Ninh Thư không nhịn được chạy ngay ra bàn trang điểm soi gương, nhìn thử xem mặt mình trông có giống Nhị Lang Thần không.
Móa nó, quả nhiên là phận pháo hôi, gặp chuyện một cái là bị đẩy lên chắn đạn.
Mài nói kết hôn thì phải kết hôn nha. Ha hả!
Đường Dục tiền trảm hậu tấu, trước thì phát biểu với phóng viên là chính mình yêu Ôn Hàm Lôi, sẽ đám cưới bla bla… Sau đó mới gọi điện cho Ninh Thư để thanh minh.
Ninh Thư không để cho Đường Dục nói hết, nói luôn một lèo, nào là chính mình sẽ không cùng Đường Dục kết hôn, hơn nữa còn hào phóng mà chúc phúc Đường Dục cùng Bạch Phi Phi, nàng muốn buông tay, đi tìm hạnh phúc của chính mình…
Cuối cùng nàng lại nhấn mạnh lần nữa với một giọng không thể chân thành hơn “hai người nhất định phải hạnh phúc nga!“
Ninh Thư cảm thấy mình quả nhiên là thiện lương, quá thiện lương luôn ấy chứ, chia tay trong hòa bình, hơn nữa còn hào phóng mà chúc phúc hai người kia.
Bên kia Đường Dục:….
Sau một hồi im lặng vì phản ứng bất ngờ của Ninh Thư, không hề giống như trong dự liệu của hắn, hắn liền liều mạng mà phủi sạch quan hệ chính mình cùng Bạch Phi Phi. Ôn Hàm Lôi còn nói cái gì mà hào phóng chúc phúc.. Chúc phúc con em mài aaaaaa. Tít.. tít… tít… tít…
Đường Dục kinh hoàng đến trán nổi gân xanh, xoa xoa thái dương rồi bấm điện thoại gọi lại cho Ninh Thư.
“Ôn Hàm Lôi, ý em là sao?”
“Cùng anh kết hôn em được cái gì? Mà sao em phải lấy anh? Có tiếng không có miếng, anh và Bạch Phi Phi chẳng phải đang hạnh phúc lắm à, đầu em cũng chưa đến nỗi bị nước vào đâu” Ninh Thư trợn trắng mắt “Huống chi, cử hành hôn lễ xong em cũng chỉ là vợ anh trên danh nghĩa, quyền lợi cơ bản nhất của một người vợ cũng không có. Anh bị ngốc hay là nghĩ em ngu quá nên lại tính lừa em tiếp?”.
Đường Dục cắn răng:”Lần này đăng ký trước”.
“Đăng ký thì làm sao? Dù sao anh với Bạch Phi Phi cũng cùng chung chăn gói, con em thì cô đơn một phòng như oán phụ, nên có giấy đăng ký thì cũng khác quái gì nhau?”
“Ôn Hàm Lôi, cô rốt cuộc muốn thế nào mới cùng tôi kết hôn?”
“Có thể, một yêu cầu”
“Điều kiện gì?” Đường Dục hỏi “Trừ yêu cô ra thì gì tôi cũng đáp ứng được”.
“Điều kiện chính là… mày đi chết đi, bà đây cả đời này sẽ không cùng mày kết hôn” Ninh Thư hét vào điện thoại rồi cúp máy.
Trừ yêu cô, con mọe nó tưởng mình báu lắm.
Đường Dục sắc mặt xanh mét, quá mệt mỏi, công ty bây giờ, nhân viên thì trong lòng hoang mang, cổ đông đối với hắn cũng chẳng phải quá vừa lòng. Việc cần kíp bây giờ là phải kiếm được một đồng mình đến giải quyết hết những nguy cơ trước mắt. Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn chỉ có Ôn gia là thích hợp, hơn nữa, Ôn gia kinh doanh thuộc về phân phối, bán lẻ, đối với việc đẩy mạnh tiêu thụ cho công ty rất là có lợi.
Vốn dĩ cho rằng, Ôn Hàm Lôi sẽ tình nguyện cùng hắn kết hôn, nên cũng đã nói trước với truyền thông, giờ thì lại ‘bước không qua” với cái bà “heo đồng đội” Ôn Hàm Lôi này. Mở mồm ra là gom hắn và Bạch Phi Phi lại một chỗ, thật khiến người khác bực mình.
Qua cửa Ninh Thư không được, Đường Dục liền xúi bố mẹ mình đến nói chuyện với ông bà Ôn.
Nhưng bây giờ, ông Ôn thái độ lại rất lạnh nhạt, khi bố mẹ Đường Dục nhắc đến chuyện kết hôn giữa hai đứa, ông Ôn chỉ nói, ông tôn trọng lựa chọn của con gái, hạnh phúc của con gái mới là quan trọng.
Coi như là uyển chuyển cự tuyệt ý tưởng liên hôn hai nhà.
Ông Ôn thừa biết nhà họ Đường muốn đem nhà họ Ôn biến thành con châu chấu để mang đến buộc trên cùng sợi dây thừng. Cơ mà bây giờ, nhà họ Đường còn đang khủng hoảng, ông Ôn cũng không ngu đến mức tự nhảy vào vũng nước đục này.
Nhưng là vẫn hứa hẹn sẽ ưu đãi tất cả các sản phẩm nhà họ Đường tại hệ thống siêu thị của mình. Nghe qua thì rất là hay, nhưng cũng chỉ là bánh vẽ, vì hợp đồng giấy trắng mực đen dấu đỏ không có, cũng chỉ coi như lời hứa gió bay.
Bà Ôn gọi điện cho Ninh thư kể lể, rằng bố mẹ sẽ không gả Ninh Thư đi nhà họ Đường nữa, bố con thương con sẽ vất vả, không hạnh phúc….
Ninh Thư cười khẩy, hẳn là thương cơ, chính xác phải là nhà họ Đường không còn giá trị hợp tác nữa mới đúng.
Nghĩ trong lòng vậy, nhưng Ninh Thư cũng chỉ ừ à cho qua chứ không nói gì thêm. Dù sao, thoát khỏi Đường Dục và không còn liên quan đến chuyện tình cẩu huyết của chú cháu nhà hắn là được. Không cứ xảy ra chuyện gì lại lôi nàng ra gánh trách nhiệm.
Thật cho rằng tiền trảm hậu tấu nàng sẽ đồng ý kết hôn?
Nàng nhìn ngây thơ trong sáng dễ lừa quá à?
Dứt khỏi Đường Dục, Ninh Thư toàn thân nhẹ nhàng, có điều, hắn đã đem nàng ra làm trò trước mặt phóng viên như thế, nàng mà không đáp lễ thì e không được.
Ninh Thư gọi điện cho một tờ báo giải trí, chuẩn bị mang mối quan hệ mờ ám của hai người kia phơi ra ánh sáng. Nàng cũng rất cẩn thận, đổi số điện thoại, giả giọng nói khàn khàn.. để tránh việc bị ghi âm lại.
Tin siêu nóng như vậy, đảm bảo hai người kia qua một đêm sẽ leo lên top 1 scandal toàn bộ báo lá cải cũng như lá lúa.
Xong xuôi. Ninh Thư hủy di dộng, sim thì thả bồn cầu xả đi.
Giờ thì chờ xem báo ngày mai thôi ahihi.
Tính ra thì Đường Dục đã xem như phạm tội cưỡng gian thiếu nữ, tuy Bạch Phi Phi đã qua mười bốn tuổi, không tính là trẻ em nữa nhưng cũng chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn là vị thành niên đấy.
Nói qua thì, Loại đàn ông phạm tội cưỡng gian nhưng lại vô cùng đẹp trai, quyến rũ này có thể làm người ta quên cả huyết hải thâm thù ư? Quả nhiên công phu trên giường vẫn là lợi hại, huyết hải thâm thù tính là cái rắm nha.
Ngày hôm sau, một cái tiêu đề nổi bần bật trên trang nhất là “ Đường Dục bức bách thiếu nữ, cùng trẻ vị thành niên phát sinh quan hệ”
Tên này…
Ninh Thư thích nha.
Để xem Đường Dục làm sao mà giải thích.
Thư ký đưa báo đến thư phòng cho Đường Dục, cùng lúc đó, Đường Dục cũng vừa từ giường đứng lên, còn Bạch Phi Phi thì mệt đến nỗi không mở được mắt.
Thời điểm Đường Dục nhìn thấy bài báo, tức đến mức lật bàn.
“Đường Tổng, làm sao bây giờ?” Thư ký lo lắng hỏi.
Đường Dục đỡ trán:”cậu đến công ty trước đi”.
Thư ký vừa đi, Đường Dục rốt cuộc không không chế được cảm xúc nữa, không chỉ đem bàn trà ném đi, mà còn đập nát rất nhiều bình hoa quý báu trong phòng.
Chuyện này có rất ít người biết.
Đường Dục nhìn lướt qua người giúp việc đang đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ “có phải cô lộ tin tức ra với nhà báo không?”
Người giúp việc lộ vẻ mặt ngạc nhiên, rồi ngay sau đó oan uổng vội vàng mà nói: “Đường tiên sinh, không phải tôi mật báo, thật sự “
“Cút..” Đường Dục rít gào.
Người giúp việc sợ quá, ngay lập tức chạy ra ngoài.
Đường Dục sắc mặt xanh mét, đem cửa sổ trong nhà khóa kỹ lại, đặc biệt là phòng Bạch Phi Phi còn khóa luôn cửa. Nhốt luôn nàng bên trong.
Giữa trưa, Bạch Phi Phi tỉnh lại, không mở được cửa, trong nhà thì im ắng không có một tiếng động. Bèn gọi cho Đường Dục, Hắn chỉ nói đang bận rồi cúp máy. Bây giờ có quá nhiều thứ khẩn cấp cần phải xử lý, hơi đâu mà lo cho Bạch Phi Phi.
Bạch Phi Phi lại cuộn tròn trên giường, khóc một dòng sông, đau khổ vô cùng.
Chờ đến nửa đêm Đường Dục mới về thì Bạch Phi Phi đã đói ngất đi rồi, lại còn lên cơn sốt sao nữa.
Đường Dục hoảng loạn bế Bạch Phi Phi đi bệnh viện. Lại không nghĩ đến, bên ngoài biệt thự có cả tá phóng viên đang nằm vùng chụp được, vậy là hôm sau, từ một tấm ảnh, qua khả năng xào nấu thiên tài
của phóng viên đã trở thành “Nửa đêm đi bệnh viện, nghi vấn sinh non?”
Ninh Thư: Phốc…
Sinh non?
Vì doanh số mà đám nhà báo cũng quá thất đức rồi.
Lấy tính cách tự ngược của Bạch Phi Phi, mỗi ngày đều cảm thấy mình là người đau khổ nhất trên thế giới này, tự ngược không ăn cơm, các loại ngược khác nữa, cơ thể yếu ớt kia chịu được mới là lạ.
Ninh Thư xem báo, theo dõi sự việc của hai người kia, đồng thời nỗ lực kinh doanh siêu thị Tân Hoa, dựa vào nó để đứng vững gót chân ở công ty gia đình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT