Tiểu Thảo lơ lửng bay trên không trước cửa Mục gia, vươn ra vô số dây cỏ, quấn quanh đại trạch của Mục gia, dây cỏ còn vươn vào tận trong phòng.

Bàn ghế ở trong phòng, các loại đồ sứ quý giá, thi họa đều bị phá hỏng không còn thứ nào lành lặn.

Toàn bộ đại trạch của Mục gia đều bị dây cỏ quấn chặt, chỉ cần Tiểu Thảo dùng sức, thì có thể nhổ tận gốc toàn bộ đại trạch Mục gia. 

“Á…”

“Á…”

Tiếng kêu thét liên tục vang lên từ trong nhà Mục gia. 

“Nhạc Song Song, ngươi làm vậy là có ý gì, bổn soái không đến tìm ngươi, ngươi lại tự mình mò tới, lại còn phá hư đại trạch của Mục gia, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng.” Mục nguyên soái đứng trên lưng điểu sư, đôi cánh của điểu sư khẽ phe phẩy.

Phía sau Mục nguyên soái là đội quân điểu sư, nhìn chằm chằm về phía Ninh Thư đầy cảnh giác.

Tiểu Thảo thu lại dây cỏ, lúc đang rút dây về, không may đụng trúng một cột trụ, khiến cột trụ gãy đôi. 

“Lỡ tay, lần sau sẽ không như vậy.” Tiểu Thảo vội vàng nói: “Hiện tại ta vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được toàn bộ số dây cỏ.”

“Ngươi hãy cố gắng rèn luyện đi.” Ninh Thư nói.

Ninh Thư nhìn Mục nguyên soái, nói một cách lạnh lùng: “Là cháu của ngài tự ý đến tìm ta gây chuyện, ngày trước các người cũng đến phá nát nhà của Nhạc gia, bây giờ ta đến trả thù các ngươi.” 

Có thực lực thì mới có năng lực báo thù.

Mục nguyên soái vẫn giữ gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Đừng có tưởng rằng có học viện triệu hoán bảo vệ ngươi, thì ngươi muốn làm gì thì làm, nơi này không phải là chỗ để ngươi đến làm loạn đâu.”

“Thành thật mà nói, ta không sợ ngài, nếu không được ở lại đế quốc nữa, thì ta có thể dọn đến nơi khác ở, thiên hạ to lớn, tất sẽ có chỗ cho ta dung thân.” Ninh Thư thờ ơ vẫy vẫy tay. 

Học viện triệu hoán không thuộc về đế quốc, Mục nguyên soái cũng không có quyền khống chế học viện triệu hoán.

“Ngươi nghĩ ta không dám động tay động chân với ngươi ư?” Mục nguyên soái nhìn chằm chằm vào Ninh Thư.

Ninh Thư cười lớn: “Mục nguyên soái, ta coi trọng người là bậc tiền bối, nhưng người cũng đừng mang danh trưởng bối ra để phong phạm, cháu gái của ngài rốt cuộc là chết vì nguyên nhân gì, chỉ có trời biết đất biết, nhưng ngài lại nhất mực đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, cũng đừng nên trách ta phản kháng, coi chừng lần sau đại trạch của Mục gia cũng không còn tồn tại nữa đâu.” 

Ninh Thư quay người lại, bước đi trên không, chậm rãi rời đi.

Không ai đứng ra ngăn Ninh Thư, cứ đứng yên nhìn Ninh Thư chậm rãi rời đi, làn gió thổi nhẹ khẽ bay trường bào của Ninh Thư.

“Nguyên soái.” Phó tướng quân quay sang nói với Mục nguyên soái: “Cứ để cô ta đi như vậy ư?” 

Mục nguyên soái xoa xoa trán: “Tạm thời cứ như vậy đi, Hoàng thượng muốn có được thứ võ công mà Nhạc Song Song đang tu luyện.”

Võ công đấu khí có thể khiến cho người bình thường có được sức mạnh chiến đấu vô song, nếu như binh sĩ được tu luyện, chắc chắn sẽ nâng cao được khả năng chiến đấu.

Ninh Thư quay trở về học viện, nhìn thấy tiểu Đậu Đinh đang đứng ở cổng học viện chờ cô. 

Tiểu Đậu Đinh nhìn thấy Ninh Thư, thở dài một tiếng, hét lớn: “Tỷ tỷ.”

Ninh Thư dắt tay tiểu Đậu Đinh, đi vào trong học viện: “Tỷ tỷ không sao.”

“Tỷ tỷ, sau này tiểu Đậu Đinh nhất định sẽ bảo vệ tỷ tỷ.” Tiểu Đậu Đinh vỗ vỗ ngực một cách đầy tự hào. 

Ninh Thư cười: “Sau này tỷ tỷ phải trông cậy vào tiểu Đậu Đinh bảo vệ rồi.”

“Bé con, sao ngươi lại kích động như vậy?” Viện trưởng giận dữ nói với Ninh Thư.

Ninh Thư thờ ơ đáp: “Bây giờ thực lực đã đủ mạnh, không cần phải nhẫn nhịn nữa, nếu không sau này ai cũng có thể đến đây khiêu chiến với ta, ta không thể chết được, dù sao ta cũng là đạo sư của học viện triệu hoán, bị mấy tên chẳng ra gì khiêu chiến, thật khiến học viện mất mặt.” 

Viện trưởng gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Sau này làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau, ngươi dù gì cũng là đạo sư của học viện, phải chú ý hình tượng.”

Ninh Thư vâng một tiếng.

Một chút nhiễu loạn không ảnh hưởng gì đến tiến độ của trận tỉ thí, ngày nào Ninh Thư cũng đều đến xem tiểu Đậu Đinh tỉ thí. 

Tiểu Đậu Đinh thuận lợi tiến vào top 100, top 50.

Trong thời gian thi đấu, tiểu Đậu Đinh đã phát ra hình khí, kình khí của tiểu Đậu Đinh càng ngày càng hiện lên rõ nét.

Văn đạo sư nhìn thấy kình khí của tiểu Đậu Đinh liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Thật không ngờ kình khí của cậu ta đã lớn mạnh như vậy.” 

“Đương nhiên, đệ đệ của ta mà.” Ninh Thư đắc ý nói, cảm thấy nở mày nở mặt.

Tiểu Đậu Đinh cuối cùng chỉ lọt vào top 5 chung cuộc, không đạt được hạng nhất, tiểu Đậu Đinh còn nhỏ tuổi, kình khí đã chuyển sang màu vàng, không giống với hình khí của Ninh Thư trước đây.

Ninh Thư dù sao vẫn rất vui mừng, tiểu Đậu Đinh tuổi vẫn còn nhỏ, nếu cứ tiếp tục tu luyện, thì sau này không thể xem thường được. 

Tiểu Đậu Đinh lại có chút thất vọng, Ninh Thư cũng không an ủi tiểu Đậu Đinh, có thất bại thì mới trưởng thành được.

Sau khi trận tỉ thí của học viện kết thúc, lớp đấu khí của Ninh Thư cuối cùng cũng có thêm học viên mới.

Điều khiến cho Ninh Thư không ngờ tới đó là, học viên mới là Hoàng tử của đế quốc, vị Hoàng tử này đang còn nhỏ tuổi, có vẻ không lớn hơn tiểu Đậu Đinh là bao. 

Tiểu Hoàng tử của đế quốc đến đây theo học, coi như là một kiểu tín hiệu, ân oán giữa cô và Mục nguyên soái sẽ không ảnh hưởng đến việc giữa cô và đế quốc.

Cũng không loại trừ khả năng đế quốc muốn có được bí kíp đấu khí.

Ninh Thư nhận tiểu Hoàng tử làm đệ tử, truyền Tuyệt Thế Võ Công cho Hoàng tử. 

Bí tịch không phải là thứ quan trọng nhất, mà là giai đoạn tu luyện, cô bắt đầu tăng cấp tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Hơn nữa, cũng không cần thiết phải gây ra thù hằn.

Ninh Thư cảm thấy bản thân mình chưa đủ mạnh để có thể chống đối lại quốc gia. 

Thế giới này quả thật là ngọa hổ tàng long.

Ninh Thư nhận dạy những học viên này.

Lúc rảnh rỗi, Ninh Thư đưa những học viên này đến Viên Mệnh Sơn luyện công. 

Trong túi của mỗi học viên đều đem theo một bông hoa, cầm theo hoa của Tiểu Thảo, để Tiểu Thảo có thể cảm nhận được vị trí của từng người.

Mục đích Ninh Thư đưa học viên đến Viên Mệnh Sơn là để đi tìm Linh Tủy tinh thể dưới đầm Bích Ba Hàn.

Ninh Thư dẫn các học sinh đến bên cạnh đầm Bích Ba Hàn, bảo học sinh tu luyện võ công, bởi vì linh khí ở nơi đây vô cùng mạnh mẽ. 

“Chủ nhân, chủ nhân để ta hấp thụ…” Tiểu Thảo động đậy một cách bất thường.

“Đi thôi.” Ninh Thư gật đầu.

Tiểu Thảo lập tức bay đến bên đầm Bích Ba Hàn, cắm rễ sâu xuống dưới lòng sông, điên cuồng hút lấy linh khí, trên sông bốc lên làn khói linh khí màu trắng rất dày đặc. 

Từng hàng học sinh ngồi bên hồ tu luyện võ công, không thể hấp thụ được linh khí đang tràn ra từ phía hồ, Ninh Thư cũng ngồi xuống, luyện Tuyệt Thế Võ Công tâm pháp,  điên cuồng hấp thu linh khí.

Tiểu Thảo hấp thu linh khí, trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây đen, đang dần kéo tới phía này.

Ninh Thư tạm dừng tu luyện, vô cùng ngạc nhiên: “Đây là thiên phạt ư?” 

Tiểu Thảo một khi thành tinh thì sẽ phải chịu thiên phạt.

Thiên phạt chính là thiên kiếp, vượt qua được thì sẽ trở thành người.

Tiểu Thảo muốn biến thành ngươi ư? 

“Chủ nhân…” Tiểu Thảo quay sang Ninh Thư nói với giọng run rẩy.

“Đừng sợ, đây là thiên kiếp, chỉ cần ngươi vượt qua được, thì có thể trở thành người.” Ninh Thư nói nhẹ nhàng an ủi Tiểu Thảo, mau chóng đưa các học sinh trở về.

Thiên phạt rất đáng sợ, người thường khó có thể chịu đựng nổi. 

Ninh Thư đưa học sinh đến bên Viên Mệnh Sơn, để tiểu Đậu Đinh chăm sóc cho họ, rồi một mình quay lại bên đầm Bích Ba Hàn.

Toàn bộ khu vực đầm Bích Ba Hàn đều là dây cỏ của Tiểu Thảo, đám mây đen đang bao phủ trên đầu Tiểu Thảo.

“Ầm ầm.” Một tiếng sét đánh vào người Tiểu Thảo, dây cỏ của Tiểu Thảo ngay lập tức biến mất. 

Ninh Thư nghe thấy tiếng kêu thét thống khổ của Tiểu Thảo, nhưng cô lại không có cách nào giúp đỡ, cô cũng không dám tùy tiện xông tới, sợ rằng cả hai sẽ cùng phải chịu thiên phạt.

“Ầm ầm, ùng oàng…” Tiếng sấm ngày càng lớn, từng đợt sấm rọi xuống người Tiểu Thảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play