Có linh khí làm điểm tựa, phụ nhân được tiếp thêm sức lực, cắn răng dùng sức.
Ninh Thư nhìn phía dưới của phụ nhân, hiền hòa nói: “Mạnh thêm chút nữa, sắp ra rồi.”
Phụ nhân gắt gao bắt lấy chăn đệm, khớp xương trắng bệch.
Phụ nhân hét lên một tiếng, cuối cùng đứa trẻ đã được sinh ra.
Hài tử phát ra tiếng khóc vang dội.
Ninh Thư nhịn không được cười mỉm, lấy mảnh vải đã chuẩn bị từ trước, lau nước ối và máu loãng trên người đứa trẻ.
Mặt phụ nhân tái nhợt, Ninh Thư đặt đứa trẻ bên người nàng, lấy nước ấm đường đỏ cho nàng uống.
“Là nam hài hay nữ hài.” Phụ nhân ngước lên hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ đứa bé, “Là nữ hài.”
Nghe xong, khuôn mặt của phụ nhân lập tức thay đổi, nước mắt cuồn cuộn rớt xuống.
Ninh Thư:???
“Sao vẫn là nữ hài chứ, giờ phải làm sao đây.” Phụ nhân mất quá nhiều máu nên sắc mặt càng tái nhợt.
“Sinh xong chưa, có phải là nam hài không?” Nam tử ngoài phòng nói vọng vào trong.
Ninh Thư nhìn vị phụ nhân đang thất vọng cực điểm, hỏi: “Có muốn ôm hài tử ra ngoài cho cha đứa nhỏ nhìn không?”
Phụ nhân đột nhiên vươn tay túm chặt tay Ninh Thư, cầu xin: “Xin ngươi, xin ngươi hãy mang hài tử của ta đi đi, trong tráp có chút tiền, trong ngăn tủ cũng có quần áo.”
Ninh Thư: …
“Đây là hài tử của cô mà.” Ninh Thư kinh ngạc nói.
Trượng phu bên ngoài không chờ nổi nữa, trực tiếp xốc mành đi vào, cố làm lơ mùi máu tươi dày đặc, vươn tay bế hài tử lên hỏi: “Là nam hài hay nữ hài vậy?”
Ninh Thư: Sao câu hỏi đầu tiên của đôi vợ chồng này lại giống nhau thế…
Phụ nhân lật người quay đi, Ninh Thư đành nói thay: “Nữ hài.”
Sắc mặt nam tử nháy mắt thay đổi, đặt hài tử lên giường, “Sao lại là một nha đầu phiến tử nữa, đã có ba nha đầu rồi, giờ còn thêm một nha đầu phiến tử.”
Ninh Thư: …
Nam tử càng nói càng tức, đột nhiên nắm tã lót của hài tử trên giường muốn ném hài tử xuống đất.
Phụ nhân trên giường kinh hãi ngồi dậy.
Ninh Thư nhanh chóng tiếp nhận hài tử, không thể tưởng tượng nổi: “Đây là hài tử của ngươi, là cốt nhục của ngươi! Hổ dữ còn không ăn thịt con!”
Nam tử trầm mặt, “Ngươi thì biết cái gì, trong nhà ta đã có ba nữ nhi rồi, ngươi biết người ta nói ta thế nào không, họ nói ta sắp tuyệt hậu rồi, cả một mụn con trai cũng không có, giờ có thêm một nữ nhi, kiểu gì cũng bị người đời cười chết.”
Phụ nhân bụm mặt khóc thút thít, nam tử bực bội quát: “Khóc khóc khóc! Cả ngày chỉ biết khóc, sinh một đứa con trai đơn giản vậy cũng không làm được!”
Ninh Thư: …
Ninh Thư muốn phổ cập khoa học cho tên này, việc sinh nam hay nữ là do nam tử, không phải do nữ tử, nhưng nghĩ lại lại đành thôi.
Ở hiện đại cũng đổ vấy chuyện không thể sinh con lên đầu nữ nhân mà.
Nam tử vén mành đi ra.
Ninh Thư trợn trắng mắt, thê tử của ngươi vừa mới sinh cho ngươi một hài tử, vừa thoát ải cửu tử nhất sinh đấy!
Cái thái độ gì thế hả, kiếp sau ngươi đi làm nữ nhân đi, để biết thế nào là gian khổ.
Nàng chỉ tới làm bà mụ mà thôi, không dưng lại gặp phải tình huống như bây giờ.
Phụ nhân khóc đỏ cả mắt, môi tái nhợt vô cùng, nhìn Ninh Thư nói nhẹ:
“Xin ngươi hãy cứu nữ nhi của ta. Ngươi cũng thấy rồi đấy, phu quân của ta sẽ không đối xử tử tế với con bé, ba nữ nhi trong nhà hắn cũng chướng mắt, cũng đối xử không tốt với các nàng.”
Ninh Thư nhìn hài tử đang nhắm mắt trong lòng ngực, vừa mới sinh ra, mắt còn chưa mở, cũng chẳng biết mình đang phải đối mặt với cục diện cha không đau nương không cần.
“Trong tráp có chút tiền mà ta thường ngày tiết kiệm, trong ngăn tủ có quần áo cho hài tử mặc.” Phụ nhân mỏi mệt, nhắm mắt nằm xuống.
Ninh Thư thở dài một hơi, cô chỉ tới kiếm tiền thôi mà.
“Cầu ngươi, nếu không ngươi mang nàng đi, tìm giúp ta một nhà nguyện ý nuôi được không, trong nhà nuôi không nổi, trượng phu ta cũng sẽ không chịu nuôi.”
Ninh Thư gật đầu, phụ nhân lại khóc, vươn tay muốn ôm hài tử, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Ninh Thư mở tráp ra, trong túi tiền có một ít tiền đồng, lại mở ngăn tủ lấy một bọc vải ra.
Trong bọc là một ít quần áo, chất lượng vải cũng không phải tốt nhất.
“Ngươi cho hài tử bú đi.” Nghe nói sữa mới sinh rất có lợi với trẻ con.
Với lại, Ninh Thư cũng không thể tìm được thứ gì thay thế để đứa trẻ ăn lúc này.
Phụ nhân vén áo lên, cho đứa bé bú.
Ninh Thư nhìn quần áo trong bọc vải, quần áo được may rất chỉnh tề.
Vì cái nhà này, đứa trẻ mới sinh đành trở thành vật hi sinh.
Phụ nhân phải chịu dâm uy của trượng phu, lại còn bị oán trách chuyện không thể sinh ra con trai lên đầu mình.