Hồ Đóa vẫn luôn chờ, chờ hoài chờ mãi nhưng cũng vẫn không chờ được tới lúc cô và La Giang kết hôn.
La Giang nói thẳng rằng hắn sẽ không kết hôn, nói với Hồ Đóa nếu cô muốn kết hôn, hắn có thể tìm một người đàn ông khác cho cô.
Hồ Đóa sững sờ, cứ như cô thực sự yêu La Giang vậy, dây dưa mãi không dứt ra được.
Hồ Đóa cảm thấy dường như cô không còn là chính mình nữa, vất vả khổ cực cả ngày lẫn đêm ngập trong biển đề thi, thật vất vả mới thi đỗ được đại học.
Kết quả trở nên não tàn tới lúc có thai lại tự nguyện nghỉ học. Sau khi thôi học, lại mỗi ngày đều quay quanh La Giang, giúp hắn giặt quần áo, quét dọn phòng ốc.
Không đi làm lấy một ngày, tự nhiên sẽ cảm thấy cuộc sống có vấn đề. Nhưng chỉ cần nhìn thấy La Giang một cái, Hồ Đóa lập tức cảm thấy bản thân yêu La Giang đến đảo điên.
Cho dù thấu hiểu được nỗi lòng của cha mẹ, nhưng Hồ Đóa vẫn cứ cảm thấy lựa chọn của mình không có sai, hơn nữa kiên quyết không buông bỏ.
Chỉ có điều phụ nữ bên người La Giang càng ngày càng nhiều, đều đẹp tựa tiên thiên hoa, mối quan hệ nào cũng không rõ ràng, đều là tình chàng ý thiếp.
La Giang thật sự thích hợp với cái tên bị vạn đao chém.
Tâm nguyện của Hồ Đóa là: không bị La Giang mê hoặc, học xong đại học, đi làm, hiếu kính cha mẹ, còn muốn trả thù La Giang.
Hồ Đóa mơ hồ, tiền của La Giang tới từ nơi nào, xe sang BMW từ đâu mà có, làm sao có thể dấn thân nơi xa hoa, chung sống với vô số mỹ nhân.
Hồ Đóa cảm thấy bản thân không thể chống lại sự mê hoặc của La Giang. Mỗi khi cô nhìn thấy La Giang, cô cũng không thể hiểu nổi hành vi của mình, sao lại có thể hèn mọn tới vậy. Rõ ràng cảm thấy tức giận, rõ ràng cảm thấy đau khổ, phẫn nộ, rõ ràng muốn chất vấn La Giang, nhưng lời nói trong miệng lại không cách nào thốt lên.
Ninh Thư xoa trán, thở dài một hơi. Cô bắt đầu ngồi xếp bằng trên giường tu luyện. Thân thế này hơi yếu, hành động không tiện.
Đang tu luyện, Ninh Thư nghe được tiếng chuông cửa. Bước xuống giường, nhìn qua mắt mèo.
Ồ, là La Giang.
Ninh Thư mở cửa, vươn đầu ra hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
Ánh mắt La Giang quét qua gương mặt của Ninh Thư, cười nói: “Anh nghe dì nói em bị cảm, sao rồi, đã đỡ hơn tí nào chưa?”
La Giang đang đánh giá Ninh Thư, Ninh Thư cũng đánh giá lại hắn. Có lẽ vì tán gái, nên La Giang không mặc áo ba lỗ, mà mặc áo thun, quần jean, công thêm một đôi giày thể thao.
Nhìn hắn như vậy so với bộ dạng suy sút thường ngày có chỗ khác biệt.
Ninh Thư nói: “Khá hơn nhiều rồi, cám ơn.”
Ninh Thư nói xong lập tức đóng cửa, La Giang ghì cửa lại, làm bộ thương tâm, “ Giờ Đóa Đóa không còn thích anh La Giang nữa sao?”
Ninh Thư lạnh mặt: →_→
Cô giống một người có tình thương tràn lan với hắn như mẹ hắn thế sao?
Nhưng trong lòng Ninh Thư ẩn ẩn có một loại cảm giác, không thể từ chối La Giang, đây là bạn bè từ khi còn nhỏ đến lớn.
Đây chắc hẳn là do hiệu quả tác động của hào quang đi.
May mà trước kia Ninh Thư mua được hào quang tín niệm, hào quang này có thể chống đỡ các loại thần chú nguyền rủa và ảnh hưởng của các loại hào quang khác.
Hơn nữa lực tinh thần của Ninh Thư cũng không yếu.
Nếu là người bình thường, chắc có lẽ lúc này tim đã đập thình thịch mặt đã đỏ ngượng ngùng, mời hắn vào trong nhà rồi.
La Giang trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng khách, nhìn đến sách trên bàn trà, tùy tay cầm lấy một quyển, “Đang học vi phân và tích phân à?”
Ninh Thư gật đầu nói: “Anh cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, vi phân, tích phân cao cấp gì đó, thật sự quá khó, anh có thể giảng giải cho em một ít có được không?”
La Giang cứng ngắc cả người, học xong đại học chữ thầy giả thầy hết cả rồi, lại còn gần hai năm trời ru rú trong góc nhà chơi game. Nào còn biết vi phân, tích phân là cái quỷ gì.
La Giang đặt sách lại trên bàn trà, lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, (xuất sư bất lợi) vạn sự khởi đầu nan?.
Tán gái khó vậy sao.
Ninh Thư rót một cốc nước, vừa uống vừa nhìn La Giang.
Cô chợt hiểu được lý do vì sao hệ thống lại chọn người như La Giang rồi. Loại người luôn trông chờ miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tốt hơn hẳn so với những người thành công, hay những người có chính kiến, nghị lực.
Hệ thống chẳng khác gì miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nên hệ thống nói cái gì La Giang lập tức sẽ làm cái đó.
Nói tóm lại là không làm nhưng muốn hưởng thụ, muốn thành công mà không nghĩ phải trả giá bằng nỗ lực, trở thành kẻ đứng trên mọi người.
Loại người này hệ thống mới dễ khống chế.
Hệ thống là chủ nhân, mà La Giang chẳng qua chỉ là nô lệ bị hệ thống khống chế mà thôi.
“À, ờ…” Trong phòng thật sự quá yên tĩnh, khiến La Giang cực kỳ xấu hổ. Hơn nữa, từ sau khi tốt nghiệp đại học, La Giang liền ru rú trong nhà, rất ít đi ra ngoài, cho nên hiện giờ còn mắc chứng chướng ngại về ngôn ngữ.
Mà hắn cũng chẳng phải người mồm mép, hoạt ngôn giỏi biện giải gì cho cam.
Hiện giờ thủ đoạn tán gái của La Giang còn rất non nớt, không giống sau này đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần.
La Giang tìm đề tài: “Nghe nói gần đây mới có một thủy cung được khai trương, em có muốn đi xem không?”
Ninh Thư lạnh nhạt mà nói: “Em đang bị cảm, không muốn đi ra ngoài.”
La Giang trầm mặt, em gái này không diễn theo kịch bản. Đến em gái đạt 60 điểm còn không trị được, thì đừng mơ tưởng tới những đại mỹ nữ sau này.
La Giang có chút xấu hổ bèn cười cười, nhịn không được gãi gãi đầu, “Anh quên mất là em đang bị cảm, chờ em khỏi bệnh, anh sẽ dẫn em đi xem sau, giờ em nghỉ ngơi chút đi.”
Ninh Thư gật đầu, “Anh về thong thả.”
La Giang lại càng xấu hổ, lông trên người dựng thăng đứng, mặt đần ra 囧, cọ tới cọ lui mới ra tới cửa.
Ninh Thư đóng sập cửa.
La Giang đứng ở cửa, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nắm chặt tay, bây giờ cứ làm cao đi, chờ tới khi tán đổ con hàng này rồi, để xem con hàng có thể vênh mặt lên với hắn được nữa không.
Đừng tưởng hắn không biết, cha mẹ Hồ Đóa coi thường hắn, cho nên cũng khiến Hồ Đóa coi thường hắn.
Khi còn nhỏ hắn cũng là một tên nhóc ưu tú lắm mà.
Hiện tại hắn đã có hệ thống, tuyệt đối sẽ làm mù mắt chó của bọn họ.
Đúng là đám mắt chó coi thường người tài.
La Giang hít một hơi thật sâu, xoay người trở lại nhà mình.
Ninh Thư thay một bộ quần áo, mang bao tay màu hồng phấn, chuẩn bị đi ra cửa.
Hệ thống hoang dại cũng giống như kẻ sở hữu nó, đều là ký sinh trùng của thế giới, hấp thu khí vận và pháp tắc của thế giới.
Nếu ký chủ không thể giúp hệ thống thu thập khí vận, ký chủ sẽ bị vứt bỏ, nên điều Ninh Thư cần làm bây giờ là khiến cho hệ thống chinh phục mỹ nữ tự động rời bỏ La Giang.
Nếu không có hệ thống, La Giang sẽ chẳng có gì cả.
Dựa vào tiền hệ thống cung cấp mới có đủ lực đối đầu phú nhị đại, đối đầu tinh anh xã hội.
Nếu không có hệ thống, sẽ không có đầu vào.
Như vậy hệ thống chinh phục mỹ nữ lấy tiền từ đâu, nếu do hệ thống tự tạo, một lượng lớn tiền từ hệ thống xuất hiện, sẽ không gây ra lạm phát sao.
Nếu không phải hệ thống tự tạo, thì nhất định là do hệ thống xâm chiến ngân hàng.
Chẳng lẽ không có ai phát hiện ra La Giang người này thực chất không có bình thường sao?
Không có sản nghiệp, lại có tiền xài không hết?
Ninh Thư tới chợ mua một cái bình gốm nhỏ.
Sau đó đi đến tiệm thuốc mua thảo dược và ngân châm.
Bên trong bình gốm cô bỏ một ít thảo dược, lại thả thêm một ít thức ăn hấp dẫn côn trùng có độc.
Ninh Thư đem bình đặt ở chỗ khuất tầm nhìn trong công viên, dùng lá cây che đậy.
Ninh Thư không biết trong thành phố có thể làm ra cổ trùng loại bò sát hay côn trùng hay không, cũng không biết thế giới này có thể làm ra được cổ không.
Dù gì thì mỗi thế giới lại có quy luật riêng của mình, ở thế giới trước, có thể tạo được cổ, cho phép sinh vật kỳ lạ như cổ tồn tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT