“Lại nữa, có mà do anh luôn trong trạng thái nghĩ mình là nạn nhân, luôn bị người khác hãm hại thì có.” Ninh Thư khinh thường nói, “Nếu không thể chứng minh tôi có tội, mời các anh hãy rời khỏi đây.”
Đây là vấn đề về tài nguyên, Tư Nam có thể báo án, không có bất kỳ chứng cứ gì cũng có thể đưa cô vào diện người bị hiềm nghi.
Người thường không có nhiều đặc quyền như vậy.
Cảnh sát chỉ có thể rời đi, vì dù sao Ninh Thư cũng không có thời gian gây án, hai thành phố lại cách nhau xa tới vậy, cũng không tồn tại việc ẩn nấp theo dõi như lời Tư Nam nói được.
Tư Nam oán hận nhìn lướt qua Ninh Thư, xoay người rời đi.
Nhóm người vừa đi, Ninh Thư lập tức phun sương tiêu độc, mọi ngóc ngách trong phòng đều phun qua một lần.
Khó có thể chắc chắn được việc Tư Nam không có lưu lại nước miếng hay thứ gì đó dơ bẩn lại trong phòng cô được, lỡ như virus trong người Tư Nam biến dị, nước miếng cũng có thể khiến người khác nhiễm bệnh thì biết làm sao bây giờ.
Đồng thời Ninh Thư thu dọn hết đồ đạc, mua vé xe để đi tham gia phỏng vấn.
Không chơi cùng mấy kẻ các người nữa, dù sao quãng đời còn lại của bốn người này cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Mắc HIV, cuộc sống không khác gì rơi xuống vực thẳm, không có chỗ nào tiện lợi cả, đi tới nơi nào cũng phải tiếp nhận ánh mắt khác thường của người khác.
Hơn nữa bốn người này còn đều là nhân vật của công chúng, đi đến nơi nào cũng sẽ bị nhận ra, tình huống của bọn họ ra nông nỗi này, sự nghiệp nếu như không có gì thay đổi thì cứ xác định cứ thế mà dần dần lụi tàn.
Cõ lẽ là Tô Kỳ và Tư Nam không thể tiếp tục làm lãnh đạo của công ty được nữa, mà tương lai của Kỷ Bắc Dã cũng hoàn toàn tăm tối.
Mắc bệnh AIDS, không có ai bằng lòng mời hắn đóng phim, không ai nguyện ý cùng hắn tiếp xúc.
Trước kia là đại diện phát ngôn quảng cáo bay đầy trời, hiện tại tất cả đều trở thành lịch sử.
Ninh Thư kéo hành lý tới thủ đô, a men, tiền thuê nhà đắt vãi chưởng, Ninh Thư chỉ có thể thuê một tầng hầm ngầm nhỏ tạm chấp nhận được để ở.
Sau đó đến công ty đi phỏng vấn, Ninh Thư đã từng làm nhiệm vụ phải đi ra nước ngoài, nên có thể nói ngoại ngữ lưu loát, phỏng vấn cứ như vậy mà thông qua, bắt đầu thực tập sinh nhai.
Công ty quốc nội này tỉ lệ một chọi năm trăm, có thể vào được công ty có tỉ lệ chọi dã man như vậy cũng là không tồi.
Có điều công tác thực tập đặc biệt bận rộn, không trở thành nhân viên chính thức thì đúng là công dã tràng.
Sau ba tháng nỗ lực, cuối cùng Ninh Thư đã thành công được công nhận, trở thành nhân viên chính thức.
Nhân sinh chính là chậm rãi giao tranh, từng bước một mà giao tranh.
Trừ bỏ công việc, Ninh Thư còn chú ý giới giải trí, công ty Tô Kỳ bởi vì chuyện của hắn, Tô gia bị đổng sự đoạt mất quyền kinh doanh, Tô gia ở công ty không có bất cứ quyền lợi gì, nhưng chỉ cần có cổ phần là có tiền lãi, cũng có thể sinh hoạt.
Tư Nam cũng bị bắt từ bỏ vị trí tổng giám đốc, phải một lần nữa tìm người kinh doanh, bản thân làm ông chủ lớn đứng phía sau màn.
Nhưng hai người này đều là kẻ có thói quen hô mưa gọi gió, không có quyền lợi trong tay cũng là một loại tra tấn.
Có điều trên mạng tin tức về Cát Thu xuất hiện rất ít, cũng không biết biết hắn như thế nào.
Tuy nhiên lấy hiểu biết Ninh Thư đối với Cát Thu, chỉ sợ hiện tại Cát Thu chính là co đầu rút cổ ở chỗ nào không dám ra ngoài.
Người này chính là một người nam nhân phổ thông, cực kỳ bình thường, bình thường đến nỗi bất thường, có đôi khi lương thiện quá cũng trở thành yếu đuối.
Con người thường ích kỷ, cốt truyện lợi dụng Đỗ Băng, nếu thật sự hắn ta lương thiện thì nên ngăn cản những gã đàn ông của hắn.
Nhưng không, hắn không có ngăn lại, hơn nữa trong cốt truyện, bốn người bọn họ còn không có nguy cơ bị dư luận công kích, chỉ có ba kẻ này cố ý chỉnh Đỗ Băng.
Ninh Thư công khai quan hệ giữa bọn họ, lại kéo ra một Tư Thơ Song tới chắn mũi tên.
Ở đất nước này, rất nhiều người đều biết tới bọn họ, chờ ngăn cách với thế nhân đi, bằng không đi tới nơi nào cũng sẽ có người dùng ánh mắt nhìn yêu quái đối chiếu lên bọn họ.
Trừ phi đi ra nước ngoài tới nơi không có người biết bọn họ, trời xa đất lạ, cũng phải thật cẩn thận nơm nớp lo sợ, sợ có người phát hiện bọn họ có bệnh AIDS.
Bốn người này đang dần dần nhạt nhòa trước tầm mắt đại chúng.
Dù sao việc này không phải việc sáng rọi gì cho cam, lại còn ảnh hưởng tới công ty.
Thời gian dài trôi qua mọi người sẽ chậm rãi quên đi chuyện này.
Tuy nhiên, phai nhạt thì lại thế nào, bốn người mắc phải loại bệnh này, vẫn chậm rãi bị dày vò.
Ninh Thư mở chức năng định vị lên, phát hiện bốn người này đều cuốn gói sang nước ngoài.
Chuyện đã thành ra tới vậy vẫn còn muốn hiểu nhau bên nhau, thật là quá cảm động, tình yêu của các người thật quá vững chắc, sinh tử cũng không rời.
Tuy nhiên, bọn họ cũng đã không còn ôm đoàn sưởi ấm, người khác cũng sẽ không thể theo bọn họ chơi đùa.
Không biết bốn người này còn tâm tư xxx nữa không.
Mất đi nhiều như vậy, trong lòng phỏng chừng cũng khó chịu, khẳng định cũng có lúc sẽ oán hận lẫn nhau.
Mà cho dù có oán hận, nhưng cuối cùng vẫn là cùng nhau.
Cho dù tình yêu có tốt đẹp tới đâu cũng không chống lại được thời gian tàn khốc, tình yêu tốt đẹp đều đánh không lại sắc dục bên ngoài.
Ninh Thư: Lười quản chuyện mấy người này… (´皿`)
Vì sao cô không thể thấy được điều gì tốt đẹp ở tình yêu, đểcho cô có thể tin tưởng vào tình yêu vậy.
Cũng tốt, coi như việc tìm được chân ái cũng chẳng khác gì gặp quỷ đi, mà Ninh Thư gặp qua quỷ rồi, nhưng vẫn chưa tìm thấy được chân ái của đời mình.
Trong tình yêu, lòng bao dung chẳng có là bao nhiêu, muốn hoàn toàn chiếm được đối phương, lại không chấp nhận được một chút phản bội, một khi xuất hiện vấn đề, tất cả thế giới đều là si nam oán nữ.
Bọn họ không có trong nước, Ninh Thư cũng lười đến chú ý bọn họ, nỗ lực công tác.
Kiếm được tiền lương còn gửi về nhà một chút.
Ninh Thư cũng từ tầng hầm ngầm dọn tới một căn nhà có một sảnh phòng, chỉ có điều tiền thuê nhà vẫn vô cùng đắt. (πーπ)
Việc công tác, Ninh Thư cũng coi như thuận buồm xuôi gió, có nhiệm vụ còn phải quản lý công ty, hiện tại chỉ làm nhân viên, thật nhẹ nhàng.
“Nhiệm vụ hoàn thành, có rời khỏi thế giới không?” Âm thanh của 2333 ở trong đầu Ninh Thư vang lên.
Ninh Thư gật gật đầu, “Rời đi.”
Ninh Thư hoa mắt chóng mặt, về tới không gian hệ thống, nhìn thấy quang cảnh không gian trụi lủi, trên vách tường còn có một lỗ đen sì xoay tròn, Ninh Thư có cảm giác, cả người đều không tốt cho lắm.
Hiện tại hệ thống cửa hàng vẫn chưa mở ra được, bàn ghế cũng chưa đổi được.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên mặt đất hấp thu lực linh hồn thuần tịnh, chờ tới khi linh hồn hấp thụ hết, Ninh Thư mới click mở giao diện thuộc tính, xem thu hoạch của mình.
Số hiệu: 2333
Tên họ: Ninh Thư ( nhiệm vụ giả cao cấp)
Tuổi: 27
Tích phân: 2715 vạn +500 vạn +400 vạn
Giá trị linh hồn: 330
Giá trị Sinh mệnh: 111
Giá trị Trí tuệ: 334
Giá trị Mị lực: 20
Giá trị May mắn: 189
Lực tinh thần: 220
Lực tín ngưỡng: 16515
Giá trị Vũ lực: 342
Tư chất: 119
Công đức: 13460
Kỹ năng: Kỹ năng đấu súng năm vòng, kỹ năng solo cặn bã, thời kỳ nhập môn Tuyệt Thế Võ Công, kỹ năng sử dụng độc tố sơ cấp, kiến thức quản lý doanh nghiệp sơ cấp, kỹ năng lập trình sơ cấp, kỹ năng luật sư sơ cấp, kỹ năng thiên sư bắt quỷ sơ cấp.
Vinh dự danh hiệu: Chiến thần nương nương, tổ tiên vô tư.
Đạo cụ: Hào quang bình tĩnh, Hào quang tín niệm, bùa hộ mệnh 4, bùa hộ mệnh bản nâng cấp +2.
Quang hoàn: Mẫu nghi thiên hạ ( Hoàng hậu chúc phúc), chiến sĩ thi đua ( Trần Hi chúc phúc), hào quang thủ lĩnh ( Thảo chúc phúc), bạn thân trọn đời ( Miêu Diệu Diệu chúc phúc), chữa bệnh cứu người ( Chúc Tố Nương chúc phúc), nữ tướng khai quốc ( Trần Nhị Muội chúc phúc), luật sư giai nhân ( Trần Ninh chúc phúc).
Hoàn thành tâm nguyện Đỗ Băng: đừng để bản thân bị bôi nhọ, cũng muốn khiến chi những người này nếm thử cảm giác bị vạn người phỉ nhổ.
Nhiệm vụ khen thưởng: Tích phân 600 vạn, điểm thuộc tính 50, lực tín ngưỡng 2000.
Ninh Thư nhìn tới thu hoạch, rất vừa lòng.
P/s: chỉ thích làm mấy chap có bảng thuộc tính:))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT