Hạn Bạt vừa thấy Ninh Thư quay đi, thì vội vàng đứng lên chạy theo nàng.
Ninh Thư nhìn Hạn Bạt chạy theo, nàng dừng lại một chút rồi bất đắc dĩ nói:"Được rồi, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên".
"Xem nào, Tiểu Minh! a, không được, trùng tên rồi".
"Cương thi chi tổ được gọi là Tương Thần, thôi thì gọi ngươi là Tương Thần luôn đi". Ninh Thư vừa gật gù vừa vỗ vỗ đầu Hạn Bạt.
Hạt Bạt cũng rất hào hứng mà... bắt chước vỗ đầu Ninh Thư, khiến nàng bất ngờ không kịp né, kết quả là ăn trọn mấy cái "vỗ yêu" của Tương Thần, chân nọ đá chân kia lảo đảo, tí thì ngã sấp mặt.
Ninh Thư điên tiết, vả cho Tương Thần một cái vào thẳng mồm của nó, rồi co giò mà chạy ra xa. Tương Thần thì ngây thơ đuổi theo nàng với một vẻ khó hiểu sâu sắc.
“Tương Thần, chỉ có ta mới được vỗ đầu của ngươi, còn ngươi thì không được làm thế”. Ninh Thư đe dọa.
…..
Cứ thế, ngày qua ngày, Ninh Thư và Tương Thần đã ngây ngốc mà sống cùng nhau được một thời gian. Không phụ công nàng kiên nhẫn dạy bảo, bây giờ, Tương Thần đã có thể giao tiếp đơn giản, gọi được tên nàng cũng như tên của mình.
Ninh Thư bỗng nhiên thấy cảnh tượng này hết sức quen thuộc. Trước đây, nàng và Tiểu Minh cũng đã trải qua một thời gian cùng nhau sinh hoạt như vậy. Chỉ khác là, khi đó nàng và Tiểu Minh cùng là Tang thi. Thật hoài niệm Tiểu Minh a, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, cũng không biết bây giờ nó như thế nào.
Cương Thi và Tang Thi chắc là cùng một loài nhỉ? Nàng bỗng nhiên thắc mắc.
Mỗi ngày, nàng đều lăn lộn khắp nơi trên núi tìm đồ ăn, cảm thấy cơ thể này đã gầy đi rất nhiều, là da căng chặt cũng đã mềm mại hơn, cảm giác khá là tốt.
Tuy rằng không được đến mức trắng nõn mềm mại, nhưng cơ bắp rắn chắc, là một vẻ đẹp khỏe khoắn, đầy sức sống.
Trong lòng nàng vẫn canh cánh chuyện của Phương gia, đã mấy lần lén lút định trốn đi, nhưng lần nào cũng bị Tương Thần tóm được không trượt lần nào.
Cũng may mắn là bây giờ Tương Thần đã bỏ máu ra khỏi “thực đơn” của mình.
Còn cái bộ mặt dữ tợn của nó thì nhìn mãi cũng thành quen, nên giờ nàng cũng không thấy quá sợ nữa.
“Ngươi đi … nơi nào?” Tương Thần lắp bắp từng từ.
Ninh Thư chỉ về hướng trấn nhỏ, “ta đi mua chút đồ vật và quần áo, ngươi ở chỗ này chờ ta”.
Tương Thần lờ mờ hiểu ý định của Ninh Thư, không nói gì nữa, chỉ đứng vậy nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi phải ở chỗ này chờ ta, không thể đi theo, vì bên ngoài có rất nhiều người xấu”.
Nàng vào trong huyệt mộ, lấy một ít vàng trong đó ra, chuẩn bị đem đến trấn nhỏ mua đồ.
Cũng may bây giờ Tương Thần có thể nghe hiểu lời nàng nói, và cũng khá nghe lời. Chứ nếu bây giờ Tương Thần đột nhiên xuất hiện giữa chợ… chậc, Nàng che mặt không dám tưởng tượng nữa, vì ngoài sự hỗn loạn và sợ hãi ra, không biết sẽ còn kéo theo biết bao nhiêu chuyện phiền phức nữa.
Quần áo trên người nàng đã rách nát vô cùng, nhìn còn không bằng cả một đứa ăn mày ngoài chợ.
Đến trấn nhỏ, Ninh Thư đi thẳng tới tiệm quần áo trước tiên, mua vài bộ cho mình và cũng nhân tiện sắm luôn cho Tương Thần nữa. Ngoài quần áo, nàng còn đặc biệt mua thêm cho Tương Thần cả một cái mũ che mặt nữa (chính là cái loại mũ có thêm miếng vải đen che xung quanh giống thánh cô của ma giáo trong “Tiếu Ngạo giang hồ” đó.)
Chọn tới lui một lúc, nàng rời tiệm quần áo với hai bọc con nhộng quần áo to đùng, định đi mua thêm chút đồ ăn. Bất ngờ là, khi đi ngang qua khách điếm, nàng nhìn thấy Cố Duệ, và bên cạnh hắn đi theo không ít người. Một người trong số đó đang vừa đi vừa nói gì đó với Cố Duệ, khiến hắn chăm chú lắng nghe với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Không gặp hắn một khoảng thời gian, nàng cảm thấy, Cố Duệ bây giờ không còn giữ được cái vẻ thờ ơ không nhiễm bụi trần như trước nữa.
Khoan đã, hắn mang theo nhiều người như vậy tính làm cái gì? Chẳng lẽ lại muốn quay lại huyệt mộ thêm lần nữa?.
Cố Duệ hình như cảm thấy ánh mắt của Ninh Thư, quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy nàng, hắn nhìn kỹ thêm một lúc rồi mới quay đi, có vẻ là không nhận ra nàng.
Cũng đúng thôi, nàng bây giờ đã gầy đi không ít. Hơn nữa, trên mặt còn lấm lem bụi bặm, hắn không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Ninh Thư nghĩ ngợi một chút rồi quay vào chợ mua thêm hai cái sọt. Rồi nhanh chóng mua xong xuôi các thứ, cho hết vào đó rồi đi ra khỏi trấn. Đến chỗ vằng người, nàng vắt chân lên cổ mà chạy thật nhanh về huyệt mộ.
Chạy về đến nơi thì thấy Tương Thần đang trong tư thế “đợi dài cổ”, vừa thấy nàng, bộ mặt dữ tợn kia liền nở nụ cười.
Ninh Thư che mặt, nhìn quen rồi mà vẫn thấy quá cmn xấu.
Ninh Thư ôm đồ vặt, nhảy xuống huyệt mộ nhìn Tương Thần nói:”Cố Duệ muốn tới đây, chúng ta mau đem vàng giấu đi hết đi”.
Đống vàng bạc tài bảo này, Ninh Thư đã sớm xem là đồ trong túi của mình, không có lý nào lại để cho hắn lấy đi, dù chỉ một cắc. hừ hừ.
Tương Thần mặt không đổi sắc, nhìn Ninh Thư nói “ Sao phải giấu đi?”
“Giết!”.
Ninh Thư:…
Cmn, quên mất. Nàng bây giờ đã có siêu cấp vô địch thiên hạ Tương Thần bảo kê, làm sao phải sợ Cố Duệ kia nhỉ.
Đúng là lo bò trắng răng.
Lần này nhất định phải giết Cố Duệ, nàng bỏ qua cơ hội này thì cũng quá có lỗi với sự an bài của ông trời.
Cố Duệ nhất định phải chết. Hắn không chết, nàng sẽ xui xẻo.
Ninh Thư đem quần áo mũ từ trong bao ra đưa cho Tương Thần. “Đem nó mặc vào”.
Tương Thần nhận lấy đồ, rồi nhanh chóng cởi đồ để mặc quần áo mới vào.
Ninh Thư: ….
Nàng quay mặt đi, ài, đây là con trai lớn của mình, không có cái gì để xem cả.
Tương Thần đã mặc xong quần áo, Ninh Thư xem xét, tự cho mình một nghìn cái like, quả nhiên mình chọn đồ chuẩn, cộng thêm dáng người của Tương Thần cũng không tệ nữa… Vẫn là, mặt cmn quá xấu.
Nàng đem mũ tới, đội lên đầu cho Tương Thần. Miếng vải đen rủ xuống tận ngực, che kín gương mặt dữ tợn kia đi. Quả nhiên, thời nào cũng thế, che mặt auto đẹp.
Nhìn Tương Thần sau khi mặc đồ và đội mũ, không khác gì một người bình thường cả.
Tuy nhiên, dường như Tương Thần thấy khó chịu vì không quen đội mũ, thò tay lên giật mũ xuống.
Ninh Thư lại đội lên cho nó rồi kiên nhẫn giải thích:”Ngươi không được đẹp giống như ta, nhìn cũng khác người, nên tốt nhất đừng tháo mũ xuống”.
Thế giới vạn vật đều có tương sinh tương khắc, có thể dựng dục ra được tồn tại cường đại như Tương Thần, cũng sẽ có một tồn tại cường đại khác khắc hắn. Giống như vị đạo sỹ lành nghề Thành Minh Tử kia chẳng phải gặp Tương Thần rồi tắt nắng đó sao. Thế nên, nếu Tương thần cứ vác nguyên cái bộ mặt hung tợn này mà đi ra ngoài rêu rao khắp nơi.. khẳng định sau một thời gian sẽ bị người ta diệt.
Lần này Tương Thần ngoan ngoãn nghe lời, không gỡ mũ xuống nữa.
Ninh Thư lấy một con gà nướng từ trong bao ra, xé đùi gà lên ăn. Thật đã, lâu rồi không được ăn thức ăn mặn. Thịt quá thơm và ngon.
“Cái này là đồ ăn của nhân loại”. Ninh Thư xé đùi gà kia xuống đưa cho Tương Thần.
Tương Thần nhận lấy đùi gà rồi ăn. Ninh Thư tò mò:”Thấy hương vị thế nào?”.
Tương Thần:” Không có”.
Ninh Thư nhún vai, cương thi cùng nhân loại có lẽ vị giác không giống nhau.
Tương Thần ăn hết đùi gà rồi không ăn nữa. Ninh Thư vui vẻ xử lý hết phần còn lại, sau đó xoa xoa tay lên nền đất cho hết mỡ rồi leo lên chạc cây nằm ngủ.
Tương Thần thì ngồi xếp bằng tu luyện. Nguyệt chi tinh hoa hướng đến thân thể Tương Thần từng chút một.
Quả nhiên là một “hài tử” nghiêm túc, chăm chỉ.
Sáng sớm hôm sau, có một số người hướng huyệt mộ này mà đến.
Không nhìn cũng biết là đám người của Cố Duệ kia.
Cố Duệ mang theo một đoàn người lại đây, lần này hắn còn mang theo một lão đạo sĩ với bộ dáng tiên phong đạo cốt. Lão đạo sĩ này có bộ râu và tóc đều dài và trắng như tuyết, nhưng sắc mặt thì hồng nhuận và không có một chút nếp nhăn nào.
Ninh Thư ngồi xổm trên cây nhìn, nàng thực sự rất tò mò, không biết Cố Duệ từ đâu tìm được nhiều người ngoài thế tục như vậy.
Lão đạo sĩ này thoạt trông có vẻ cường đại hơn Thành Minh Tử kia khá nhiều.
Chỉ sợ lão chính là người được Cố Duệ mời đến, chuyên để đối phó với Tương Thần.
Cố Duệ nhìn thấy Tương Thần, một thân quần áo mũ đen đứng đó, nhíu nhíu mày hỏi:” Ngươi là ai?”.
“Người này không phải là người” Lão đạo sĩ lên tiếng “ngươi là Hạn Bạt!”.
“Không phải, ta là người!”. Tương Thần phản bác.
“Không có hô hấp, không có tim đập. ngươi làm sao là người?”
“Ngươi mới không phải người.”
Lão đạo sĩ:…
“Ngươi là nghiệp chướng, sẽ làm hại thương sinh, xem bần đạo thu ngươi.” Lão đạo sĩ tuy có chút kinh ngạc vì thấy Tương Thần có thể nói chuyện và giao tiếp. Nhưng quan trọng gì đâu, dị loại vẫn là dị loại.
Lão đạo sĩ từ hư không họa ra một đạo phù chú, phù chú lập lòe hướng Tương Thần đánh tới.
Tương Thần nâng cánh tay lên, từ ngón tay dài ra một bộ vuốt đỏ đen sắc bén, trảo một cái, phù chú liền chậm rãi tiêu tán.
Lão đạo sĩ thấy Tương Thần có thể dễ dàng đánh tan phù chú của mình như vậy, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
“Đạo trưởng, thế nào?” Cố Duệ cau mày hỏi.
“Nghiệt súc này rất lợi hại, bần đạo muốn liên hệ sư huynh đệ của mình”. Lão đạo sĩ lắc đầu nói.
“Hôm nay không thể xuống mộ?” Cố Duệ hỏi.
Lão Đạo sĩ gật đầu:”Có điểm khó, nghiệt súc này phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh hoa, bần đạo một mình không đối phó được với nó”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT