Hai ngày sau, Nghĩa phải trở về chung cư tham dự cuộc họp với cổ đông.
"Đông Đông, mặc đồ vào đi với tôi này", Nghĩa nắm vai Đông lắc nhẹ.
"Cậu về có việc tôi theo làm gì?"
"Cậu là phát ngôn viên của tôi, tham dự cuộc họp là công việc của cậu"
Đông không quan tâm, không rời mắt khỏi cuộc chiến khốc liệt trên màn hình. "Không rảnh. Cậu không thấy tôi đang bận sao? Hôm nay tôi phải lên hai hạng, chiều còn phải đi bơi với Quốc Trường nữa"
Nghĩa cạn lời lắc đầu, cậu không nỡ phá hoại cuộc vui của Đông đành tự đi một mình.
"Vậy cậu chơi đi, tối tôi về đưa cậu đi dạy"
"Biết rồi, biến đi"
Nghĩa hôn má Đông một cái mới chịu rời đi.
Vừa lên được một hạng, Thế Anh lại gọi. Đông lầm bầm vài câu trong miệng mới đồng ý nhận cuộc gọi.
"Hôm nay đã là vài ngày rồi, cậu vẫn chưa chịu gặp tôi", giọng Thế Anh não nề.
Nhân lúc không dính với Nghĩa, Đông quyết định chấm dứt những phiền phức dây dưa này.
Đông hủy hẹn với Quốc Trường, nửa tiếng sau xuất hiện tại điểm hẹn.
Trông thấy Đông từ xa, mắt Thế Anh sáng lên phấn khích, đứng dậy vẫy tay thu hút ánh nhìn của Đông về phía mình.
"Bạn đẹp trai, lâu quá mới gặp", Thế Anh vui vẻ kéo ghế cho Đông rồi tự giác ngồi xuống ghế đối diện.
"Mừng thật", Đông lạnh băng, vừa định cầm thực đơn lên đã bị Thế Anh chặn lại.
"Tôi gọi rồi"
Lúc này nhân viên mang ra hai ly sô cô la đá xay, loại nước ưa thích của Đông.
"Cũng có tầm nhìn đấy", Đông khen như không khen, sắc mặt có chút thoải mái hơn.
Đối với Thế Anh, một lời này của Đông cũng đủ để kích thích thần kinh hưng phấn.
"Cậu càng ngày càng đẹp", Thế Anh chăm chú nhìn Đông.
"Tất nhiên. Cậu nghĩ mấy trò làm phiền của cậu có thể ảnh hưởng đến tôi sao?", Đông hút một hơi nửa ly nước.
"Ây, không có. Cậu sao có thể bị ai làm ảnh hưởng được"
"Tôi đã đến đây rồi, cậu muốn gì thì nói, tôi không có hứng thú với trò đùa dai của cậu"
Đông tức giận tặng cho Thế Anh một đạp ngã xuống đất, hất thẳng ly nước còn lại vào mặt cậu ta.
"Tìm hiểu như vậy đủ rồi", Đông lạnh lùng bỏ đi.
Thế Anh ngồi tựa lưng vào chân bàn, vuốt nước trên mặt, nhếch nửa môi cười khẩy: "Ngoan cường thật, món hàng này của Trọng Nghĩa quả không tồi"
Đông bực bội trở về, tự dưng lại muốn tìm Nghĩa nên đi liền một mạch đến chung cư.
Sau sự việc lần trước, an ninh của chung cư càng được thắt chặt, Văn Vũ tăng cường thêm hệ thống camera cũng như số lượng vệ sĩ túc trực ở chung cư.
"Cậu vui lòng xuất trình thẻ", Đông vừa định bấm thang máy, một vệ sĩ đã ngăn lại.
Đây là một trong những vệ sĩ vừa được tăng cường nên chưa từng thấy qua Đông.
"Tôi là người quen của Trần Trọng Nghĩa"
Lời này nếu là người khác nói ra, người vệ sĩ có lẽ đã đáp trả: "Tôi là người quen của Trần Trọng Tín", nhưng lần này cậu ta không làm như vậy, lời nói này có một trọng lượng vô hình.
"Cậu vui lòng gọi thiếu gia xuống đưa lên được không ạ? Quy định an ninh của chúng tôi rất gắt gao, mong cậu thông cảm", anh vệ sĩ rất lịch sự.
Đông cầm máy lên gọi, không có người trả lời.
"Cậu ta không nghe máy", Đông bỏ lại máy vào túi quần.
"Tôi rất tiếc, cậu không thể lên trên được"
"Ừ, vậy thôi", Đông không muốn làm khó người khác, mỗi người đều làm việc kiếm cơm, anh vệ sĩ chỉ đang làm đúng chức trách của mình thôi.
"Cậu ta mới vào nên không biết. Cậu thông cảm cho", người vệ sĩ cũ rối rít bấm thang máy cho Đông.
Cửa thang máy vừa đóng lại, người vệ sĩ cũ mới quay sang bên cạnh trách mắng: "Cậu ta là phát ngôn viên, lời nói ngang hàng với thiếu gia đấy. Cậu thật sự không cảm nhận được cậu ta toát ra một thứ gì đó sao?"
"Tôi có thoáng chút bị áp chế nhưng vẫn phải cố làm đúng"
"Đối với những trường hợp khó như vậy cậu nên hỏi cấp trên trước khi xử lý nghe chưa. Vừa rồi nếu làm cậu ta mất lòng xem như cậu mệt với thiếu gia đấy"
"Vậy vừa rồi không mất lòng chứ?", người vệ sĩ mới bắt đầu lo sợ.
"Cậu nghĩ xem người cấp bậc lớn như vậy bị ngăn cản không cho lên có mất lòng không?", vệ sĩ cũ quay lưng đi, để lại một người đứng ngồi không yên trước cửa thang máy.
Đông bấm mật khẩu, bước vào căn hộ không một bóng người.
Có lẽ Nghĩa còn họp.
Hôm nay Đông mới có dịp nghiên cứu kỹ, căn hộ gồm ba phòng ngủ, một phòng bếp, hai phòng tắm và một phòng sinh hoạt lớn, tất cả đều được bài trí rất gọn gàng ngăn nắp. Phòng ốc, vật dụng đều rất ít bụi, cây ngoài ban công cũng tươi tốt, có thể thấy thời gian qua Văn Vũ đã chăm sóc nơi này rất chu đáo.
Đông ngồi trên giường, quan sát một vòng phòng ngủ. Tấm trải giường, gối, mền, rèm cửa, bàn làm việc, ghế xoay... tất cả đều là những loại hợp với sở thích của Đông. Phía góc phòng là một túi đồ, không khó để nhận ra đó là đống quần áo Nghĩa mang cho Đông chọn trước khi biểu diễn. Trên tủ nhỏ đặt ngay đầu giường có hai khung hình nhỏ, một là Đông và Nghĩa đang cùng chuẩn bị cho hội trại, một là Đông đang tỏa sáng trên sân khấu. Đông bất giác mỉm cười, cảm thấy căn phòng này như được thiết kế cho mình, chắc chắn Nghĩa đã phải hao tổn không ít tâm huyết.
Vừa mở tủ nhỏ ra, nụ cười của Đông hơi khựng lại. Bên trong được lấp đầy bởi... gel bôi trơn. Đông nuốt nước bọt một cái, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang.
Tên đại dâm tặc này.
Đông xanh mặt rời khỏi khu vực nguy hiểm, lát sau bắt đầu buồn chán dạo một vòng chung cư.
Đến hồ bơi thấy Văn Vũ đang đứng bên dưới, phía trước bị chắn bởi một tấm lưng to lớn, nói đúng hơn là một tấm lưng quen thuộc đang run lẫy bẫy.
Nghĩa muốn biết bơi để có thể cùng Đông chia sẻ niềm vui vùng vẫy dưới nước nên đã nhờ Văn Vũ tập bơi cho mình.
Mặc cho Văn Vũ ngăn cản nhưng Nghĩa vẫn mang một quyết tâm to lớn, bắt ép Văn Vũ phải thu nhận học trò. Nhưng vừa xuống hồ cảnh tượng đã ra như thế này, khoảnh khắc chạm xuống đáy hồ bao nhiêu quyết tâm đều tan biến hết, Nghĩa đã run rẩy nửa tiếng đồng hồ.
Văn Vũ muốn đưa Nghĩa lên thì Nghĩa lại không chịu, cố gắng buông lỏng Văn Vũ ra, chân vừa chạm xuống lại tiếp tục bấu víu Văn Vũ.
"Cậu không cần phải cố đến vậy đâu", Văn Vũ trầm giọng, mặt mũi u ám, cậu không quen nhìn Nghĩa như thế này.
Nghĩa không trả lời, hít thật sâu rồi từ từ nới lỏng tay ra hạ mình xuống.
Nhìn cảnh này Đông chợt đau lòng, lồng ngực tức lên từng đợt.
Văn Vũ thấy Đông, sắc mặt có phần tốt hơn, hất mắt ra hiệu với Đông.
"Cậu bước lên cho tôi", Đông quát lớn khiến gai ốc Nghĩa thi nhau nổi lên.
Hôm trước Đông biết Nghĩa sợ nước đến vậy chắc chắn sẽ không tán thành việc Nghĩa cố ý xuống nước để run rẩy như thế này. Mặc dù sợ nước nhưng Nghĩa sợ Đông hơn, lúc này không muốn rời hồ bơi chút nào.
"Lên chứ sao", Văn Vũ lạnh lùng mang Nghĩa lên mặc cho Nghĩa lắc đầu nguầy nguậy.
Nghĩa thoát khỏi nước nhưng trong lòng vẫn không bình ổn, cậu sợ Đông sẽ la mắng, vừa rồi còn tính uống vài ngụm nước để Đông tội nghiệp nhưng đã bị Văn Vũ nhấc lên.
"Tôi...", Nghĩa đứng trước Đông gãi đầu e thẹn. Đông xót xa cầm khăn lớn phủ lên đầu Nghĩa xoa nhẹ.
"Cậu sợ nước thì đừng hành hạ mình. Nếu cậu rơi xuống nước tôi có thể mang cậu lên", Đông vừa lau đầu cho Nghĩa vừa càu nhàu.
Loại càu nhàu này không mang một chút ý gì là đả kích, ngược lại là sự trách móc sưởi ấm trái tim Nghĩa.
"Tất nhiên. Nếu không sau ba ngày xác cậu nổi lềnh bềnh ô nhiễm nguồn nước của người ta", Đông lập tức tạt một gáo nước lạnh.
Nghĩa đã quá rõ tính cách này của Đông, trong lòng thì ấm áp nhưng ngoài miệng lúc nào cũng phải cay độc mới vừa lòng cậu ta. Trong lòng Nghĩa chợt có chút tiếc nuối, "Nếu biết tập bơi có thể động lòng cậu đến vậy chắc giờ này tôi đã biết bơi luôn rồi".
Sau khi tắm lại, Văn Vũ xuống dưới đại sảnh nhường không gian cho đôi trẻ.
"Đông Đông, sao cậu lại qua đây?", Nghĩa ngồi xuống sô pha, đầu cúi xuống lắc vài cái giũ những giọt nước còn vương lại trên tóc.
"Cậu không muốn à?", Đông liếc một cái sắc bén sang người bên cạnh.
"Không có, không có", Nghĩa bắt đầu xoắn lên.
Đông rất thích trêu Nghĩa như vậy, nhìn cậu ta khó chịu hay bối rối đều rất thú vị.
"Rảnh rỗi nên đi chơi thôi", Đông trả lời tỏ vẻ thản nhiên.
"Không phải cậu phải lên hai bậc rồi còn đi bơi sao? Cậu nhớ tôi đúng không?", cả ánh mắt và nụ cười của Nghĩa đều lộ rõ vẻ đắc ý.
Đông còn băn khoăn về Thế Anh lại thêm xót xa chuyện Nghĩa tập bơi nên không có tâm trạng cãi nhây.
Đông tự trách mình không biết cư xử, lúc nãy làm vậy với Thế Anh chắc chắn sắp tới cậu ta sẽ tìm cách gây sự với Nghĩa.
Đông mang băn khoăn trong lòng, nằm yên trong lòng Nghĩa hưởng thụ chút thoải mái.
"Bảo bối, cậu xa tôi một tí đã chịu không được, sau này lỡ có việc gì cần đi xa biết làm sao đây?", Nghĩa ấm áp thì thầm vào tai Đông.
"Tôi mang cậu theo là được chứ gì", Đông khẽ cạ tóc vào cằm Nghĩa, ánh mắt hướng xa xăm về một góc phòng.
"Tôi cũng không nỡ để cậu phải nhớ đâu, tôi sẽ tự giác đi theo cậu", Nghĩa cười nhẹ, không khí phả ra làm lay động tóc Đông.
Đông nhẹ nhàng nắm hai bàn tay đang đặt trên bụng mình, từ tốn miết từng ngón tay cảm nhận độ lồi lõm.
Lúc nào cũng vậy, chỉ cần im lặng cảm nhận sự ấm áp của Nghĩa, Đông sẽ nhẹ lòng, quên đi tất cả phiền muộn để dồn sức đè lên khuôn ngực vững chắc luôn trong tư thế sẵn sàng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT