[18+]

Nghĩa từ từ đặt môi xuống, khoảnh khắc môi chạm môi, cả hai cơ thể như có một dòng điện chạy qua gây tê dại. Sợ tác động đến khóe môi đang bị thương của Đông, Nghĩa chỉ nhẹ nhàng đem môi chạm vào nhau một tí rồi lại tách ra. Gương mặt thanh tú đang bị thương toát lên một loại mê lực khác với thường ngày, Nghĩa lại động lòng đặt môi xuống, vài giây sau lại đem môi mình lên. Hành động này vô tình khiến Đông ngứa ngáy trong lòng.

Đột nhiên Đông nâng người lên, chủ động trao cho Nghĩa một nụ hôn say đắm.

Lần đầu tiên được lưỡi Đông tiến vào, Nghĩa sung sướng cứng đơ cả người. Trước đây dù có là người mẫu hạng A cởi đồ trước mặt, Nghĩa cũng không hề có một chút cảm xúc, nếu cố ý động chạm vào cậu không chừng còn bị đạp cho sml, nhưng cho đến lúc này, chàng trai tên Đông lại là người duy nhất cậu khao khát, người duy nhất có thể kích động mọi giác quan trong người cậu. Hai giây sau ý thức trở lại, Nghĩa dùng nửa thân trên đè lên người Đông, hai đầu lưỡi mãnh liệt quấn lấy nhau, hai bờ môi điên cuồng ma sát.

Nghĩa lúc này như mãnh hổ, cuồng loạn ngấu nghiến con mồi quý giá nhất trên thế gian.

Nghĩa rời môi Đông, di chuyển xuống cổ gấp gáp gặm từng mảng lớn, cắn lên yết hầu đang lên xuống liên tục của Đông, vật bên dưới đã cứng ngắc hùng dũng cọ sát bên hông Đông.

"Không được...", Đông khó nhọc lên tiếng, lúc này cậu mới cảm thấy nụ hôn vừa rồi là hành động sai lầm, cố sức đẩy Nghĩa ra nhưng bất thành.

Nghĩa đem môi ghé sát tai Đông, phả vào từng hơi nóng hổi, âm thanh ấm áp phát ra vội vàng, ngắt quãng: "Cậu... câu dẫn tôi..."

Nói xong Nghĩa đem tai Đông nuốt trọn vào miệng, vừa gặm vừa liếm như một món ăn thượng hạng. Tay đặt trên ngực Đông sau một hồi vuốt ve đã cố định trên một hạt đậu, ngón cái và ngón trỏ se liên tục khiến Đông oằn người lên.

"Dừng lại...", hơi thở Đông trở nên đứt quãng, cơ thể đang chịu một loại tác động mới lạ không thể tự chủ được trở nên cứng nhắc.

Nghĩa di chuyển xuống, liếm một hạt đậu đã săn cứng, tay tiếp tục se hạt đậu còn lại.

Đông gồng cứng người, dùng tay đẩy đầu Nghĩa ra nhưng không được. Cảm giác tê tái nơi đầu ngực đánh thẳng vào toàn bộ hệ thần kinh, sức lực dường như mất hết, lại thêm tay chân bị thương càng không thể cử động mạnh. Nghĩa dễ dàng khống chế được Đông, tấn công vào đầu ngực ngày càng mãnh liệt.

"Đừng... Ahh"

Nghĩa dùng răng ngấu nghiến hạt đậu, rồi lại mút mạnh vào khiến Đông quằn quại. Loại kích thích mãnh liệt này chưa từng xảy ra với Đông, mặc dù cảm thấy không cam lòng vì cậu đường đường là một đấng nam nhi nhưng cảm giác sung sướng bào mòn ý định kháng cự, cơ thể Đông sướng đến run rẫy, vô thức phát ra tiếng rên dâm đãng.

Âm thanh này như thiêu đốt toàn bộ cơ thể Nghĩa, từ trong ra ngoài đều bùng cháy mãnh liệt. Nghĩa đưa tay đi qua sáu múi của Đông, lần xuống bụng dưới săn chắn, bàn tay chạm đến đám lông rậm rạp cũng là lúc mu bàn tay cảm nhận được vật cứng đang chếch lên trên.

"Chúng ta... không thể...", Đông gồng cứng cơ thể, vẻ mặt thống khổ, hơi thở không thể điều khiển được.

Nghĩa làm tiết tấu chậm lại, dời tay lên nhẹ nhàng vuốt má Đông, ánh mắt đượm tình quấn lấy một phần phản kháng rồi lại chậm rãi hôn lên môi Đông, từ tốn di chuyển xuống, cắn nhẹ vào yết hầu, tay nhẹ nhàng xoa nắn vòm ngực săn chắc.

Nghĩa trở lại khóa môi Đông bằng nụ hôn thật sâu, bàn tay đưa xuống đám lông rồi lách qua nắm lấy vật nóng hổi đang dựng đứng.

Trong khoảnh khắc vật cứng tiếp nhận bàn tay xa lạ, mọi bức tường do Đông dựng lên đều sụp đổ, một luồng điện chạy dọc sống lưng đem thân thể cứng đờ oằn lên rồi ép sát xuống nệm.

Nghĩa cầm vật cứng cáp trong tay trong lòng vui sướng vô bờ, không thể nào kiểm soát nhịp thở.

Khả năng kháng cự của Đông đã xuống đến giá trị âm, cậu không còn làm chủ được mình rên lên từng tiếng dâm dục đứt quãng, nhấn chìm bản thân trong nhu cầu nguyên thủy của con người.

Nghĩa di chuyển tay lên xuống dọc theo thân vật cứng nóng hổi khiến Đông rùng mình, tiếng rên bị chặn lại bởi môi Nghĩa.

"Ưm..."

Nghĩa kích động đưa tay vuốt dọc đùi non của Đông, luồn qua mép mền bắt gọn hai quả trứng đang ẩn nấp khiến Đông rùng mình, yết hầu chuyển động liên hồi.

Nắn bóp một chút lại tiếp tục đưa lên nắm lấy vật cứng nóng hổi, vuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng. Nếp nhăn trên da qui đầu theo đó kéo căng ra rồi lại chùn lên đến đầu khấc, ép ra một thứ dịch trong suốt trơn trượt. Nghĩa dùng ngón tay xoa nhẹ thứ nước ấy trên đầu khấc, Đông trở nên quằn quại, vật cứng trong tay Nghĩa co giật theo từng nhịp cọ sát, Đông hoàn toàn sụp đổ, tiếng rên dâm dục cứ thế phát ra ngày càng thoải mái thiêu rụi trái tim Nghĩa.

Nghĩa đặt cơ thể sấp lên người Đông, hai vật dũng mãnh áp sát, trao đổi ngọn lửa nóng rực cho nhau.

Nghĩa một tay hơi nâng đầu Đông, đặt nụ hôn đê mê nồng cháy lên bờ môi căng hồng, một tay nắn bóp cơ ngực đàn hồi của Đông, mông đè xuống chuyển động liên tục tạo ma sát giữa hai dương vật được bơm căng đang chực chờ phun trào.

Đông chưa bao giờ chịu loại kích thích như vậy, sung sướng đưa một tay lành lặn lên ôm lấy tấm lưng vững chãi ướt mồ hôi của Nghĩa. Đông cố kìm nén nhưng vô dụng, sự kích thích này hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát, Đông không cầm cự được lâu đã đạt đến đỉnh cao trào. Cơ thể Đông đột nhiên căng cứng hơn bao giờ hết, tiếng rên trầm đục phát ra, thân dưới oằn lên bắn ra từng đợt nóng hổi từ ngực xuống đám lông rậm rạp, đám lông lại quết thứ chất nóng hổi ấy vào dương vật của Nghĩa.

Hệ thần kinh Nghĩa bị kích thích tột độ, một tay nâng người lên, một tay đưa xuống vuốt thật nhanh, thật mạnh dương vật của mình đang thấm đẫm tinh chất của Đông. Nghĩa gồng người, đẩy hông về phía trước, gầm lên âm thanh dâm đãng, phóng túng bắn chất lỏng trắng đục khắp cơ thể nhớp nháp của Đông.

---

Đông gối đầu trên bắp tay Nghĩa, gò má áp vào vòm ngực to lớn, mắt mơ hồ lơ đãng chưa thoát ra khỏi chuyện vừa rồi.

Nghĩa hơi nghiêng người, giữ cho hai cơ thể trần truồng luôn sát vào nhau, một tay nhẹ nhàng xức thuốc lên những vết thương trên mặt Đông, ánh mắt toát ra đủ tư vị hạnh phúc.

"Vừa rồi rất sướng phải không?", Nghĩa thành thật thăm dò.

Vẻ mặt của Nghĩa một nửa ân cần quan tâm, một nửa tà dâm gian xảo, môi vẫn luôn mỉm cười đến tận lúc này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

"Không", Đông lạnh lùng, hơi xoay mặt vào ngực Nghĩa che đi sự ngại ngùng.

"Không sướng sao cậu có thể bộc lộ bộ dạng dâm đãng đến vậy?", Nghĩa vẫn cố xoáy vào.

Đông đỏ mặt xoay hẳn vào ngực Nghĩa mà giấu.

"Tiếng rên của cậu cũng thật dâm dục", nghĩ đến chuyện vừa rồi, ánh mắt của Nghĩa lấp lánh rạng ngời.

"Cậu đã khẳng định vậy còn hỏi tôi làm gì?", Đông khó chịu đập đầu vào ngực Nghĩa.

"Vì tôi muốn chính cậu nói ra cậu sướng thế nào?".

"Không sướng".

"Thật sự không sướng?", Nghĩa thì thầm, đưa lưỡi liếm vành tai Đông.

"Không sướng", Đông vừa nhột vừa kích thích, rụt cổ lắc đầu nguầy nguầy tránh né đầu lưỡi hư hỏng.

Nghĩa bất ngờ chuyển mục tiêu, ngậm lấy điểm nổi bật trên ngực Đông, vừa tăng áp suất vừa đánh lưỡi qua lại.

"Ưm...", Đông không chịu được bất giác rên trong miệng, mặt cũng ửng đỏ.

Nghĩa dừng lại, đem mặt đối mặt với Đông. Nghĩa nhìn Đông bằng ánh mắt ngạo nghễ, giọng bỡn cợt: "Không sướng đã như vậy à?"

Đông không biết giấu mặt vào đâu, vục đầu vào ngực Nghĩa mặc sức mà cọ.

"Cậu dám lợi dụng lúc tôi bị thương ức hiếp tôi", lần này chất giọng mạnh mẽ của Đông mang ngữ điệu mềm mỏng trách móc vô cùng đáng yêu, có thể mang hồn phách Nghĩa ra khỏi trái đất.

Nghĩa xoa tóc phía sau đầu Đông, cười ấm áp: "Được rồi, tôi không nói cái này nữa. Lại xem tri kỷ của cậu mang gì cho chúng ta nào"

Nghĩa đỡ Đông lại bàn, lật lật túi thức ăn nghiên cứu.

"Gà rán?", Nghĩa nheo mày.

"Cậu làm gì vậy?", Đông gần như hét lên.

Món ăn mà cậu yêu thích trong một giây đã bị ném bay vào sọt rác phía xa. Đông quay sang ném vào Nghĩa ánh mắt căm phẫn kèm theo tiếc nuối đến buồn bực.

"Cậu bị thương như vậy ăn gà không tốt, sau này thịt bị lồi ra sẽ không đẹp nữa đâu"

Nghĩa đánh trúng vào tâm lý Đông, cậu ta chính là sợ cặp chân dài quý giá của mình tự nhiên biến thành không cân xứng nên lúc vừa ngã xuống liền cấp tốc mặc quần dài vào.

Đông vẫn không khỏi đau lòng, xót thương nhìn sọt rác phía xa.

Dù sao cũng là gà rán mà. Sao cậu có thể đối xử tàn nhẫn với gà rán như vậy?

"Đừng tiếc nữa. Sau khi vết thương khỏi hẳn tôi dẫn cậu ăn gà rán nguyên tuần luôn được không?, Nghĩa với tay xoa tóc Đông an ủi.

Đông lại bị Nghĩa đi đúng tâm lý, gật đầu coi như cho qua.

"Tôi đi mua thức ăn, cậu ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung nha! Cậu chưa được mặc đồ đâu, nếu động vào vết thương tôi sẽ sát trùng lại", sau khi mặc quần áo, căn dặn không biết là thật tâm hay chỉ để thỏa mãn gian ý, Nghĩa vội vã ra ngoài. Bảo bối của cậu lúc chiều vận động mạnh, vừa nãy còn tổn hao sinh lực như vậy chắc hẳn đã đói lắm rồi.

Đông lúc này không quan tâm việc mặc quần áo cho lắm, cậu đang toan tính một việc khác hệ trọng hơn.

Đông ngồi trong phòng, nghe tiếng xe uỳnh uỳnh oàng oàng phóng ra khỏi ngõ, lập tức gom sức lực phóng đến sọt rác thực hiện mưu đồ. Một miếng gà rán lúc nãy bị ném lọt ra khỏi túi, thoát khỏi cái miệng xấu xa của sọt rác được Đông trân trọng nâng đỡ.

Ăn một miếng thì có làm sao? Cơ thể mình cao lớn như vậy, một miếng gà này vào cơ thể sẽ bị tiêu hóa hết trong một nốt nhạc, còn thừa ra được gì mà lồi với lõm.

Đông ngồi nguyên vị trí vừa nhặt miếng gà, hí hửng cắn một cái, mắt vui vẻ nhắm tít lại, miệng thích thú nhai nhồm nhoàm. Thức ăn lúc được ăn lén lút dường như đậm đà hơn hẳn, sọt rác ở ngay bên cạnh cũng không làm mất đi mùi vị.

"Bỏ xuống", giọng trầm uy lực vang lên làm Đông xém rớt tim ra ngoài, gai óc đồng loạt nổi lên, yết hầu di chuyển một cái.

Sau một giây, Đông đột nhiên có sức mạnh phi thường đem cả thân mình đứng dậy trong chớp mắt, một tay vẫn ngoan cố cầm miếng gà rán, một tay vịn vào tường nhằm hướng phòng tắm mà nhích.

Nhích được ba bước, miếng gà đã bị giật khỏi tay Đông. Thời khắc miếng gà chính thức bay vào sọt rác cũng là lúc Đông bị nhấc bổng lên. Sau ba giây giãy giụa vô ích, thân thể trần truồng bị ném không thương tiếc lên nệm, vật giữa hai chân theo quán tính lắc qua lắc lại trên khu rừng rậm. Liền sau đó, Đông bị lật sấp xuống, cặp mông căng tràn sức sống thoải mái phơi trước mắt Nghĩa.

"Hư thân", Nghĩa vừa dứt lời, bàn tay sắt đá phang thẳng xuống vùng thịt trắng nõn nhô cao của Đông.

Lực tay của Nghĩa thì không còn gì để bàn cãi, tay và mông chạm nhau tạo nên tiếng kêu chói tai.

"A a a", Đông hét lên đau đớn, cơ thể quằn quại dưới cánh tay đang giữ chặt của Nghĩa.

Mông và đùi theo phản xạ gồng cứng lên, nhóm cơ phía sau săn lại vô cùng gợi cảm. Phần thịt đàn hồi nhanh chóng ửng đỏ, cảm giác nóng ran âm ỉ tận bên trong.

Đông xoay đầu lại, căm hận nhìn Nghĩa.

"Cậu vì một miếng gà mà đánh tôi", Đông lớn tiếng, mắt uất hận long lanh dường như có hơi nước bên trong.

Vừa rồi Nghĩa chỉ muốn trừng trị Đông một chút, ánh mắt này trong phút chốc đã biến Nghĩa thành một kẻ vô dụng.

Nghĩa nằm nghiêng người, đau lòng nhìn Đông, bàn tay lúc nãy đặt trên lưng Đông đưa xuống xoa nhẹ một bên mông đang nóng lên.

"Vì cậu hư", Nghĩa trầm giọng.

Đông vùng vằng muốn lật người lại nhưng bị bàn tay của Nghĩa ngăn cản, càng vũng vẫy phần thịt kia lại càng được nhào nặn dưới bàn tay cứng cáp.

"Cậu thấy vừa rồi mình hư không?", Nghĩa ôn tồn dạy dỗ.

"Cũng có một chút", Đông thì thầm.

"Vậy còn dám trách móc tôi, có phải nên phạt thêm không?", ánh mắt Nghĩa trở nên dâm tà, ngón tay vuốt vào kẽ mông của Đông, cảm nhận được vùng lông mịn màng.

"Biến thái", Đông trừng mắt, lật mình trở lại.

Hành động này vô tình đem thay kẽ mông dưới tay Nghĩa bằng vật giữa hai chân Đông.

"Cậu thật dâm đãng", Nghĩa làm vẻ mặt trơ trẽn, tay bóp nhẹ vật mềm đáng yêu.

"Biến".

Nghĩa cười sảng khoái đi ra cửa, không quên quay lại cảnh cáo: "Cậu dám moi sọt rác xem tôi biến mông cậu thành bộ dạng gì".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play