vài chỗ hơi mạo hiểm.”

“Cho dù có mạo hiểm cũng đáng giá.” Ninh Thư nói.

Alvis nhìn về phía Owen, nói: “Chuyện này còn phải nhờ anh triệu tập mọi người, nếu chúng ta thật sự có thể rời đi, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện của tổ tiên ngàn đời, không cần sống trong đống rác nữa.”

“Đám người Tinh Tế chưa bao giờ để ý tới người của Selde, không quan tâm tới ý nghĩ của chúng ta, coi Selde như một hành tinh bị bỏ hoang rồi biến nó trở thành bãi rác vũ trụ, trút toàn bộ rác rưởi xuống tinh cầu Selde.” Owen tức giận cảm thán.

“Có thể rời khỏi tinh cầu Selde là chuyện tốt, nhưng nếu mọi chuyện thất bại, cái giá phải trả quá lơn, nói không chừng bọn họ sẽ hủy diệt Selde.” Owen lắc đầu, không đồng ý.

Alvis nhàn nhạt nói: “Dù sao đi nữa, anh cũng không còn nhiều thời gian để sống đâu.”

Giờ Owen đã mười bảy tám tuổi, dựa theo tuổi thọ trung bình của người Selde, Owen cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Da mặt của Owen run rẩy.

Ninh Thư có chút nói không nên lời, nào có ai nói năng như vậy, chỉ trong một giây đã khiến quan hệ hai bên rơi vào trạng thái đóng băng, đừng nói tới hợp tác, giờ bảo đánh nhau cũng có khả năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play