Cuối tháng 8, trường trung học chuyên Tiền Hồ rốt cuộc kết thúc chương trình học hè.
Từ giờ cho tới khai giảng tháng 9, được nghỉ vài ngày, Cố Vọng Thư xách theo mấy bộ quần áo, phi thường dũng cảm một mình bắt xe lên thủ đô. Về chuyện Cố Vọng Thư một mình lên thủ đô, lúc đầu ông Thẩm vô cùng phản đối, nhưng rồi ông đã nghĩ lại, chính ông ở tầm tuổi như Cố Vọng Thư đã một mình xuất ngoại du học mà con cháu trong mắt trưởng bối vĩnh viễn đều chưa trưởng thành, vì thế nên ông đã đồng ý để Cố Vọng Thư một mình lên thủ đô chơi. Đương nhiên, trước khi ra khỏi cửa, việc dặn dò chi tiết là không thể thiếu.
Thời đại này, tàu cao tốc còn chưa được xây dựng, từ An Thành tới thủ đô chỉ có thể bắt xe lửa bình thường. Cố Vọng Thư mua vé giường nằm, bởi vì sắp tới thời gian khai giảng nên cùng toa với Cố Vọng Thư còn có một sinh viên mới đỗ đại học đang trên đường lên thủ đô nhập học, mà sinh viên kia còn có cha mẹ đi cùng. Ngoài ra, trong toa của Cố Vọng Thư còn có một cặp vợ chồng trung niên, nhìn qua cũng không phải người giàu có gì, nghe nói bác gái đã bị bệnh nhiều năm, nên bác trai muốn đưa bác gái lên thủ đô chữa trị.
Sinh viên mới tên Lý Nặc, anh ta và cha mẹ đều mặc một thân toàn hàng hiệu, đặc biệt là mẹ Lý Nặc trang phục đẹp đẽ sang quý, trông rất giống cây thông Noel ngoài cửa siêu thị mỗi dịp Giáng Sinh. Tuy là nhà giàu mới nổi nhưng bọn họ nhìn qua không hề cuồng ngạo, mà ngược lại rất dễ ở chung. Lý Nặc tương đối yên tĩnh rụt rè, vẫn luôn cúi đầu chơi game không nói chuyện. Cô Lý hào phóng sang sảng, chú Lý cười tủm tỉm ngồi bên cạnh, nhìn qua hẳn là một người đàn ông tốt đặc biệt quan tâm vợ con.
Còn cặp vợ chồng trung niên đi chữa bệnh kia, bác trai mua vé giường nằm cho vợ còn mình thì mua vé đứng. Bác ấy sắp xếp chu đáo cho vợ xong xuôi rồi quay về toa của mình. Cố Vọng Thư nghe bác trai cẩn thận dặn dò vợ mình: “Bánh mì và sữa bò tôi để ở trong túi to, nếu bà đói bụng thì nhớ lấy ra ăn. Thời tiết này không để được lâu đâu, có khi ngày mai sẽ hỏng, bà đừng tiếc. Tôi về toa ghế ngồi đây, nếu không lát nữa nhân viên trên tàu cũng sẽ đuổi người. Tôi nghe nói, toa ghế ngồi cách toa giường nằm một toa ăn, bên trong có nhân viên kiểm phiếu, tôi không thể sang đây nữa… bà nhất định phải ăn cái gì đó đấy.”
Cô Lý nhiệt tình vội nói: “Anh cứ yên tâm trở về chỗ ngồi đi, chúng tôi ngồi cùng toa với chị nhà, nhất định sẽ giúp anh chăm sóc chị ấy! Cái khác không dám nói nhưng nếu chị nhà muốn uống nước, tôi nhất định rót nước ấm cho chị ấy, anh cứ yên tâm!”
Bác trai trung niên vô cùng cảm tạ cô Lý, rồi lại quay đầu dặn dò vợ thêm vài câu. Đợi tới khi tàu bắt đầu chuyển bánh, ông ấy mới rời khỏi toa giường nằm.
Tuy rằng trước khi ra khỏi nhà, ông Thẩm đã nhắc đi nhắc lại phải có tâm phòng người, đặc biệt là trong những chuyến đi đường dài như vậy, nhưng Cố Vọng Thư lại rất nhanh làm quen được với tất cả mọi người trong toa. Nghe có người hỏi mình học đại học nào, Cố Vọng Thư nhanh chóng lắc đầu: “Cháu năm nay mới lên 12, cháu chỉ lên thủ đô chơi thôi ạ.”
“Cháu vẫn còn là học sinh cấp 3 à? Lần đầu xa nhà sao? Sao người nhà có thể yên tâm để cháu đi một mình như vậy được?” Cô Lý kinh ngạc hỏi. Thằng con trai nhà cô còn chưa yên tâm để nói lên thủ đô học một mình nữa là. Trong mắt cô, Cố Vọng Thư là con gái, người nhà càng phải cẩn thận chiếu cố mới đúng.
Cố Vọng Thư cười nói: “Ông nội tiễn cháu lên tàu, đợi cháu tới thủ đô rồi sẽ có người đón cháu. Cho nên không sao đâu ạ.”
Mọi người ngồi xe lửa một đêm. Tới khi đến ga thủ đô, cô Lý vẫn không yên tâm, cố ý nói với Cố Vọng Thư: “Con gái, chúng ta đi cùng cháu, tới khi thấy người nhà cháu, chúng ta sẽ rời đi.”
Cố Vọng Thư tiếp nhận phần hảo ý này của vợ chồng cô Lý, dù sao Thẩm Húc Thần cũng đang chờ nhỏ ở chỗ lối ra, mà mọi người muốn rời khỏi nhà ga đều phải đi qua đó, cũng không tính là làm phiền người khác. Nhỏ luôn quý trọng thiện ý của người khác với mình. Thấy hành lý của Lý Nặc có chút nhiều, Cố Vọng Thư cũng xách giúp bọn họ một tay. Cô Lý rảnh tay cũng giúp bác gái tới thủ đô khám bệnh sắp xếp hành lý. Đợi bác trai tới đón bác gái rồi bọn họ mới ra khỏi ga.
Lối ra phi thường đông người, nhưng Cố Vọng Thư liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Húc Thần. Quả nhiên thanh niên đẹp trai cao lớn rất có ưu thế!
Trên mặt Cố Vọng Thư lộ vẻ tươi cười. Không dễ dàng kiểm tra phiếu xong, Cố Vọng Thư ra khỏi hàng rào, chạy tới chỗ Thẩm Húc Thần: “Thần Thần!! A, còn có Trâu Đạc nữa, chị rất nhớ em, em trai!! Nhóc có nhớ chị không?” Trâu Đạc chính là con trai của bố nuôi Trâu Tề, bây giờ cũng là em nuôi của Cố Vọng Thư.
“Đừng có gọi em là em trai, giờ em đã học lớp 9, là nam nhân thành thục rồi.” Trâu Đạc nhíu nhíu mày, ra vẻ mất hứng nói. Thằng bé năm nay học nhảy một lớp.
Một nhà ba người Lý Nặc cũng ra tới nơi. Cô Lý nhìn Thẩm Húc Thần mấy cái, mới hỏi: “Con gái, đây là người thân của cháu à…”
Cố Vọng Thư cao hứng đáp: “Đúng ạ, họ đều là em trai cháu, đây là em lớn, còn đây là em út.”
Cô Lý đột nhiên kêu lên một tiếng, hưng phấn nói: “Ai nha, đây không phải Thẩm Húc Thần sao? Thảo nào cô cứ cảm thấy cậu bé này quen mắt tới vậy! Cô vẫn luôn theo dõi chương trình của cháu! Tối qua là trận chung kết, đáng tiếc cô lại ở trên tàu lửa không xem được…vốn nghĩ khi nào tới khách sạn sẽ xem lại, mau nói cho cô biết, cháu được quán quân chứ?”
“Đương nhiên được quán quân rồi!! Anh trai cháu rất lợi hại!!” Trâu Đạc cướp lời đáp. Tầm tuổi như nhóc con này vô cùng sùng bái các anh hùng, trong mắt thằng bé, Thẩm Húc Thần quả thực như siêu nhân không gì không làm được, bởi vậy thằng bé chính là một fan cuồng não tàn của Thẩm Húc Thần.
Cô Lý hiển nhiên cũng là fan não tàn của Thẩm Húc Thần, hưng phấn vỗ tay đôm đốp nói: “Quá giỏi quá giỏi…Cháu thật lợi hại, cô vẫn nói thằng Nặc Nặc nhà cô, phải học hỏi cháu! Nó không thích đọc sách, chỉ thích chơi game, may mà thi đại học gặp đại vận, thành tích không tệ lắm… cô vốn muốn cấm nó chơi game, nhưng sau khi xem chương trình, phát hiện cháu và mấy nam sinh trong chương trình cũng đều thích chơi game… giờ cô cũng không cản nó nữa.”
Lý Nặc đứng một bên, hiếu kỳ đánh giá Thẩm Húc Thần. Nghe mẹ nhắc tới mình cũng không tức giận, chỉ ngại ngùng cười với Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần thấy Lý Nặc có chút quen mắt, nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp được ở đâu, nên cũng chỉ cười cười không nói gì.
Cố Vọng Thư nhỏ giọng nói với Thẩm Húc Thần: “Cô ấy ở trên tàu rất chiếu cố chị…”
Thẩm Húc Thần nhanh chóng nói lời cảm tạ với cô Lý.
“Đừng khách sáo, cô cũng đâu có làm gì…” mẹ Lý Nặc sang sảng cười: “Cô phải đưa con trai tới nhận trường, lúc trước bọn cô đã xem bản đồ, ngồi xe bus không tiện, đơn giản bắt taxi…”
Nghe cô Lý nhắc tới trường đại học của Lý Nặc, Thẩm Húc Thần lập tức nhớ ra, cậu bất động thanh sắc nhìn Lý Nặc, trong mắt lướt qua tia sáng hiểu ra, mỉm cười nói với cô Lý: “Dù thế nào, cũng phải cảm ơn cô chú, cháu và Duyệt Duyệt cũng tính năm sau sẽ lên thủ đô học đại học, nói không chừng năm sau cũng lên thủ đô… không bằng thế này, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc trước, về sau có thể hẹn nhau ra ngoài chơi.”
Lý Nặc ngại ngùng nói: “Anh…anh giờ còn chưa có di động, hay là lưu QQ trước?”
“Được, vậy lưu QQ đi.” Thẩm Húc Thần đưa nick QQ của mình cho Lý Nặc, sau đó bọn họ liền tách ra. Một nhà Lý Nặc bắt xe rời đi, Thẩm Húc Thần dắt tay Trâu Đạc cùng Cố Vọng Thư đi về phía tàu điện ngầm. Dù sao Cố Vọng Thư cũng không mang nhiều hành lý, mà giao thông thủ đô quá mức đông đúc, ngồi xe bus còn không bằng đi tàu điện ngầm còn thuận tiện hơn.
Bởi vì tàu điện ngầm cũng nằm trong nhà ga, nên trong bến rất đông người, mà mỗi người lại xách theo bao lớn bao nhỏ, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư gian nan chen lên. Còn Trâu Đạc đừng thấy nó còn nhỏ mà coi thường, chung quy nó là người chính gốc thủ đô, đã quen với việc chen chúc trên tàu điện ngầm mỗi giờ cao điểm, ngược lại thích ứng tốt nhất len lỏi lên tàu đầu tiên.
Khi về gần tới Trâu gia, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư mới biết, không phải hài tử hào môn thế gia nào cũng có xe đưa xe đón, ít nhất Trâu gia không phải, sinh hoạt vĩnh viễn không giống như trong các bộ phim thần tượng hay chiếu. Dựa theo thân phận gia tộc mà nói, Trâu Đạc ở trong trường học cũng gần như thành viên F4 vậy, nhưng mỗi ngày nó đều phải chen chúc trên tàu điện ngầm để tới trường học, tuy rằng, Trâu gia không thiếu xe ô tô nhưng chú Trâu vẫn bắt nó phải đi học như bạn bè bình thường không được lợi dụng ưu thế gia tộc. Mà Trâu Đạc đang trong thời kỳ trung nhị vô cùng hâm mộ mấy nhân vật con nhà giàu có thể đi máy bay trực thăng tới trường như trong phim, nó cũng muốn bản thân được lóe sáng một lần trong đời.
Lên tàu điện ngầm, Cố Vọng Thư lại gặp người quen, chính là cặp vợ chồng trung niên lên thủ đô chữa bệnh.
Bác gái vẫn nhớ Cố Vọng Thư còn mỉm cười với nhỏ.
Tàu điện ngầm qua được mấy trạm, Cố Vọng Thư đột nhiên dùng lực đẩy người bên cạnh ra, sau đó tiến lên một bước, bắt lấy tay một người, kêu lên: “Ăn trộm!”
Thẩm Húc Thần vô cùng giật mình, nhanh chóng chen lên bảo vệ Cố Vọng Thư.
Cửa tàu điện ngầm đúng lúc mở ra, kẻ bị Cố Vọng Thư tố cáo là tên trộm vội giằng ra thoát khỏi tay Cố Vọng Thư, dùng lực lao ra khỏi tàu điện ngầm. Cố Vọng Thư gấp tới độ hét to, thanh âm phi thường bén nhọn: “Mau bắt lấy tên kia! Gã trộm tiền của hai bác!! Đó là tiền để chữa bệnh cho bác gái!!!” Hóa ra tên kia đã trộm tiền của cặp vợ chồng trung niên. Cũng khéo, bởi vì Cố Vọng Thư luôn chú ý tới bọn họ nên mới phá vỡ tật táy máy của tên trộm.
Cố Vọng Thư chạy xuống khỏi tàu điện ngầm đuổi sát ngay đằng sau. Đây là lúc đổi trạm nên lượng người lên xuống vô cùng nhiều. Tên trộm lập tức lẩn vào trong đám đông. Cố Vọng Thư gấp đến độ không biết nên làm thế nào mới được, trong giây phút chỉ mành treo chuông, một thanh niên trẻ tuổi đang đứng trên sân ga bỗng nhiên động thủ. Động tác phi thường mau lẹ chuyên nghiệp, hai ba bước chạy tới chặn đường, một cước đạp bay tên trộm, thừa dịp tên trộm còn chưa đứng dậy được, người nọ nhanh chóng chạy tới, hai ba cái liền chế phục được tên trộm.
Tới khi Cố Vọng Thư chạy tới trước mặt tên trộm, chàng trai kia đã lấy tang vật từ trên người tên trộm ra. Thẩm Húc Thần, Trâu Đạc cùng cặp vợ chồng trung niên tới chậm hơn một chút. Bác trai nhận lại số tiền từ tay chàng trai, liên tục cúi đầu cảm tạ, đây là số tiền vợ chồng ông tích cóp được để cứu mạng vợ, không thể để mất được. Bác trai lau mồ hôi lạnh, nhà bọn họ vốn không giàu có gì, nếu số tiền này bị trộm mất, vợ ông chỉ có thể nằm chờ chết. Đây là tiền cứu mạng người! Cứu mạng người đó!
Thẩm Húc Thần nhận ra người đã khống chế được tên trộm, đối với người này cậu cũng chỉ có thể cảm khái duyên phận là thứ thật kỳ diệu.
Anh chàng này chính là Triệu Quân Dã. Đời trước, Thẩm Húc Thần cũng không biết Triệu Quân Dã đã quen biết Cố Vọng Thư như thế nào, nhưng cậu biết Triệu Quân Dã rất thích Cố Vọng Thư. Đáng tiếc, khi Triệu Quân Dã vụng về theo đuổi Cố Vọng Thư thì Cố Vọng Thư đã là bạn gái Chương Diệp. Dựa vào tính của hắn thì sau khi biết Cố Vọng Thư đã có bạn trai, sẽ không tiếp tục dây dưa nữa. Sau đó phát sinh rất nhiều chuyện, tóm lại Triệu Quân Dã và Cố Vọng Thư tựa hồ âm kém dương sai thiếu chút duyên phận. Cuối cùng Cố Vọng Thư nản lòng thoái chí, được người giới thiệu xem mắt gặp Vương Ức Trạch, cũng là chồng chị ấy sau này, rồi bị gã kéo vào tù.
Khi vừa trùng sinh, Thẩm Húc Thần đã từng nghĩ tới, trong số các nam nhân Cố Vọng Thư quen, chỉ có Triệu Quân Dã là người đáng tin nhất. Thẩm Húc Thần còn từng nghĩ rằng, sau này sẽ dật dây bắc cầu giúp Cố Vọng Thư và Triệu Quân Dã. Nhưng trùng sinh được vài năm, suy nghĩ này của Thẩm Húc Thần liền nhạt dần, chung quy cuộc đời của Cố Vọng Thư vẫn nên do chị ấy tự quyết định.
Bởi vì hiệu ứng bươm bướm, có khi đời này Cố Vọng Thư còn không gặp được Triệu Quân Dã cùng nên! Từng có lúc Thẩm Húc Thần đã nghĩ như vậy đấy.
Sau đó, tới lúc này, ngay bây giờ, Thẩm Húc Thần trơ mắt nhìn Triệu Quân Dã giúp Cố Vọng Thư khống chế tên trộm…
A, cuộc gặp gỡ này cỡ nào tốt đẹp a!
Hết chương 76
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT