Sau khi từ hội trại trở về, mối quan hệ giữa Đông và Nghĩa có phần tốt hơn, tuy nhiều lúc tên mặt dày vẫn làm Đông nổi máu nhưng cậu cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại bởi chính sự mặt dày của hắn."Chiều đi bơi không?", Đông đưa mắt lên trong lúc tay vẫn lau đũa.
Bình thường Đông sẽ đi bơi cùng Quốc Trường, nhưng dạo này cậu ta và Minh Phương đang tiến triển rất tốt, dường như đã vì gái quên đi người tri kỷ này. Đông cũng không muốn làm phiền đôi trẻ, sẵn dịp này liền muốn dạy bơi cho Nghĩa.
Nghĩa đặt khay thức ăn xuống bàn, ánh mắt có chút chần chừ vì cậu đúng là rất sợ nước nhưng đây lại là lần đầu tiên Đông mở lời với cậu.
"Không tin kỹ năng sư phạm của tôi à?", Đông làm mặt không vừa lòng. Cậu nhìn ra vẻ lo lắng thoáng qua mặt người đối diện bèn dùng cách khích tướng.
Nghĩa vừa gắp thịt nướng bỏ vào chén của Đông vừa trả lời có chút e dè: "Tôi thật sự rất muốn đi nhưng..."
Ánh mắt của Đông lập tức thờ ơ, dùng nĩa găm miếng thịt đưa lên miệng.
"Tôi có nói không đi đâu"
"Tôi biết cậu sợ nên không ép đâu"
"Tôi nghĩ kĩ rồi. Dù sao cũng muốn xem cơ thể cậu như thế nào", Nghĩa kèm theo nụ cười hết sức gian tà.
"Biến", Đông gằn giọng, vung chân bên dưới bàn đá mạnh vào chân tên biến thái.
Sau nửa tiếng mò mẫm tra tuyến xe buýt, hai mươi phút đợi xe và mười phút hành trình, Nghĩa đã có mặt ở hồ bơi sớm hơn giờ hẹn năm phút. Chuyến đi này có phần thoải mái hơn bình thường vì chưa đến giờ tan tầm, không phải chen chúc như mọi khi. Nhưng Nghĩa vẫn cảm thấy thật bất tiện khi mỗi lần đi đâu lại tốn thời gian và công sức quá nhiều, cậu cảm thấy chọn xe buýt làm phương án dài hạn là không khả thi vì tương lai không biết còn phải đi bao nhiêu chỗ, mỗi lần đi một địa điểm mới lại tốn thời gian như vậy thật là không sáng suốt.
Vừa đến cổng đã thấy Đông đã đứng đợi từ bao giờ, Nghĩa vui vẻ bước nhanh lại dùng cánh tay khoác sau gáy Đông, nói nhảm vài câu rồi cùng nhau vào khu vực phòng tắm. Đông chọn một phòng đóng cửa lại, thấy vậy Nghĩa cũng bước vào phòng kế bên, vừa đưa tay lên chốt cửa liền phát hiện chốt đã bị hỏng. Vì đây là phòng tắm nam nên Nghĩa cũng không bận tâm về vấn đề này, cậu vừa thay đồ vừa vui vẻ tưởng tượng ra thân thể người bên kia khoe ra trước mắt.
Nghĩa cuối cùng đã đạt được mục đích của mình khi Đông bước ra từ phòng tắm. Vòm ngực nở nang săn chắc, cơ bụng tuy sáu múi không nổi bật như Nghĩa nhưng đường nét lại rõ ràng hài hòa, xét về tổng thể không thua kém Nghĩa là bao. Nghĩa dừng mắt lại nơi độn lên trên lớp quần bơi bó sát, khá ấn tượng.
Từ phòng tắm ra hồ bơi, Nghĩa cố gắng bước thật chậm, ở phía sau chuyên tâm quan sát Đông. Cậu đã thấy rất nhiều người mặc đồ bơi, hoàn toàn không có gì đáng chú ý, nhưng chiếc quần bơi bình thường này mặc trên người Đông lại trở nên cuốn hút vô cùng. Chắc chắn sự khác biệt này đến từ người mặc, mông đùi chắc khỏe cùng đôi chân dài dường như nổi bật hơn bình thường, chiếc quần đã làm rất tốt nhiệm vụ tôn vinh chủ nhân của mình.
Những suy nghĩ và đánh giá trong đầu Nghĩa nhanh chóng biến mất hoàn toàn khi cậu đã đứng trên thành hồ. Nghĩa đứng bất động, mắt nhìn xuống hồ, toàn thân không có một động thái của sự sống, hoàn toàn như một pho tượng.
Đông từ dưới hồ nhìn lên nhận thấy cơ thể người này thật đẹp. Tất cả các bộ phận từ thịt đến cơ đặt trên cơ thể cao ráo kèm theo gương mặt không góc chết đều toát lên vẻ gợi cảm, thật sự cuốn hút người nhìn. Đông vô thức đưa mắt đến nơi cộm lên giữa hai chân, qua lớp quần bơi tối màu vẫn có thể thấy được không phải dạng vừa. Cậu nhanh chóng gạt bỏ sự ngưỡng mộ đối với cơ thể kia, trở về với mục đích chính.
"Cậu ngồi xuống đặt hai chân vào nước rồi từ từ thả người xuống. Đây là hồ tập bơi không sao đâu". Mặc dù vị trí Đông đang đứng nước chỉ cao đến bụng, Nghĩa vẫn thấy rất áp lực.
Nghĩa rất từ từ làm theo nhưng chỉ dừng lại ở bước đặt mông trên thành hồ. Đông thấy được sự căng thẳng liền tiến lại kế bên nắm lấy cánh tay Nghĩa, hơi giật mình vì cánh tay này đang run liên hồi.
"Không sao đâu. Tôi sẽ đỡ cậu. Tin tôi đi", Đông dùng ánh mắt đầy niềm tin nhìn thẳng vào mắt Nghĩa.
Đột nhiên lồng ngực Nghĩa hơi căng ra kèm theo chút nhức nhối, những lo sợ vừa nãy còn dồn dập từ từ giảm đi đáng kể. Cậu hít thật sâu rồi thở ra, khẽ gật đầu nhìn Đông đang nở nụ cười ấm áp với mình, lòng chợt cảm thấy lâng lâng.
Đông đứng trước mặt Nghĩa, một tay nắm lấy cánh tay, một tay nắm lấy vai người đối diện đang ngồi trên thành hồ.
Nghĩa bám vào tay và vai Đông, hít thêm một hơi nhích mông về phía trước rồi dựa vào lực nâng của tay, từ từ đưa thân mình xuống nước. Thấy Đông nở nụ cười tựa như rất hạnh phúc Nghĩa lại càng có động lực tiếp xúc với nước.
Chân vừa chạm vào đáy hồ trơn trượt, Nghĩa liền giật mình nhảy lên lưng Đông, đặt lên Đông một loạt động tác, hai chân kẹp bụng dưới, hai tay choàng qua vai siết lại, đầu gục vào cổ, tất cả đều rất nhanh và dùng một lực rất lớn. Chàng trai cao lớn bình thường hung hăng như hổ đói giờ như một chú mèo con cố bám chặt vào gốc cây, cảnh tượng này hiển nhiên thu hút mọi ánh mắt dò xét xung quanh.
Đông cảm nhận được sống mũi cao cao của người phía sau đè mạnh lên cổ mình, gấp gáp thở ra những hơi nóng hổi cùng nhịp với khuôn ngực phập phồng áp sát vào lưng mình, người phía sau đang run cầm cập. Lúc rủ Nghĩa tập bơi, cậu đã tưởng tượng ra gương mặt sợ hãi của của cậu ta trông thật buồn cười, tự nhiên bây giờ cậu không thấy chút vui vẻ nào, ngược lại lồng ngực còn nhói lên từng đợt. Đông điều hòa nhịp thở đang bị hơi nóng trên cổ cuốn theo, từ từ di chuyển lại sát bờ, quay lưng tựa vào thành hồ để Nghĩa dễ dàng leo lên. Cậu nhận ra một khối thịt mềm đang nhẹ ma sát với lưng, chân của Nghĩa cũng đang chạm vào một phần thằng nhỏ của mình nhưng cậu không để tâm vì con trai với nhau, chơi thể thao động chạm như vậy cũng bình thường. Nghĩa dùng hai tay đưa ra phía sau, chống lên thành hồ tạo thế đưa thân mình lên, nơi không bằng phẳng giữa hai chân theo đó cọ sát dọc sống lưng người đứng trước khiến Đông thoáng chút ngại ngùng.
Sau khi Nghĩa đã ngồi được lên thành hồ, Đông quay người lại thấy mặt người này còn đang tái mét chợt cảm thấy rất đau lòng.
"Tôi xin lỗi, đáng lẽ không nên kéo cậu xuống", Đông dường như muốn cắn nát môi dưới của mình, tỏ vẻ rất ân hận.
Nụ cười hiền từ ấm áp này làm lồng ngực Đông nhói lên mạnh hơn, hơi thở có phần khó khăn. Sao cậu không trách tôi chứ?
Đông thở dài, hơi kiểng chân, ánh mắt chứa đầy tâm tình, đưa tay lên chạm nhẹ vào tóc người ngồi trên thành hồ tựa như đang dỗ dành một chú cún: "Tôi xin lỗi".
Nghĩa phần vì lực nặng của bàn tay bên trên, phần vì sức hút từ vẻ mặt bên dưới, trong vô thức dần đưa đầu xuống. Khoảng cách giữa hai gương mặt càng lúc càng ngắn lực tương ứng với hấp dẫn tác dụng vào Nghĩa cũng theo đó tăng lên. Đôi mắt này, đôi môi này, sống mũi này, chân mày này không bỏ sót chi tiết nào, cậu như lạc vào mê hồn trận cứ thế chầm chậm rút ngắn khoảng cách, hai ánh mắt chỉ còn cách nhau chưa tới 10cm.
"Tôi không sao". Nghĩa lắc đầu thật mạnh cố ý thức tỉnh mình, chống tay đứng dậy đi về phía ghế chờ chấm dứt những suy nghĩ không bình thường.
Đông vẫn áy náy vội leo lên đi theo dáng người cao lớn phía trước.
"Thôi không bơi nữa"
"Sao vậy? Cậu vẫn chưa bơi mà"
"Đi ăn đi, tôi mời"
Trong đầu Nghĩa lại nảy ra ý nghĩ đen tối. Cậu tính dùng thức ăn lấp liếm sai lầm à? Cậu tưởng tôi là heo như cậu à? Được rồi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là heo.
"Cậu đã nài nỉ như vậy tôi đành phải cố gắng chiều theo thôi", Nghĩa vui vẻ khoác vai Đông về phía nhà tắm.
---
Hai chàng trai bước vào một quán ăn Hàn Quốc giá sinh viên, vì chưa đến giờ ăn nên quán cũng khá vắng, chỉ có hai bàn khách. Đông chọn một bàn sát cửa sổ, vừa có thể ngắm đường phố vừa tách biệt với hai bàn kia, đẩy thực đơn về phía đối diện.
"Cậu chọn món đi"
"Không phải cậu không thích ăn cay à?", Nghĩa tạm hoãn âm mưu lại.
"Đâu phải món Hàn nào cũng cay. Với lại ở đây người ta giảm độ cay xuống tối thiểu cho tôi nên vẫn chiến ngon lành"
"Thật không?"
"Ăn không được tôi đưa cậu vào đây làm gì? Tưởng tôi biến thái muốn ngắm cậu ăn à?"
"Vậy tôi có thể gọi món rồi", Nghĩa nở nụ cười gian tà, không đợi Đông lên tiếng liền gọi một lúc mười món.
"Cậu ăn nhiều như vậy sao?", Đông có phần hơi ngạc nhiên vì sức ăn của cậu và Nghĩa đúng là có phần hơn người nhưng chưa đạt đến cảnh giới thần lợn.
"Tôi đi bơi nên mất sức, cần phải nạp nhiều hơn bình thường", nụ cười vẫn thường trực trên môi mỏng.
Đông phải bật cười trước sự trẻ con của người này. "Cậu chỉ nhúng nước rồi la oai oái, rên la khiến cậu mất sức đến vậy à?"
"Tôi không có la nha", Nghĩa làm bộ nghiến răng, trứng mắt tỏ vẻ tức giận.
"Anh Đông ơi cứu em. Nhầm. Đông Đông, em sợ lắm", Đông cố ý tạo hình thật mỏng manh yếu đuối
Tên nhóc này, tôi đang trả thù cậu đấy. Ai cho phép cậu mỉa mai tôi chứ?. Nghĩa mang căm phẫn trong lòng, đẩy ghế lao sang phía bên kia như một cơn bão, dùng cánh tay kẹp cổ Đông ghì xuống. "Tôi cho cậu rên la để có sức ăn với tôi nhé".
Tiếng la cười vui vẻ vang một góc quán. Mọi sợ hãi trong lòng Nghĩa đều đã để lại quán ăn, việc khó khăn nhất lúc này là mang chiếc bụng nặng nhọc trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT