Không biết Trình Dĩ Hoa đã nói gì với ông Thẩm mà từ sau khi hắn được nghỉ đông về sau đã thay thế ông Thẩm nhận nhiệm vụ đưa cơm ngày ba bữa cho Thẩm Húc Thần, còn tiện thể tạo phúc cho Cố Vọng Thư. Cố Vọng Thư lúc đầu còn cự tuyệt, nhưng thấy Thẩm Húc Thần ăn uống thản nhiên, nhỏ đành phải tin tưởng tình bạn thiên trường địa cửu của Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần.
Vài năm sau, Cố Vọng Thư nhớ lại suy nghĩ của mình lúc này, chỉ trách lúc đó mình quá đơn thuần!
Cuối tuần, Thẩm Húc Thần hứng thú bừng bừng tới nhà Trình Dĩ Hoa thăm Robert. Robert là một con mèo đen tuyền, trước kia Thẩm Húc Thần từng nghe một bác gái trường kỳ làm công tác cứu trợ động vật nói rằng, trong các loài mèo thì chỉ số thông minh của mèo đen là tương đối cao nhất.
Chắc bởi vì vốn là mèo hoang nên nhìn Robert rõ ràng mang theo dã tính đầy mình. Thẩm Húc Thần không dám mạo muội vuốt ve nó. Nói thật, bộ dạng Robert cũng không quá dễ nhìn, có thể là do nó còn bé, cả người gầy teo, nhìn qua không giống mèo mà càng giống một con chuột.
Thẩm Húc Thần không khỏi nhớ tới dáng vẻ Trình Dĩ Hoa khi lần đầu mới gặp, lúc đó Trình Dĩ Hoa cũng đang trong thời kỳ phát triển, cả người cao cao gầy gầy. Vừa nghĩ vậy, Thẩm Húc Thần lại thêm ba phần thiên vị với Robert. Quả nhiên, nhân loại là một sinh vật bất trị, yêu ai yêu cả đường đi lối về là chuyện hiển nhiên.
Cho dù Trình Dĩ Hoa đã cứu mạng Robet nhưng Robert vẫn còn rất cảnh giác với hắn. Mỗi khi một người một mèo ở chung, thật sự giống như một cặp cha con đối nghịch, một đang thời kì mãn kinh đối đầu một đang thời kì dậy thì, một chỉ luôn muốn giảng đạo lý, một vĩnh viễn nghe không hiểu (hoặc là giả bộ nghe không hiểu); một muốn lập quy củ ngặt nghèo, một muốn phá vỡ mọi quy tắc; một muốn thể hiện yêu thương và dân chủ, một chỉ thờ ơ cười nhạt…khiến Thẩm Húc Thần thầm cười trộm rất lâu.
Bởi vì đã dùng qua quang minh chi tuyền nên lực tương tác trên người Thẩm Húc Thần đạt giá trị max, hơn nữa cả người lẫn vật đều vô hại nên cậu chỉ mất nửa buổi chiều là có thể chạm được vào người Robert, vuốt ve nó còn gãi gãi cằm cho nó. Trình Dĩ Hoa khoanh tay đứng một bên, miệng tiện nói: “Nhanh như vậy đã thân thiết? Không hổ là đồng loại!”
Nhưng mà, vô luận là Thẩm Húc Thần hay Robert, cả người lẫn vật đều bơ đi không đáp lại hắn. Hôm nay Trình thiên tài tịch mịch như tuyết.
Mấy ngày sau là ngày sinh nhật của Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư. Ban đầu vốn tưởng sinh nhật của hai chị em có thể giống như lớp 10 và lớp 11 bình lặng yên ả trôi qua, không ngờ vào ngày sinh nhật của Cố Vọng Thư, nhỏ nhận được một bó hoa được gói từ các loại kẹo mút đủ mọi màu sắc. Với học sinh trung học tầm tuổi này, món quà này đã đủ đặc biệt, đủ mới lạ, đủ lãng mạn, lập tức tạo ra oanh động vô cùng lớn.
Nhưng Cố Vọng Thư một chút cũng không thấy vui mừng, bởi vì món quà này là do Chương Diệp tặng. Đừng nói nhỏ hiện tại chỉ muốn tập trung học hành mà cho dù nhỏ có định yêu đương đi chăng nữa thì cũng không bao giờ đoái hoài tới cái tên Chương Diệp bụng dạ khó lường kia. Cố Vọng Thư coi như người có chừng mực, nhỏ ngầm đem bó kẹo mút trả lại cho Chương Diệp, cũng coi như lưu lại mặt mũi cho hắn ta.
Lúc ấy, cả khuôn mặt Chương Diệp đều xám đen, phỏng chừng hắn không ngờ rằng cho tới nay thái độ của Cố Vọng Thư là hoàn toàn lãnh đạm chứ không phải dục cự còn nghênh như hắn tưởng, thật sự không nhìn ra được mị lực của hắn. Chương Diệp từ nhỏ đã được tung hô lên cao, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ cần là nữ sinh hắn muốn theo đuổi cho dù lúc đầu có thế nào thì cuối cùng vẫn bị thất thủ, giờ lại nhảy ra một Cố Vọng Thư khác hoàn toàn. Vì thế một câu chuyện đầy máu cún được phát sinh, nghe nói, Chương Diệp thề nhất định sẽ biến Cố Vọng Thư trở thành nữ nhân của hắn ta.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác nữa là, thân thể Cố Vọng Thư dưới sự điều dưỡng của Thẩm Húc Thần đã trở nên nảy nở khỏe mạnh hơn kiếp trước rất nhiều. Cả người mỹ lệ từ trong ra ngoài, hơn nữa nhỏ còn được bà nội và dì Khổng thay nhau chăm sóc giáo dưỡng, Cố Vọng Thư so với đời trước và các bạn nữ cùng trang lứa không chỉ đẹp hơn mà còn có khí chất hơn hẳn. Lời thề của Chương Diệp được thành lập một phần cũng vì sắc đẹp hiện tại của Cố Vọng Thư.
Thẩm Húc Thần cười muốn điên rồi, bởi vì chuyện này quá mức cẩu huyết, Chương Diệp cho rằng hắn ta là Diệp Lương Thiện sao? Sau khi cười xong, Thẩm Húc Thần lại bắt đầu lo lắng và tức giận. Cố Vọng Thư vốn lười để ý mấy tin đồn vỉa hè không đáng tin này, thấy Thẩm Húc Thần tức giận, nhỏ còn cảm thấy đúng là chuyện bé xé ra to, đành phải tốn tâm tư an ủi Thẩm Húc Thần một phen, nói: “Chị nhẫn nại một chút là được, đợi sau khi thi đại học kết thúc, mọi người thiên nam địa bắc, ai quản Chương Diệp thề thốt cái quỷ gì?!”
Tóm lại, bởi vì Cố Vọng Thư nhận được một món quà sinh nhật không giống bình thường mà kéo theo ngày sinh của Thẩm Húc Thần cũng bị tiết lộ. Cũng may ngày sinh nhật hắn mọi người vẫn phải ở trong trường, lâm thời căn bản không thể nhận được món quà nào. Hơn nữa cậu và Cố Vọng Thư vốn không có thói quen tặng quà sinh nhật cho nhau nên Thẩm Húc Thần chỉ nhận được 2 món quà.
Một tới từ hệ thống, hàng năm vào ngày sinh nhật, hệ thống đều tặng cho cậu một món quà. Năm lớp 10, Thẩm Húc Thần nhận được một bình kẹo không có tác dụng gì. Lên lớp 11, Thẩm Húc Thần nhận được một cây bút máy không bao giờ hết mực, còn có thể thay đổi màu mực theo tâm tình người viết. Nghe thực trâu bò nhưng thật ra lại chả có tác dụng gì. Ví dụ như, nếu Thẩm Húc Thần dùng cây bút này để viết bài, bình thường màu mực sẽ là xanh đen. Sau đó, khi cậu vô tình nghĩ tới cái gì, tâm tình trở nên vui vẻ, màu chữ lập tức từ màu xanh đen chuyển dần sang màu hồng tới màu vàng. Ha ha, không phải cả trang vở sẽ có đủ màu sắc lòe loẹt hay sao.
Lần này, hệ tống tặng cho cậu một thiết bị chuyển hóa tâm tình sủng vật, nhìn qua giống cái vòng cổ. Nhưng với cậu nó không có tác dụng gì. Tuy rằng Trình Dĩ Hoa nuôi Robert nhưng Thẩm Húc Thần dám ngang nhiên lấy cái thiết bị phản khoa học này ra đưa tới trước mặt Trình Dĩ Hoa hay sao?
Món quà còn lại tới từ Trình Dĩ Hoa. Hôm đó, Trình Dĩ Hoa xách theo một cái bánh ngọt tới trường, xét thấy Thẩm Húc Thần không thích ăn bánh ngọt, nên chiếc bánh này cũng không lớn, chia nhỏ ra vừa vặn Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa và Cố Vọng Thư mỗi người một phần. (Cố Vọng Thư lệ rơi đầy mặt, kỳ thật tôi rất thích ăn bánh ngọt đó!)
Chủ nhật đầu tiên kể từ sau sinh nhật Thẩm Húc Thần qua đi, hôm sau khi cậu từ nhà tới trường đi học lại như bình thường, thì đã bị đống quà tặng chất đầy bàn học làm cho hoảng sợ. Theo lời Tưởng Hạo nói thì là, chỉ dựa vào số quà tặng này, Thẩm Húc Thần có thể đi mở một cửa hàng tặng phẩm.
Thẩm Húc Thần bản chất là một lão quỷ trùng sinh đã trưởng thành, nhìn thấy đống quà tặng đó liền phát sầu. Giờ đã là lớp 12, từ giờ tới hết năm học cũng chỉ còn nửa năm nữa, sinh nhật của rất nhiều người đều đã trôi qua, cậu nên gửi quà cảm ơn lại cho những người đó thế nào đây? Tới khi cậu bóc quà, Thẩm Húc Thần càng buồn bực phát hiện, thật sự hết cách, bởi vì đa số quà tặng đều được gửi nặc danh.
“Đó chính là gánh nặng ngọt ngào của nam thần!” Tưởng Hạo ngồi một bên hâm mộ ghen tị hận nói.
Nhà trường quả nhiên rất ác độc, tới tận 28 tết mới cho nghỉ, mà mùng 3 tháng giêng đã bắt phải đi học lại, đám cẩu năm cuối tính toán chi li lắm thì cũng chỉ có 6 ngày nghỉ.
“Tối 30 tết, ra ngoài chơi nhé?” Trình Dĩ Hoa hỏi.
Thẩm Húc Thần hiện tại đã đủ hiểu rõ cách thức hoạt động không bình thường của mạch não Trình Dĩ Hoa, vội nói: “Em một chút cũng không thích cái gì mà bá đạo tổng tài yêu em cho nên anh đừng có học theo ba cái tiểu thuyết ngôn tình linh tinh, hoàn toàn vô dụng thôi. Cái gì mà 30 tết đưa em đi dạo phố xem pháo hoa, rồi đúng 12h đêm giao thừa hôn môi… Hết thảy em đều không hứng thú. Trời lạnh như vậy, em chỉ muốn ở trong nhà uống canh gạo nóng.”
Năng lực bắt trọng điểm của Trình Dĩ Hoa vẫn thực hơn người, hắn sờ sờ cằm nói: “A… hôn môi à?”
Thẩm Húc Thần vô lực dùng tay che mặt: “Anh thắng…”
Những người đang yêu đương, chỉ số thông minh không thể trông cậy, cho dù là lão quỷ trùng sinh cũng thế. Nhiều khi, ngoài miệng luôn nói không muốn, không muốn nhưng thân thể lại rất thành thực. Tối 30 tết, sau khi cùng gia đình ăn cơm tất niên xong, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa ngồi cạnh nhau giữa quảng trường trung tâm rét lạnh yên tĩnh không bóng người.
“Sao lại mang cả nó ra đây?” Thẩm Húc Thần nhìn chằm chằm trước ngực Trình Dĩ Hoa, hỏi.
Robert đang rúc trong áo khoác của Trình Dĩ Hoa, Trình Dĩ Hoa hai tay ôm nó, đầu nó gác lên tay Trình Dĩ Hoa, thò ra bên ngoài. Nghe được giọng Thẩm Húc Thần, Robert mềm nhũn meo một tiếng.
“Nó sợ mẹ. Thấy anh ra ngoài nó cứ đòi đi theo.” Trình Dĩ Hoa nói.
Thẩm Húc Thần không quá tin tưởng: “Mẹ anh tốt như vậy, sao Robert lại sợ cô ấy chứ?”
“Mẹ có bệnh nghề nghiệp ưa sạch sẽ cho nên vẫn luôn tránh xa Robert. Đương nhiên, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là mẹ anh là bác sĩ giải phẫu, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, khi lần đầu mẹ quan sát bất cứ một sinh vật gì, ánh mắt đều dừng ở những nơi có thể hạ dao, mà Robert lại quá nhạy cảm.” Trình Dĩ Hoa đáp.
“Có lẽ do trước kia nó từng bị người hành hạ. Không phải anh từng nói khi nhặt được, nó đang bị thương sao?”
Trình Dĩ Hoa lắc đầu: “Vết thương không giống như bị người làm, mà giống như bị mèo cào, chắc là bị con mèo lớn nào đó ức hiếp đi.”
Robert cảm thấy có chút lạnh, rụt đầu vùi mặt vào khăn quàng cổ của Trình Dĩ Hoa. Cách đó không xa có người đang bắn pháo hoa, nghe rất náo nhiệt. Trên quảng trường, đèn đường thắp sáng, giữa đêm đông, ánh đèn vàng nhạt trải khắp, lộ ra vài phần ấm áp. Thẩm Húc Thần đột nhiên hỏi: “Về sau anh định làm gì? Xác định sẽ ở trong sở nghiên cứu hiến thân suốt đời sao? Không thay đổi chứ?”
“À…so với làm công chức sáng 9h đi, chiều 5h về thì anh cảm thấy làm việc trong sở nghiên cứu thú vị hơn nhiều. Hơn nữa làm ở đó rất tốt, lương cao, phúc lợi tốt, địa vị xã hội cao lại kín đáo. Những nghiên cứu viên đặc biệt ưu tú thì người nhà cũng nhận được ưu đãi đặc biệt, có vui không?” Trình Dĩ Hoa hỏi.
“Nói cứ như sau này chúng ta có thể kết hôn ấy.”
“Chỉ cần đủ cường đại là có thể đặt ra quy tắc. Chỉ cần anh có địa vị không thể thay thế, anh thừa nhận em là vợ… chồng của anh, như vậy cho dù chúng ta không thể kết hôn, cho dù chúng ta không thể có con, bọn họ nhất định cũng phải thừa nhận địa vị của em. Đồng dạng, nếu em đủ cường đại, anh cũng có thể hưởng thụ sự đãi ngộ này. Về sau em định làm gì?”
“Em à… em muốn phục hưng vài thứ, như văn hóa chẳng hạn. Đơn giản mà nói, có thể là các sản phẩm Anime trong nước, dù hơi khó và trình tự rất phức tạp. Tạm thời em cũng chưa biết thế nào. Có phải suy nghĩ của em rất lạ không?” Thẩm Húc Thần hỏi.
Trình Dĩ Hoa cười: “Không hề, anh biết em rất lợi hại.”
Hết chương 90
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT