Dịch: Moringa

Biên tập: Vong Hồn

Ninh Thư quyết định lấy lương khô từ trong túi ra từ từ gặm

Ninh Thư miệng thì nhai lương khô, tay vén rèm che lên, nhìn hai người đàn ông bên cạnh xe ngựa, đúng là tuấn mỹ đến kỳ quặc.

Nhìn có vẻ như đang bảo vệ nàng, thế nhưng trong lòng Ninh Thư có một cảm giác rất quái dị.

Thả mành xuống, Ninh Thư thở ra một hơi thật dài, bắt đầu tu luyện.

Lâm trận mới bắt đầu mài gươm, tuy không sắc bén ít nhất cũng sáng hơn một tí.

Đi đi dừng dừng, mất một ngày đường, tới lúc ăn cơm đội ngũ mới nghỉ chân lót dạ một chút.

Ninh Thư ngồi ở trong xe ngựa, suýt chút nữa mơ mơ màng màng ngủ quên mất.

Đến khi trời tối, đoàn xe ngừng lại nghỉ ngơi, trời mùa đông lạnh lẽo, mọi người chỉ đun canh nóng đơn giản, ăn kèm với lương khô, chủ yếu để giữ ấm thân thể.

Ninh Thư cũng xuống xe ngựa đi lại một chút.

Ninh Thư ngồi ở trước đống lửa, hướng về Cố Duệ ở phía đối diện, hỏi: “Hiện tại chúng ta đang đi đâu đây?”.

Cố Duệ lấy que cời đống lửa, nhàn nhạt nói: “Đi tới quận Lập Dương.”

“Thứ kia ở Lập Dương sao?”

“Không phải.” Cố Duệ lắc đầu.

“Vậy tức là phải đi qua quận Lập Dương?” Ninh Thư lại hỏi.

Cố Duệ cầm nhánh cây khẩy khẩy ngọn lửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Thư, “Những việc này không phải chuyện ngươi nên lo lắng.”

Ninh Thư im lặng, vậy thì mục đích hắn muốn dắt nàng đi cùng là gì đây?

Ninh Thư cũng không nói nữa, đứng dậy quay về xe ngựa, tiếp tục tu luyện, cho dù có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần có đủ năng lực tự bảo vệ mình là được rồi.

Ngày hôm sau trời quang nắng sáng, đội ngũ lại bắt đầu lên đường, chuyến viễn trình này thật nhàm chán, Ninh Thư ngoài việc tu luyện ra, căn bản cũng không tìm thấy chuyện khác để giết thời gian.

Thi thoảng nàng xuống xe ngựa giải quyết một chút vấn đề sinh lý, còn những lúc khác Ninh Thư đều không ra khỏi xe, cũng lười tìm Cố Duệ và Mạc Tuyệt Trần nói chuyện phiếm.

Mạc Tuyệt Trần là loại độc miệng thối mồm, Cố Duệ thì kín như hũ nút, hỏi cái gì cũng không trả lời, nói chuyện với hai tên này thuần túy là tự rước lấy phiền phức.

Cả hành trình đều bình an không có việc gì, nhưng đôi khi lại nảy lòi ra chút phiền toái, y như lúc này đây, trước mặt đứng mười mấy tên sơn tặc, muốn cướp bóc bọn họ.

Thời cổ đại cứ mỗi chuyến đi ra ngoài là một chuyện tốn thời gian mất sức lại còn nguy hiểm.

Đám thổ phỉ chặn đường cướp bóc này kiêu ngạo ra lệnh cho Cố Duệ giao năm trăm lượng bạc, năm trăm lượng cũng không phải là số tiền nhỏ.

Đám cướp đường này chính là để ý thấy đội ngũ đẩy từng chiếc xe chở hàng hóa nối nhau, chắc chắn là thương nhân, vì thế mở mồm là công phu sư tử ngoạm.

Mạc Tuyệt Trần thổi thổi móng tay, vẻ mặt đạm mạc.

Cố Duệ phong thái đạm nhiên, bộ dáng như người đứng trong cõi thần tiên, ôn hòa mà nói: “Giết hết.”

Cố Duệ vừa nói xong, đám người đẩy hàng ngay lập tức rút ra dao nhỏ từ phía dưới ngầm xe, chém chết những tên cường đạo này không khác gì bổ dưa.

Đồng tử Ninh Thư co lại, đám người này võ công không yếu, hơn nữa ra tay tàn nhẫn toàn nhằm vào chỗ yếu hại, hiển nhiên là đã được mài giũa, đây chắc chắn là tử sĩ, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Trên mặt đất đều là máu tươi, những người này lôi thi thể đi xử lý.

Không lâu sau, mấy kẻ này coi như không có việc gì xảy xa, quay lại, tiếp tục đẩy xe đi.

Ninh Thư nhìn thoáng qua Cố Duệ, Cố Duệ cũng nhìn lướt qua Ninh Thư, ánh mắt hai bên giao nhau, Ninh Thư nhìn thấy sự đạm mạc sâu trong mắt hắn, ngay sau đó Cố Duệ chuyển ánh mắt đi, mở miệng nói: “Lên đường.”

Giết người không khác gì giết gà, nhạt nhẽo như thể chỉ là chuyện tầm thường.

Ninh Thư chẳng phải là người có lòng thương hại những tên cường đạo này, nếu hôm nay bọn họ là kẻ tay không tấc sắt, rất có thể sẽ phải chôn thây chốn hoang dã.

Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, Ninh Thư ở bên trong kiệu chán đến mức sắp mốc meo, hơn nữa Cố Duệ chuyên chọn nơi hẻo lánh mà đi.

Từ lúc bắt đầu lữ đồ đến bây giờ, đã sắp qua mười ngày, mà Ninh Thư chưa từng được ở qua nhà trọ khách điếm gì, cũng không được ngủ giường một lần.

Những chuyện này Ninh Thư cũng không thèm để ý, nhưng sự chơi vơi trong lòng, không biết đi nơi nào mới là điều khiến nàng lo lắng nhất.

Tên Cố Duệ này thật là…

Từ lúc biết đám hộ viện đều là kẻ có võ công, trong lòng Ninh Thư càng thêm cảnh giác.

Một cô gái như nàng, ở giữa đội ngũ này có vẻ không tiện lắm, hơn nữa còn có xu thế kéo chân người khác, Cố Duệ vì cái gì lại muốn đưa nàng cùng theo chứ. Chắc chắn không phải là vì ngại nàng sẽ đòi theo nằng nặc đâu. Vì hắn chỉ cần không để ý là được

Tuy rằng ở chung với Cố Duệ không lâu, nhưng nàng hiểu một điều Cố Duệ là kẻ trong lòng luôn có mưu kế, làm việc gì cũng có suy tính.

Hắn mang mình theo, khẳng định bản thân mình có hữu ích gì đó với hắn.

Ninh Thư ngẫm thế nào cũng không thể tưởng tượng được mình có ích gì?.

Đội ngũ vẫn không ngừng tiến về phía trước, cuối cùng dừng chân ở một trấn nhỏ.

Hàng hóa đều dọn vào một hiệu thuốc.

Đoàn người thuê trọ tại một khách điếm.

Trời bắt đầu nổi lên từng đợt tuyết nhỏ, không khí lạnh giá, đan điền Ninh Thư có khí kình, hơn nữa trên người mặc không ít quần áo, vẫn còn cảm giác lạnh đến tận xương.

Ninh Thư ngồi trên ghế, tay bưng chén trà thổi uống, hướng về Cố Duệ hỏi:

“Chúng ta đến nơi rồi sao?”

“Tới rồi.” Cố Duệ nói.

Ninh Thư khá là tò mò Cố Duệ làm thế nào mà hiểu được tấm bản đồ ngoằn ngoèo như giun bò kia?.

“Ở ngay gần đây?” Ninh Thư hỏi.

Cố Duệ ừ một tiếng.

“Cuối cùng cũng tới nơi, ngày ta xưng bá võ lâm không còn xa nữa.” Mạc Tuyệt Trần giật giật cổ, khuôn mặt thể hiện đầy sự nóng bỏng cùng khát vọng.

“Ta đoán chắc là Quỳ Hoa Bảo Điển.” Ninh Thư nói với Mạc Tuyệt Trần.

“Quỳ Hoa Bảo Điển là gì?”

“Muốn luyện môn công phu này, trước phải tự cung.”

“Mập mạp chết tiệt, ta không nói chuyện với ngươi.” Mạc Tuyệt Trần dời mắt đi.

“Còn cần chờ một người nữa.” Cố Duệ nhấp một ngụm trà nói.

“Cố Duệ, ngươi có chắc là người này tới không phải để đoạt bí tịch cùng ta đấy chứ?” Mạc Tuyệt Trần nhìn chằm chằm Cố Duệ.

“Thứ mà ngươi khát vọng căn bản trong mắt người khác không đáng giá nhắc tới.”

Mạc Tuyệt Trần trầm khuôn mặt, “Đấy là ngươi không biết sự cường đại của sức mạnh, thứ ta theo đuổi là võ công tối cao, lực lượng tuyệt đối.”

“Loại người như ngươi cường đại là tai họa.” Cố Duệ nhàn nhạt mà nói.

“Ta dù có tai họa cũng chỉ là sức của một người, loại người giống ngươi, gây tai họa cho người khác, so với ta chỉ có hơn không kém.” Mạc Tuyệt Trần phản bác.

Ninh Thư trợn trắng mắt, hai tên đều không phải là loại mặt hàng tốt, chó chê mèo lắm lông cả thôi.

Trong khi hai bên đang nói chuyện, một đạo sĩ đi vào, cầm một cái biển cờ bằng vải bố rách nát, trên đó viết bốn chữ ‘ đoán đâu trúng đó ’.

Đạo sĩ này tiến vào ngay lập tức đi về phía ba người Ninh Thư.

“Cố công tử, bần đạo có lễ.” Đạo sĩ vung phất trần nói với Cố Duệ.

Cố Duệ đứng lên, “Thành đạo trưởng, đã lâu không gặp.”

Cố Duệ giới thiệu đạo sĩ, “Đây là đạo trưởng Thành Minh Tử.”

“Ngươi tìm đạo sĩ làm gì?” Mạc Tuyệt Trần đánh giá Thành Minh Tử từ trên xuống dưới, rồi liếc mắt đi.

Ninh Thư cũng đang quan sát Thành Minh Tử, nhận biết được một hơi thở của kẻ đồng đạo.

Loại cảm giác này nàng đã từng cảm nhận được trên người đào lão nhân.

Chỉ sợ tác dụng của lão nhân này là tìm kiếm huyệt mộ.

“Lần này Thành Minh Tử đạo trưởng sẽ phụ trách mang chúng ta đi tìm huyệt mộ.” Cố Duệ nói.

Quả nhiên, đạo sĩ không riêng gì có thể trừ quỷ, còn có thể thăm dò chốn phong thuỷ.

“Hy vọng hữu dụng, đến lúc đó đừng có kéo chân đội ngũ là được.” Mạc Tuyệt Trần nói mà không coi ai ra gì.

Thành Minh Tử sờ sờ chòm râu, “Vị công tử này không cần cố kỵ bần đạo.”

“Bần đạo còn xin khuyên vị công tử này một câu, ấn đường của ngươi biến thành màu đen, hành trình vào huyệt mộ, công tử cần cẩn thận một chút.” Thành Minh Tử không chút hoang mang mà nói.

“Nực cười, núi đao biển lửa bổn tọa đều trải qua chịu đựng được, lại đi sợ hãi một cái mộ địa nhỏ chắc.” Mạc Tuyệt Trần cười nhạo một tiếng, không hề đem những lời Thành Minh Tử nói để ở trong lòng chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play