Vòng vèo một hồi, Văn Vũ đưa Đông vào một con đường nhỏ, dừng xe trước cửa một quán ăn khá khang trang.

Như thường lệ, Đông đi thẳng lên lầu chọn chỗ ngồi. Cửa phòng vừa mở, Đông một phen kinh hoàng nhận ra dáng người cậu không mong đợi đang ngồi cạnh cửa sổ. Đông nghiến răng liếc mắt qua Văn Vũ một cái, co chân định chạy liền bị Văn Vũ xách lên mang vào trong.

Đông mặc dù cao lớn nhưng Văn Vũ về vóc dáng và sức lực đều hơn Đông một bậc. Đông vừa giãy giụa vài cái đã được đưa đến tận nơi.

"Tôi về chung cư có việc, hai cậu ngon miệng", sau khi đặt Đông xuống ghế, Văn Vũ lập tức rời đi.

Đông tự gặm môi mình, cúi mặt nhìn bâng quơ không dám liếc lên một cái.

"Sao không đợi tôi?", giọng Nghĩa ấm áp nhưng rõ là không có ý đồ sưởi ấm như bình thường.

Đông nhìn dưới đất lầm bầm vài câu trong miệng sau đó ngẩng mặt lên cười tươi hết cỡ tỏ ý thiện chí: "Tôi thấy cậu lâu quá chưa về nên đi tìm ấy mà"

"Thật sao? Không phải tôi bỏ đi chơi cả buổi, để cậu một mình buồn chán muốn ra ngoài dạo chơi à?", Nghĩa châm chọc lặp lại câu Đông gạt Văn Vũ.

"Cậu biết rồi còn hỏi làm gì?", Đông nhăn mặt hung hãn lườm một cái, quay ra ngoài không thèm nhìn Nghĩa.

Nhân viên phục vụ mang vào hai tô bún, Đông mặc dù đói bụng nhưng vẫn cố kìm chế, ngoảnh mặt ra cửa sổ giấu đi sự thèm thuồng.

"Cậu không ăn à?", Nghĩa cố ý tạo ra tiếng xì xụp khi ăn để kích thích Đông, thích thú nhìn yết hầu Đông di chuyển lên xuống.

"Không đói", Đông lạnh nhạt, mắt không hề liếc vào. Chẳng phải giận dỗi gì mà chính là không dám đối mặt với tô bún thơm phức trên bàn.

"Vừa nãy còn nói thèm bún muốn tôi đi mua mà. Không lẽ là xạo?", Nghĩa tiếp tục chọc ngoáy, cậu không khỏi tức cười trước biểu hiện của Đông.

"Hết hứng rồi"

"Vậy tôi ăn hết nha"

Đông không trả lời, buồn bực nhìn ra cửa sổ.

Nghĩa vui được một chút lòng bắt đầu xót xa. Cuối cùng vẫn là Nghĩa không chịu được, kéo mặt Đông quay vào: "Ăn no còn có sức đi sở thú này"

Tai Đông khẽ nhúc nhích hai cái. Đông chống tay lên bàn, mắt sáng rực bổ về phía Nghĩa: "Really?"

"Đằng nào cậu cũng đã ra đây rồi, đi chơi một tí cho khuây khỏa", Nghĩa bình thản trả lời nhưng lời này có sức kích động quá to lớn với Đông.

Từ một tù nhân trốn trại đang đợi đưa về xử tội bỗng chốc được một chuyến dã ngoại, Đông vui ra mặt, nhanh chóng dẹp sạch tô bún. Trước khi ăn còn ném sang một câu: "Xem như cậu biết điều"

Đến sở thú quả nhiên tâm trạng Đông khác hẳn ở bệnh viện. Không gian rộng lớn, đâu đâu cũng có cỏ cây xanh mát, còn có nhiều loại động vật để chiêm ngưỡng đem tâm tình Đông một bước tăng vọt.

"Cậu được gặp lại đồng loại có vẻ vui mừng quá nhỉ?", Nghĩa buông lời trêu chọc.

"Cậu xem đồng loại của cậu này ha ha", Đông đẩy Nghĩa đến bên hồ hà mã.

Một con hà mã to ục ịch phối hợp rất ăn ý với Đông, tiến về hướng Nghĩa, há miệng ngáp một cái không thấy mặt trời, khoe ra hàm răng chỉ còn vài chiếc lởm chởm.

Nghĩa lườm Đông một cái bật cười, đã lâu lắm Nghĩa không thấy Đông thoải mái như thế này, trong lòng tự nhiên dâng lên hạnh phúc. Nghĩa không thèm chấp vặt, quay sang xe kem tươi kế bên mua cho Đông một cây.

Đông cầm kem lượn lờ khắp nơi, thỉnh thoảng còn tốt bụng cho Nghĩa cắn một miếng, đến chuồng nào cũng hí hửng cùng Nghĩa chụp hình check in. Có thể trong mắt mọi người, Đông bệ vệ lộng lẫy trên bục cao nhưng mỗi khi bên cạnh Nghĩa, Đông ngoài vẻ hung hăng ra còn trở thành một đứa trẻ mặc sức chơi đùa, mè nheo, những bản chất con nít trong người vô thức được bộc lộ. Tất nhiên loại sắc thái này chỉ mình Nghĩa được thưởng thức.

Hai chàng trai tuấn vũ sánh bước bên nhau, vui vẻ cười nói, hiển nhiên không tránh khỏi những cái liếc nhìn, đặc biệt là từ đám con gái. Đông trước giờ vẫn vậy, đã quen với việc được người khác dòm ngó nên không mấy quan tâm, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến mình. Nghĩa lại khác, cậu một lòng kiêu hãnh đi sát Đông hơn, choàng tay qua cổ kéo Đông gần mình hơn để những cái liếc mắt kia phải nhuốm màu ghen tị.

Chơi đùa thỏa thích, Đông ngồi sau lưng Nghĩa trở về bệnh viện trong tâm thế hoàn toàn tự nguyện, bao nhiêu bức bối đã xả ra hết.

Đông gác cằm lên vai Nghĩa, vừa nói nhảm vừa nhai sột soạt vài miếng O"star.

Mỗi lần miệng Đông cử động, vai Nghĩa không tránh khỏi cảm giác nhột nhưng Nghĩa tuyệt nhiên trân trọng mỗi giây Đông chủ động gần gũi mình, không nhích vai dù chỉ một chút.

"Đi đâu vậy?", Đông nhận ra đây không phải đường đến bệnh viện.

"Về chung cư"

"Không về bệnh viện sao?"

"Cậu muốn quay lại đó sao?", Nghĩa hơi ngoái đầu lại, vừa đủ để hai má chạm nhau.

Đông hiểu ra vấn đề, vui mừng đến mức không thể giấu trong lòng để làm mặt lạnh như mọi khi, trực tiếp vòng tay qua ôm eo Nghĩa, siết chặt đến mức Nghĩa cảm giác được toàn bộ xương sườn đang gào thét.

"Cậu cuối cùng cũng giống con người rồi đấy", Đông hét trong tai Nghĩa.

Nghĩa bị đau nhưng không dám la nửa lời, sợ Đông sẽ buông tay ra.

"Cậu cũng gần như khỏi hẳn rồi, trong đó tù túng cậu lại khó chịu đổ lên đầu tôi"

Đông không quan tâm lời Nghĩa, tâm tình bay tuốt lên mây. Hôm nay quả là một ngày quá tuyệt vời, vừa được đi chơi vừa được phóng thích. Đúng là không có gì quý hơn độc lập tự do, Đông phát sinh ra năng lượng tích cực mà không có cách giải phóng, đành nhằm vai Nghĩa cắn một miếng thật lớn.

Nghĩa thầm kêu gào, cả lúc tiêu cực và tích cực mình cũng là nơi hứng lấy đau đớn, cái này đúng thật là... tuyệt vời.

Đông về đến chung cư tựa như được lên thiên đường, không còn phòng bệnh lạnh lẽo, không còn những mùi vị của bệnh viện mà là không khí ấm áp đã lâu không cảm nhận được, căn hộ cũng được trang trí rất phù hợp với phong cách của Đông.

Nhìn biểu hiện của Đông, Nghĩa bất giác nở một nụ cười tự hào.

Không phải chồng cậu quá tuyệt sao?

Nghĩa khoác vai Đông, cùng Đông nhìn một vòng căn hộ: "Thế nào? Cậu thích không?"

"Không tồi", Đông cười nhẹ, vẫn là không nên khen người này nếu không muốn có gì bất thường xảy ra.

"Vậy cũng nên thưởng cho tôi một chút chứ"

Không đợi Đông phản ứng, Nghĩa ép Đông vào tường hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của Đông mặc sức khuấy đảo, tay nhanh chóng luồn vào cởi áo Đông và mình vất sang một bên.

Hai cơ thể dán chặt vào nhau, bốn bàn tay không ngừng hoạt động điên cuồng, dùng lực mạnh như muốn ép hai cơ thể thành một.

Nghĩa vừa rời môi Đông, một giây sau lại không chịu được tiếp tục trở lại thưởng thức bờ môi quyến rũ. Trong vòm họng, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không hề tách rời. Đông ghì chặt Nghĩa, đáp lại không kém phần mãnh liệt, cùng Nghĩa trao đổi từng hơi thở gấp gáp đầy kích thích. Hai vật bên dưới hùng dũng như muốn bứt ra khỏi quần giao tiếp với nhau. Nghĩa đưa tay xuống tác dụng lực lên mông Đông, đem nơi cứng ngắc áp chặt vào nhau hơn nữa.

"Chúng ta đi cả ngày dơ lắm rồi, tắm đã", Đông dùng hết sức mới tách được đầu Nghĩa ra.

Nghĩa vuốt ve gò má Đông, trên mép nở nụ cười gian tà: "Tôi có thể tắm cho cậu bằng hàng tự sản xuất"

Đông đấm vào ngực Nghĩa một cái, đẩy Nghĩa lùi ra hai bước tạo khoảng trống đủ để Đông lách người qua.

Nghĩa nhìn bóng Đông khuất sau cánh cửa phòng tắm, trong lòng không ngừng gào thét.

Cậu được lắm, muốn khiêu khích tôi à? Đã vậy đêm nay tôi sẽ không để cậu phải thất vọng.

Nghĩa hít thở thật sâu, kìm nén dục vọng bước vào phòng bếp.

Đã lâu chưa vận động nhiều lại còn đi từ trưa nắng đến chiều nên Đông có phần đuối sức. Trong lòng Đông thầm mắng Thế Anh đã hại mình xuống cấp đến thế này, nếu gặp lại nhất định sẽ hỏa thiêu cậu ta, nhưng vấn đề trước mắt là phải đối phó với con mãnh thú ngoài kia.

Đông dù mệt mỏi nhưng nhất định không thể để lộ ra, sợ mấy ngày sắp tới lại bị Nghĩa giam cầm. Nhưng càng cố tỏ ra khỏe mạnh thì cơ thể càng mệt mỏi hơn nữa, đã vậy làn nước dội vào khiến Đông thư thái hơn, các cơ nhanh chóng theo đó mỏi nhừ.

Đông mặc áo ngủ bước ra không thấy Nghĩa nhưng nghe được mùi thơm thoang thoảng, các giác quan liền được đánh thức.

Đông men theo mùi hương, phát hiện Nghĩa đang cởi trần múa lửa trong phòng bếp.

"Cậu nấu ăn cứ như đi đánh nhau ấy nhỉ", Đông bật cười trước kỹ năng đứng bếp đầy bạo lực của Nghĩa.

Nghĩa hơi quay đầu lại, nhìn thấy Đông liền nở một nụ cười ấm áp: "Cậu ra ngoài ngồi đi, tôi nấu xong rồi này"

Đông gặp thức ăn tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Năm phút sau, thức ăn đã được Nghĩa bày ra bàn trông rất đẹp mắt.

"Tôi không muốn khen nhưng cậu có khiếu nấu ăn đấy. Sau này tiếp tục phát huy nha", Đông gắp một miếng mực cho vào miệng, hương vị không tệ chút nào.

"Cậu không cần giả vờ tôi cũng sẽ nấu cho cậu ăn mà", Nghĩa lắc đầu cười, cho rằng Đông giả bộ để được mình phục vụ lâu dài.

Đây dường như là bữa cơm ngon nhất của Đông sau... Bao lâu rồi Đông không nhớ rõ, chỉ biết là đã một khoảng thời gian rất lâu rồi cậu mới được ăn một bữa cơm nhà nấu, một bữa cơm gia đình. Không biết do cơ thể mệt nhọc thiếu hụt năng lượng hay do trình độ nấu nướng của Nghĩa không phải tầm thường mà ăn món nào Đông cũng thấy ngon miệng, tuyệt nhiên hợp khẩu vị. Ăn cơm xong Nghĩa xuống dưới rửa chén rồi đi tắm, Đông nằm phè phỡn xem ti vi, tiện thể cắt vài lát trái cây đợi Nghĩa ra cùng ăn.

Đông và Nghĩa vừa ăn trái cây vừa xem đá bóng, cùng nhau la hét tạo ra không khí hết sức vui vẻ hài hòa giữa hai chàng trai, không uổng công Nghĩa vẫn luôn mong chờ được cùng Đông chung sống dưới một mái nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play