“Mày đỡ chưa?” Tống Duệ Minh quan tâm hỏi.

Cả buổi sáng, đây là người thứ hai mươi hỏi cậu như vậy, Thẩm Húc Thần đơ mặt gật đầu, sớm biết vậy cậu đã không lấy lí do thân thể không khỏe, thế cho nên mỗi khi có đứa nào quan tâm tới hỏi thăm, cậu lập tức trở nên lúng túng. Thẩm Húc Thần hiện tại rốt cuộc đã có chút tự giác mình là ‘người nổi tiếng’, ở kiếp trước, nếu như cậu sinh bệnh thì cũng chỉ có Cố Vọng Thư tới quan tâm, còn hiện tại, mọi người dù ít hay nhiều đều tỏ ra quan tâm cậu. Đương nhiên, nói đến cùng vẫn là tính cách thay đổi vận mệnh, đời trước khi học phổ thông, tính cách Thẩm Húc Thần âm âm u u đích xác không khiến người ưa thích, không ai thích mặt nhiệt tiếp mông lạnh cả.

“À… chuyện hôm qua Tô Vân Đình nhờ mày…” Tống Duệ Minh do dự một chút.

Thẩm Húc Thần nhìn Tống Duệ Minh: “Không phải mày nói Tô Vân Đình là em họ mày sao? Quan tâm quá vậy?”

“Thì chính vì nó là em họ tao, tao mới quan tâm! Mẹ nó và mẹ tao là hai chị em ruột, cho nên từ nhỏ chúng tao đã học dương cầm cùng nhau.” Tống Duệ Minh hiếm khi mở lời: “Nó là lớp phó văn nghệ của lớp, mà chủ nhiệm lớp nó triệt để giao tiết mục trình diễn của lớp cho mình nó phụ trách, tao thấy nó cũng vất vả.”

Thẩm Húc Thần khó hiểu hỏi lại: “Chủ nhiệm lớp đó triệt để buông tay mặc kệ để một mình Tô Vân Đình chịu trách nhiệm?”

Tống Duệ Minh gật đầu: “Chủ nhiệm lớp nó không đáng tin, còn nói tham gia tiết mục gì đó rất lãng phí thời gian, không cho phép cả lớp tham gia, chỉ yêu cầu Tô Vân Đình tùy tiện muốn làm gì thì làm.”

“Nhưng mà, dù sao cũng là ngày kỉ niệm thành lập trường mà.”

Tống Duệ Minh xòe tay nói: “Chủ nhiệm lớp nó có biệt danh Duyệt Tuyệt sư thái, mở miệng ngậm miệng đều bắt học sinh tập trung vào học, để lãng phí một giây là tội ác tày trời. Ví dụ như, buổi sáng đi tập thể dục, lớp nó yêu cầu phải tới sân trước 10 phút, sau đó mỗi người phải cầm một quyển sách để đọc. Kỳ thật chỉ có 10 phút thì tác dụng quái gì? Nhưng lớp trưởng, lớp phó kỉ luật và cán sự thể dục lớp nó ngày nào cũng điểm danh.”

“Duyệt Tuyệt sư thái? Tao nhớ chủ nhiệm lớp đó là nam mà? Chẳng lẽ năm nay mới đổi chủ nhiệm?” Thẩm Húc Thần thắc mắc.

Tống Duệ Minh khẽ cười: “Là nam nhưng dong dài chả khác gì đàn bà, còn không phải Duyệt Tuyệt sư thái sao?!”

“Vậy mày tìm tao có chuyện gì?” Nể tình bạn cùng lớp, Thẩm Húc Thần chủ động hỏi.

Tống Duệ Minh ngại ngùng gãi gãi đầu nói: “Tao chỉ muốn hỏi, mày thật sự không có thời gian để luyện đàn à? Tô Vân Đình nói, cho mày chọn nhạc, chỉ cần mày chơi đàn cổ, trên cơ bản nó có thể biến tấu sang đàn dương cầm, tuyệt đối không có vấn đề.”

“Không phải hai chúng mày chơi song tấu sao?” Thẩm Húc Thần hỏi.

Tống Duệ Minh lại sờ sờ gáy, đáp: “Vẫn hi vọng mày tham gia cùng cho vui, mày cũng biết sự tồn tại của mày là thế nào với trường mà. Cho dù là làm linh vật cũng ok.”

Thẩm Húc Thần suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thế này đi… bọn mày định chơi bài nào thì nói lại với tao, ta căn cứ vào bài nhạc đó biên đạo một bài Street dance để trình diễn. Bọn mày chơi đàn, tao nhảy street dance, thế nào?”

“A? nếu mày không có vấn đề, bọn tao khẳng định ok!” Tống Duệ Minh không ngờ Thẩm Húc Thần còn biết nhảy street dance.

Thẩm Húc Thần dùng lực vỗ vai Tống Duệ Minh hai cái nói: “Mày thương lượng với em họ mày, nếu không có vấn đề gì, bọn mày chọn nhạc đi, chọn xong thì bảo tao, tao tự mình tập…trước khi biểu diễn chúng ta chỉ cần khớp nhạc một hai lần là ok. Như vậy tiện cả đôi đường, nếu là song tấu đàn cổ và dương cầm thì sẽ phải luyện tập vô số lần…lượng công việc quá lớn.”

Một mình luyện street dance trong phòng tối hệ thống, bây giờ có thể lấy ra dọa người. Thẩm Húc Thần vừa nghĩ liền thấy vui vẻ.

Tống Duệ Minh cảm thấy Thẩm Húc Thần đồng ý đã là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi, hơn nữa nam sinh tuổi này cảm thấy street dance cực kỳ cool ngầu, bởi vậy mặt đầy mong đợi gật gật đầu.

Buổi chiều vốn có tiết thể dục, đáng tiếc ông trời đột nhiên thay đổi sắc mặt, đầu tiên nổi một trận gió to, sau đó mưa rơi nặng hạt như trút. Một đám cẩu cuối cấp bị nhốt trong đống bài thi chất cao như núi đau lòng nhìn mưa rơi xối xả ngoài trời, bi thương vô hạn. Hiện tại, ngoại trừ tiết thể dục được ra ngoài trời thì thực sự bọn họ không có nhiều thời gian để thoải mái chạy nhảy, bây giờ trời đổ mưa, chỉ có thể ở trong phòng tự học. Ông trời quả thật không có mắt mà!

Giang Sơn tràn ngập oán niệm nói: “Nhất định là do đám nhãi con khối 10 đã cầu mưa…Chúng nó chắc đang cao hứng lắm vì không phải tập quân sự.” cả đám âm thầm gật đầu đồng tình.

Kết quả, tới lúc ăn cơm tối, khi cả đám tới căn tin mới thấy bọn khối 10 vẫn đang phải luyện tập trong căn tin, đúng là luyện tập bất chấp mưa gió. Bởi vì trong căn tin quá đông người, trong đội ngũ tập đi đều có một nam sinh bị phân tán lực chú ý, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo đánh tay lung ta lung tung ảnh hưởng tới cả đội. Huấn luyện viên đen mặt xách thằng nhóc kia ra.

Huấn luyện viên nghiêm khắc quát: “Đang nghĩ cái gì đó?! Đồng chí đi cùng ai?”

Nam sinh kia giật mình, lớn tiếng hồi đáp: “Đi cùng Đảng!”

Huấn luyện viên cơ hồ sửng sốt một chút, lại hô lên: “Đảng ở đâu?”

Nam sinh kia phỏng chừng đã tập trung tinh thần, càng chiến càng hăng, cao giọng hồi đáp: “Đảng ở trong lòng!”

Huấn luyện viên nhất thời không biết nên phải nói gì, mặt xám lại. Đám cẩu cuối cấp đứng vây xem mừng rỡ cười ha hả. Giang Sơn cười đến chảy nước mắt, vỗ tay đồm độp: “Thằng nhóc này giỏi! Quá giỏi!”

Hiện tại Thẩm Húc Thần đi ăn cùng cả phòng, Trình Dĩ Hoa đã tốt nghiệp, vết thương Thẩm Húc Thần chắn đao giùm Trình Dĩ Hoa giờ đã lành, ông Thẩm không muốn bảo mẫu Trình gia tới đưa cơm cho hai đứa cháu mình nữa. Cho dù Trình gia nguyện ý thì ông Thẩm cũng thấy ngại.

Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư cũng đều cảm thấy để dì bảo mẫu tới đưa cơm cho mình quá lãng phí, vì thế, hai chị em lại quay về như lúc trước đi ăn cơm căn tin cùng bạn. Nhưng mỗi chiều thứ tư, ông Thẩm sẽ mang cơm nhà tới cho hai chị em. Chung quy, đồ ăn trong nhà vừa ngon vừa sạch lại dinh dưỡng. Cũng may nhà bọn họ gần trường, ông Thẩm đi lại cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Nói thật, đồ ăn trong căn tin trường khá dinh dưỡng hơn nữa cũng vô cùng rẻ. Thẩm Húc Thần gọi một phần thịt rang cùng mấy món rau chỉ mất ba đồng bảy. Nước canh và cơm được cung cấp miễn phí. Canh và cơm được đặt ở chính giữa căn tin, mọi người xếp hàng tự lấy. Vì để đỡ phải chờ lâu, cả phòng chia ra xếp hàng, Quân Khải Uy, Tưởng Hạo và Tử Duệ đi lấy cơm và canh cho sáu người còn Thẩm Húc Thần, Giang Sơn và Lộ Cầu Chân đi lấy đồ ăn.

Giờ tự học tối hôm nay, ban cán sự lớp tới phòng giáo viên họp. Thẩm Húc Thần không phải thành viên ban cán sự, dựa theo thói quen của thầy Tống, lớp trưởng không cần thành tích tốt mà cần người nhiệt tình tích cực. Thẩm Húc Thần rất thích hợp làm lớp phó học tập nhưng từ trước tới giờ Vạn Bảo Châu làm lớp phó học tập chưa bao giờ thất trách tự nhiên không tới phiên Thẩm Húc Thần. Hiện tại, ngay cả cán sự môn Lý cũng bị đổi người, vì thế Thẩm Húc Thần ở trong lớp vô cùng rảnh rỗi.

Không qua bao lâu, Tưởng Hạo là lớp trưởng trở lại. Miệng nó không chịu yên, cho dù Thẩm Húc Thần không hỏi gì thì nó cũng tự động kể hết ra: “Ngày nhà giáo sắp tới rồi… bình thường bình nước cùng báo cũ không dùng tới đều để ở cuối lớp, mỗi tháng bán một lần. Tuy rằng không bán được bao nhiêu tiền nhưng tích tiểu thành đại cũng đã có được một chút, nên mọi người định mua quà gì đó cho các thầy cô.”

Huyện Di Tương vẫn còn nghèo, cho dù là ngày nhà giáo cũng không có nhiều học sinh tặng quà cho các thầy cô. Mà cho dù có tặng quà cũng chỉ là một cái thiệp chúc mừng không đáng tiền, điển hình của gói quà nhỏ, nặng nghĩa tình. Cho nên loại chuyện tặng quà này căn bản chưa hình thành tục lệ như sau này. Đương nhiên, trong ngày nhà giáo, mỗi khi gặp thầy cô giáo nào, học sinh đều chủ động chúc mừng một câu.

“Vậy bọn mày quyết định mua cái gì?” Thẩm Húc Thần hỏi.

Tưởng Hạo cười hai tiếng: “Vẫn là chủ ý của tao, ra mua ít hoa, tặng thầy chủ nhiệm một bó, còn các thầy cô giáo bộ môn mỗi người một cành. Giờ không phải lễ tình nhân, không phải đêm thất tịch, giá hoa không đắt, chung ta mua được. À, đúng rồi, còn phải mua thiệp chúc mừng nữa, cái thiệp tặng thầy Tống sẽ có chữ kí cả lớp… thầy ấy nhất định sẽ cảm động!”

“Hay đó…” Thẩm Húc Thần tự động tán thưởng một câu.

Tháng 9 rất nhanh trôi qua, khối 10 kết thúc đợt tập quân sự, chính thức tiến vào thời kỳ học tập gian khổ. Là học trưởng khối 12, Thẩm Húc Thần giao lại chương trình radio cho học đệ học muội, chính thức rời khỏi câu lạc bộ.

Trong chuyên mục song ngữ cuối cùng của mình, Thẩm Húc Thần đọc một bài thơ ngắn của thi nhân Robert Frost người Mỹ mà cậu rất thích. Đặc biệt là câu cuối cùng, trong rừng rậm có hai lối rẽ, lựa chọn con đường nào sẽ dẫn tới đích đến không giống nhau.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, khối 10 và 11 được nghỉ ba ngày, còn cẩu năm cuối chỉ được nghỉ duy nhất 1 ngày. May mà được nghỉ từ tối ngày 30 tháng 9, cẩu năm cuối cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận. Thẩm Húc Thần và bọn Lộ Cầu Chân hẹn nhau cùng đi chơi bida. Vừa tới cổng trường, di động Quân Khải Uy vang lên, cậu ta nhanh chóng lôi di động ra xem, đột nhiên, cậu ta mặt đầy hưng phấn nhìn sang đường đối diện.

“Bạn gái tao tới!” Quân Khải Uy vừa nói với đám bạn cùng phòng, vừa dùng lực vẫy vẫy tay với cô gái đứng bên đường đối diện.

Thiếu niên tuổi này đều thích vây xem náo nhiệt, hơn nữa, đám Lộ Cầu Chân đều vô cùng tò mò vẫn luôn muốn được diện kiến chân diện mục của bạn gái Quân Khải Uy. Vì thế, cả đám đi theo Quân Khải Uy sang bên đường.

“Sao em lại tới đây?” Quân Khải Uy hưng phấn hỏi. Bạn gái Quân Khải Uy không giống như trong tưởng tượng của bọn Thẩm Húc Thần. Quân Khải Uy đẹp trai rất được hoan nghênh trong trường, nên mọi người đều nghĩ bạn gái cậu ta phải vô cùng xinh đẹp. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, bạn gái Quân Khải Uy cũng chỉ có thể nói là thanh tú mà thôi. Đương nhiên, tính cách nhỏ rất tốt là một cô gái dễ gây thiện cảm với người đối diện.

“Em muốn tạo bất ngờ cho anh. Cố ý xin nghỉ trước một ngày, nói phải về quê ở xa… kết quả, đúng hôm nay tới đây gặp anh.” Bạn gái Quân Khải Uy cười nói.

Đúng là một tiết mục ngược chết cẩu độc thân…bọn Thẩm Húc Thần tách khỏi Quân Khải Uy, để nó và bạn gái ở trong thế giới hai người, còn lại cả bọn vẫn theo kế hoạch đi chơi bida. Ở phòng bida chơi tới hơn 8h tối, lúc này đối với học sinh cấp 3 đã là rất muộn rồi. Thẩm Húc Thần mới tạm biệt cả bọn trở về nhà.

Dùng chìa khóa mở cửa, Thẩm Húc Thần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Dĩ Hoa đang ngồi trong phòng khách nhà mình. Trong nháy mắt, cậu thiếu chút nữa nghĩ tư thế mở cửa của mình không đúng. Có nên đóng cửa lại rồi mở ra lần nữa không?

Ông Thẩm đang tiếp chuyện Trình Dĩ Hoa quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Húc Thần, thoáng có chút oán thầm thằng cháu nhà mình, nói: “Tiểu Hoa đã đợi con cả buổi chiều… gọi cho con, con lại tắt máy.”

Thẩm Húc Thần cúi đầu cởi giày, nghe vậy mới nói: “Di động con hết pin. Ở trường không có chỗ sạc. Đúng rồi, Trình Dĩ Hoa, sao cậu lại ở đây?”

“Muốn tạo bất ngờ cho cậu. Tớ xin nghỉ trước một ngày, kết quả vé tàu không dễ mua, chiều nay mới tới An Thành.” Trình Dĩ Hoa đáp.

Lời này nghe thực quen tai… Thẩm Húc Thần nhất thời run run, chìa khóa trong tay khẽ rơi xuống đất.

Hết chương 81

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play