Bốn người bọn họ đều là người của công chúng, Kỷ Bắc Dã là một minh tinh, trăng hoa một chút cũng không có vấn đề gì cả, nhưng nếu lộ ra chuyện nhiều người đàn ông cùng yêu một người. Chắc chắn cộng đồng fan sẽ nổ tung, không đời nào chấp nhận được chuyện như vậy.
Bên cạnh đó, Tô Kỳ và Tư Nam còn là doanh nhân, loại chuyện gây tổn hại thanh danh như thế này không thể để lộ ra ngoài.
Bọn họ đều là những kẻ quan trọng, có bản lĩnh nói trắng thành đen, biến đen thành trắng.
Vì vậy, nếu đã quyết định xử lý bọn người này thì phải làm cho thật kín kẽ, không thể để bản thân lộ ra bất kỳ dấu hiệu liên quan nào cả, dẫu sao cả ba tên này đều là đối thủ khó chơi.
Một khi để lộ ra sơ hở manh mối gì đó, thì cứ xác định lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân luôn đi.
Đều là cáo già trên thương trường và xã hội, việc đối phó với một người bình thường như cô là chuyện nhỏ.
Tất cả đều “nhờ ơn” Cát Thu cả, chỉ vì có một tên bạn trai như hắn mà cuối cùng phải ra nông nỗi như vậy.
Mẹ nó, đã thành toàn cho thứ tình yêu “thích đực” của mấy người rồi, vậy mà vẫn còn một hai phải bức tử, dồn con người ta vào đường cùng.
Đầu Ninh Thư choáng váng, cô xuống giường lấy hai viên thuốc trị cảm từ trong ngăn kéo ra.
Hôm qua Đỗ Băng đến công ty Tô Kỳ phỏng vấn, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chắc chắn cô sẽ trúng tuyển.
Ninh Thư quyết định, cho dù có trúng tuyển, cũng không thể để mình lọt vào tầm mắt của Tô Kỳ được.
Uống thuốc xong có chút buồn ngủ, Ninh Thư không ngủ mà cố vực dậy tinh thần, thả rèm xuống ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cứ phải tu luyện trước đã, có năng lực bảo vệ mình rồi hẵng bàn chuyện khác.
Tu luyện một lúc, di động ở đầu giường vang lên, Ninh Thư thu thế, cầm lên nhìn, thấy tên trên màn hình là Cát Thu gọi tới.
Ninh Thư nhận điện thoại, hỏi: “Gọi điện có chuyện gì vậy?”
“Giữa trưa rồi, em đã ăn gì chưa?” Tiếng của Cát Thu từ điện thoại truyền tới.
Giọng nói thật ôn hòa, có vẻ là người dịu dàng.
Ninh Thư thuận miệng nói, “Đang muốn đi ăn đây, anh ăn chưa?”
“Anh ăn rồi”. Cát Thu tạm dừng một chút, giọng nói có chút quái dị, hỏi: “Em tới tập đoàn Khải Phong xin việc à?”
“Đúng vậy, chừng hai ngày nữa là có thư thông báo, như vậy không phải sẽ gần anh hơn sao?” Ninh Thư nhàn nhạt nói, hình như lúc này Cát Thu đã cùng với tổng giám đốc tập đoàn Khải Phong xxx rồi thì phải.
“Vậy tốt rồi, Kỷ Bắc Dã gọi anh rồi, anh đi làm việc đây, em nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé.” Cát Thu cúp máy.
Ninh Thư: →_→
Thực chất tình cảm giữa hai người lúc này đã xuất hiện vấn đề, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa Cát Thu còn bị ba người đàn ông xoay quanh, làm gì còn có thời gian nghĩ tới Đỗ Băng.
Ngẫu nhiên gọi điện cho cô chẳng qua do Cát Thu cảm thấy bản thân không phải là gay, hắn vẫn có bạn gái.
Thật ra Cát Thu cũng có chút tâm lý trốn tránh của đà điều, cảm thấy bản thân sẽ thoát khỏi tình trạng bây giờ, quay trở về cuộc sống của một người đàn ông bình thường.
Tắt di động, Ninh Thư quả thật có chút đói bụng, cô đến nhà ăn tìm gì đó lót dạ.
Trên đường gặp một cô bạn cùng phòng ký túc xá, vừa thấy Ninh Thư đã chạy lại hỏi han: “Đỗ Băng, thấy đỡ hơn chưa?”
Ba người bạn cùng phòng vây quanh Ninh Thư, ân cần hỏi han, Ninh Thư cười nói: “Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn.”
“Đỗ Băng, mình thật hâm mộ cậu nha, có bạn trai là trợ lý của Kỷ Bắc Dã.”
Ninh Thư cười cười, “Cũng chỉ là trợ lý thôi, phụ bưng trà đổ nước ấy mà.”
“Có thể cùng Kỷ Bắc Dã mỗi ngày sớm chiều bên nhau là tuyệt vời rồi, Đỗ Băng, cậu có thể nhờ anh ấy lấy mấy tấm ảnh có chữ ký của Kỷ Bắc Dã được không, xin cậu đấy.”
Ninh Thư nói: “ Mình sẽ nhờ Cát Thu nghĩ cách, nhưng nếu không được, mình cũng không có cách nào đâu, Cát Thu chỉ là một trợ lý thực tập, trước mặt Kỷ Bắc Dã cũng không có quyền lên tiếng.”
“Có thể xin được thì tốt, không được thì cũng không sao, dẫu sao Kỹ Bắc Dã cũng không phải người thích ký tên, mình thích tính cách cuồng ngạo này của anh ấy, quá soái!”
Ninh Thư: →_→
Soái cái móe gì, có tí vòng hào quanh minh tinh đắp lên người, những khuyết điểm khác coi như không có.
Rõ ràng kiêu ngạo nhìn đời bằng lỗ mũi, lại bảo là có cá tính, nhờ cái tính coi trời bằng vung ấy mà đắc tội boss của mình, cuối cùng lại phải nhờ Cát Thu xxx với Tô Kỳ để giải quyết.
Đưa nam nhân của mình dâng lên cho người khác.
Vô liêm sỉ!
Ninh Thư không chút cảm xúc nghe mấy cô bé thảo luận Kỷ Bắc Dã soái đến thế nào.
Ăn cơm xong, Ninh Thư trở về ký túc xá tiếp tục tu luyện, linh khí ở thời hiện đại quá ít, linh khí trong thành phố lại càng loãng a.
Ninh Thư bóp pháp quyết tạo một Tụ Linh Trận, tụ tập chút linh khí xung quanh lại, có điều vẫn ít ỏi đến đáng thương.
Ninh Thư nhanh chóng hấp thụ, nếu không qua một lúc nữa, những linh khí này sẽ nhanh chóng tiêu tán hết.
Tu luyện một lúc, đan điền bắt đầu có khí kình, trên người toàn mồ hôi, Ninh Thư tắm rửa một chút, có cảm giác cơn cảm cúm đỡ hơn nhiều.
Ngày hôm sau, tập đoàn Khải Phong thông báo Ninh Thư đã đậu phỏng vấn, gọi Ninh Thư đi thực tập.
Ninh Thư uyển chuyển từ chối, nói rằng bản thân đã có dự tính khác, không làm ở Khải Phong nữa.
Ăn no rảnh bụng lắm mới chạy tới trước mặt Tô Kỳ tiếp nhận địch ý, nếu như ở công ty khắp nơi bị gây khó dễ thì sao, tốt nhất vẫn nên ẩn nấp che dấu mình.
Hiện tại phải nghĩ ra cách đối phó với cả bốn người này trước đã.
Dùng biện pháp gì mà không liên lụy tới mình, và cũng không thể để những người này hoài nghi cô được đây.
Nếu lỡ như những tên đấy phát hiện ra, nhất định cô sẽ không có kết cục tốt, có khi xuống đài nhận cơm hộp như Đỗ Băng a.
Dân chúng bình thường không thể trêu vào người có quyền thế được.
Trong mắt bọn họ, một mạng người chẳng là gì cả, thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là đạt được mục đích.
Đỗ Băng chết, sẽ không còn ai ảnh hưởng tới Cát Thu nữa.
Ninh Thư cảm thấy loại tình yêu này không dễ thương một chút nào, loại tình yêu biến thái này lại càng không dễ thương một chút nào!
Suy nghĩ một lúc, trong đầu Ninh Thư cùng không nghĩ ra được phương án cụ thể nào, trả thù chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là bảo toàn được tính mạng của mình.
Mấy tên kia đều là loại một tay che trời trong giới giải trí, quyền lực của cả ba hợp lại tính bằng lũy thừa chứ không phải bình thường.
Ninh Thư ngồi trên giường tiếp tục tu luyện, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất có năng lực tự bảo vệ mình.
Sáng hôm sau, di động Ninh Thư vang lên, trong phòng những người khác đang còn ngủ, tiếng di động ồn ào đánh thức mấy cô gái.
Ninh Thư vội vàng nghe điện thoại, là của Cát Thu, Cát Thu nói mình đang ở dưới ký túc xá.
Ninh Thư xuống giường nhìn qua cửa sổ, quả nhiên thấy được Cát Thu.
Ninh Thư mặc thêm quần áo rồi đi xuống lầu, Cát Thu ăn mặc cũng thật bình thường, áo lông cao cổ màu trắng khiến hắn thoạt nhìn rất ôn hòa.
Ninh Thư tới gần, quả thực Cát Thu thật sự quá bình thường, tướng mạo bình thường, vóc dáng cũng bình thường nốt.
“Sao anh lại tới đây?” Ninh Thư hỏi, “Ông chủ của anh chịu thả người rồi à?”
Cát Thu ôn hòa cười cười, trong miệng thở ra hơi trắng, “Hôm nay là cuối tuần, anh đi ăn sáng cùng em.”
Ninh Thư ừ một tiếng, đi theo Cát Thu ra khỏi vườn trường, ánh mắt Ninh Thư không khống chế nổi mà nhìn về phía mông của Cát Thu.
Thật sự không sợ cúc tàn sao?
Hay là Cát Thu là loại dù dày vò, lăn lộn như thế nào vẫn chặt chẽ như lúc ban đầu, thật sự sẽ không mắc bệnh trĩ sao?
Cát Thu tìm mấy cửa hàng chung quanh trường học bán đồ ăn sáng, quay đầu nhìn Ninh Thư: “Muốn ăn cái gì thì tự chọn nhé.”
Ninh Thư cũng không khách khí, chọn vài món khá đắt, còn giả mù sa mưa hỏi: “Có đắt lắm không?”
“Em cứ chọn đi, tuy tính tình Kỷ Bắc Dã không được tốt cho lắm, nhưng trả lương lại rất hào phóng.” Cát Thu nói.
P/s: truyện đã về bản rồi đây
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT