Rời khỏi phòng thí nghiệm, Đỗ Nguyên Thanh mặt mày tươi cười, thực lịch thiệp nhường đường cho các nữ đồng nghiệp đi trước. Đi tới nơi bốn bề vắng lặng, bộ dạng nho nhã phong độ của Đỗ Nguyên Thanh liền sụp đổ, anh không chút hình tượng lười biễng vặn người, sau đó lại giống như cụ già mà vỗ vỗ sống lưng mình. Vì đuổi kịp tiến độ, Đỗ Nguyên Thanh nửa tháng liên tục chỉ được ngủ 6 tiếng mỗi ngày, anh tự nhận soái khí độc nhất vô nhị của mình đã không thể lấn át được đôi quầng thâm đen xì trên mặt kia được.

Khi Đỗ Nguyên Thanh vừa thở dài xong, cánh cửa phòng thí nghiệm đối diện chợt mở ra, từ trong đi ra cũng không ít người. Trong tích tắc, Đỗ Nguyên Thanh từ hình tượng nam nhân suy đồi đáng khinh đã khôi phục thành một nam nhân lịch thiệp tinh anh, còn không quên tươi cười chào hỏi đồng nghiệp.

Hiển nhiên, Đỗ Nguyên Thanh rất có duyên với con gái. Trong sở nghiên cứu, từ nguyên lão công thần sáu, bảy mươi tuổi cho tới các thực tập sinh mới hai, ba mươi tuổi, mỗi khi nhìn thấy Đỗ Nguyên Thanh đều sẽ tươi cười rạng rỡ.

“Chị Phi Phi, em thấy sắc mặt của chị không được tốt lắm… cho dù công việc có bận rộn thế nào, chị cũng phải tự chăm sóc bản thân chứ.” Đỗ Nguyên Thanh cười nói với một nữ đồng nghiệp khoảng 30 tuổi.

Chị Phi Phi lắc đầu cười khổ nói: “Trình phó phòng bên phòng tôi thực sự là quái vật… làm việc cho cậu ấy, nào có thời gian mà nghỉ ngơi. Ngay cả lý luận cậu ấy đưa ra còn chưa kịp hiểu rõ đã phải vùi đầu vào làm thực nghiệm cho kịp tiến độ.” Vẫn là câu nói kia, cỗ máy dự báo động đất không chỉ là dự báo động đất mà còn là khoa học kỹ thuật tiên tiến, đại biểu cho sự phát triển vượt bậc của một quốc gia. Cho nên, mọi người trong phòng ngày đêm đều phải vùi đầu vào nghiên cứu.

“Trình phó phòng bên chị cũng đẹp trai mà, tuy rằng còn chưa đẹp trai bằng em nhưng thực sự cũng rất thu hút mắt người. Ở cùng phòng với cậu ấy, tuy rằng bận rộn nhưng mỗi ngày đều có cảnh đẹp ý vui, tốt thế còn gì… Mỗi khi em tới căntin của sở đều nghe các em gái thảo luận về Trình phó phòng bên chị.” Đỗ Nguyên Thanh trêu đùa nói.

Chị Phi Phi phì cười một tiếng: “Chỉ có mấy cô bé mới ra trường mới thế. Đổi lại là chị, trong đầu bị nhồi đầy kiến thức, giờ chị chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được nam hay nữ thôi. Về phần đẹp trai hay không… xin lỗi, không còn khái niệm. Hơn nữa, mấy cô bé đó chưa từng làm việc ở trong phòng bọn chị, bằng không bọn họ không khóc thét chạy đi mới lạ. Trình phó phòng không được phong độ lịch thiệp như em đâu. Cộng thêm khối lượng công việc nặng nề, đàn ông thì chỉ mong biến thành trâu bò còn phụ nữ thì mong được khỏe mạnh như đàn ông. May mà những ngày bận rộn của bọn chị đã qua, nếu còn tiếp tục một thời gian nữa, chị e phòng chị sẽ xin nghỉ tập thể mất.”

Hai người đang nói chuyện thì Trình Dĩ Hoa từ trong phòng thí nghiệm đi ra, hắn gật đầu với hai người coi như chào hỏi.

Sau đó, Trình Dĩ Hoa chân dài bước đi, chân dài đúng là có lợi, chỉ chốc lát sau là biến mất dạng.

Đỗ Nguyên Thanh vội vàng nói tạm biệt với chị Phi Phi, vắt chân đuổi theo: “Này, Trình phó phòng, khoan đã, đợi tôi chút.”

Trình Dĩ Hoa dừng bước, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Đỗ Nguyên Thanh là người tương đối dễ gần, bởi vì dễ gây thiện cảm, cộng thêm tính cách hoạt bát nên không mấy ai có thể ghét được, cho nên nhân duyên trong sở nghiên cứu rất tốt. Cho dù Trình Dĩ Hoa có chút cao lãnh, Đỗ Nguyên Thanh cũng không cảm thấy gì khi đứng trước mặt hắn. Đỗ Nguyên Thanh cười nói: “Không có gì…không phải cậu muốn đi ăn cơm sao, chúng ta cùng đi nhé.”

Trình Dĩ Hoa gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Trong sở nghiên cứu có rất nhiều quái nhân, với tính cách này của Trình Dĩ Hoa ở bên ngoài có khả năng sẽ không hòa nhập cộng đồng được nhưng ở trong sở nghiên cứu lại là chuyện bình thường nên cũng chả có ai vì vậy mà thấy hắn không thuận mắt. Nhiều lúc, người trong sở nghiên cứu còn lấy năng lực chuyên môn của mình ra để nói chuyện với nhau. Hơn nữa, tuy rằng Trình Dĩ Hoa cao lãnh nhưng lại rất công bằng, sẽ không xâm chiếm thành quả lao động của người khác, thành quả của ai sẽ viết tên người đó, chỉ riêng điểm này, mà tuổi còn trẻ đã được lên chức phó phòng cũng không có ai phản đối.

Dọc đường đi tới căntin, Đỗ Nguyên Thanh đưa ra hai vấn đề mà anh vẫn còn nghi hoặc, đuổi theo Trình Dĩ Hoa là muốn hỏi cho rõ, Trình Dĩ Hoa cũng không tiếc lời giải thích cặn kẽ.

Chung quy sở nghiên cứu là đơn vị trọng điểm quốc gia nên phúc lợi ở đây rất tốt, đồ ăn ở căn tin rất ngon. Vào căn tin, Trình Dĩ Hoa trực tiếp đi thẳng tới khu đồ ngọt, cầm hai túi bánh ngọt cùng một bình nước trái cây, sau đó nói: “Tôi đi trước đây, tôi không ăn ở bên trong, anh muốn ăn gì tự đi lấy.”

“Giờ cậu lại muốn quay về phòng thí nghiệm sao? Chăm quá vậy?” Đỗ Nguyên Thanh ngạc nhiên hỏi. Cũng khó trách anh ta sẽ kinh ngạc thật sự là vì hiện tại đã là hơn mười giờ tối, nói cách khác, từ giữa trưa (cơm trưa cũng được ăn muộn, cho nên hắn xem như bữa chiều) vẫn làm thực nghiệm cho tới tận bây giờ. Một bữa cơm này, đối với bọn họ mà nói được coi là cơm chiều, kỳ thật không khác gì bữa khuya của người bình thường.

Trình Dĩ Hoa xé mở túi bánh, vừa cắn vừa nói: “Không, tôi xin nghỉ. Giờ tôi phải về nhà.”

“Đã muộn thế này…” Đỗ Nguyên Thanh hiếu kỳ nói: “Sao không để sáng mai hãy về?”

Trình Dĩ Hoa lắc đầu: “Tận dụng thời gian nghỉ phép, ba ngày sau tôi phải quay lại rồi.” Công việc của phòng bọn họ đã vào giai đoạn kết thúc, hiếm khi mới có thời gian rảnh rỗi, Trình Dĩ Hoa lập tức xin nghỉ. Hắn đã hơn hai, ba tháng không gặp Thẩm Húc Thần rồi.

“Nghỉ phép… đối với chúng ta mà nói hình như không có mà.” Đỗ Nguyên Thanh buồn bực nói: “Cậu thật có mặt mũi, lão Khâu bình thường không cho phép ai nghỉ… Cậu lấy lí do gì để xin nghỉ vậy? để tôi tham khảo một chút.”

Trình Dĩ Hoa ba miếng thành hai nuốt xong cái bánh, rốt cuộc cảm thấy cái dạ dày của mình được an ủi một chút, hắn lại uống thêm một ngụm nước trái cây, mới nói: “Nghỉ kết hôn.”

Đỗ Nguyên Thanh nói: “A, là nghỉ kết hôn…. Á á á … nghỉ kết hôn???? Không phải cậu từng nói trước 35 tuổi sẽ không nghĩ tới chuyện kết hôn sao? Chỉ vì chuyện này mà cả sở nghiên cứu đều coi cậu trở thành cao lãnh chi hoa… kết quả cậu lù đù vác cái lu mà chạy ở bên ngoài ngắt hoa?!” Việc này, Đỗ Nguyên Thanh đều là nghe mấy cô bé thực tập sinh nói, cũng không biết bọn họ moi tin đó từ đâu ra.

Trình Dĩ Hoa sờ chiếc dây chuyền cách một lớp áo, chững chạc nói: “Chỉ là không suy nghĩ tới chuyện kết hôn thôi, nhưng tôi đã có người yêu rồi.”

Đỗ Nguyên Thanh chấn kinh: “Người anh em, có thể cho tôi bí kíp không? Người như chúng ta, vừa sống ẩn dật, biến mất là không liên lạc được, vừa bận rộn đến mấy tháng không thấy tung tích, hoàn toàn không khiến đối phương có cảm giác an toàn… Đến cùng cậu làm thế nào mà tìm được bạn gái mà vẫn còn giữ được mối quan hệ yêu đương được vậy? Cô bé nào mà khờ dại đến mức vẫn một mực chờ cậu thế?”

Khóe miệng Trình Dĩ Hoa co giật một chút: “Không phải do em ấy khờ dại mà là do tôi vận khí tốt.”

Nói xong, dừng một lát, Trình Dĩ Hoa lại muốn ăn đòn mà bổ sung thêm một câu: “À, thiên tài như tôi, vận số luôn không hề kém, anh biết chứ?”

Thật quá tự kỷ…. Nhưng có người yêu gì đó, thật cmn hâm mộ. Đỗ Nguyên Thanh trơ mắt nhìn Trình Dĩ Hoa vừa gặm cái bánh thứ hai vừa đi xa. Vì có thể sớm nhìn thấy người yêu, buổi tối không kịp ăn, chỉ gặm hai cái bánh… ai nói Trình phó phòng không ôn nhu, hắn chỉ là ôn nhu với tùy người mà thôi.

Nghỉ kết hôn gì đó…  đợi khi Trình phó phòng trở lại, mọi người có thể hỏi hắn bánh kẹo cưới dính không khí vui mừng rồi!

Bên kia… Trình Dĩ Hoa gặm bánh xong, vo viên vỏ bánh ném vào thùng rác. Chị vợ muốn kết hôn, xin nghỉ phép tham gia hôn lễ, gọi tắt là nghỉ phép kết hôn cũng có gì sai đâu, logic mãn cấp! Mỗi ngày nhàn đến vô sự thi thoảng ngược cẩu độc thân một chút, cảm thấy mình manh manh đát, thật đáng khen (đánh)! (Lúc xin phép lão Khâu, đương nhiên hắn không có xin phép như vậy, chung quy nếu thật sự kết hôn gì đó, thì trước đó sẽ phải viết một cái báo cáo thật dài cho lão Khâu.”

Về tới biệt thự đã là rạng sáng.

Trong phòng sáng đèn, toàn thân bao phủ ánh đèn ấm áp, Trình Dĩ Hoa cảm thấy cả người mình dường như trở nên nhu hòa hơn một chút.

“Xin chào ngài, hoan nghênh về nhà.” Âm thanh máy móc điện tử vang lên.

“Chào Stuart.” Trình Dĩ Hoa đáp.

Thẩm Húc Thần đi tới bên cạnh Trình Dĩ Hoa, nhắc nhở: “Hẳn nên gọi là Elizabeth, đã qua nửa đêm rồi.”

Trình Dĩ Hoa tư động lý giải lời nói của Thẩm Húc Thần thành là: “Em đã chờ anh lâu rồi à? Có phải nóng lòng như lửa đốt sống một ngày dài bằng cả một năm?”

“Đúng vậy đúng vậy….” Thẩm Húc Thần cười nói.

Thẩm Húc Thần vỗ vai Trình Dĩ Hoa nói: “Em đương nhiên cũng nhớ anh… đừng ôm em, ăn cơm trước. Đều là đồ em làm, tuy rằng không bằng anh nhưng em đã ăn thử rồi, cũng không đến nỗi. Ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm rửa. Em giúp anh kì lưng.”

Tựa hồ về tới nhà, cả người Trình Dĩ Hoa đều rã rời xương cốt, hắn treo người lên mình Thẩm Húc Thần,  mặc Thẩm Húc Thần kéo lê thân mình uể oải vào phòng ăn. Bởi vì biết Trình Dĩ Hoa đã ăn nhẹ một chút nên Thẩm Húc Thần không làm nhiều đồ ăn, anh chỉ nấu một chút cháo, cùng hai đĩa đồ ăn kèm. Trình Dĩ Hoa hấp hấp cái mũi: “Thơm quá.”

Lúc Trình Dĩ Hoa ăn cháo, Thẩm Húc Thần ngồi một bên nhìn hắn, thi thoảng cả hai nói tới chuyện hôn lễ của Cố Vọng Thư, hay chuyện công việc cá nhân, đôi khi là chuyện cuộc sống hàng ngày, thậm chí là chuyện của đám chó mèo nhà bon họ… thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi, khiến người cảm thấy thời gian thật yên bình. Nhưng thời gian lại trôi qua quá nhanh khiến người cảm thấy ở chung lúc nào cũng không đủ.

Cơm nước xong, thu dọn bát đũa, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa cùng nhau lên lầu hai.

“Mệt không? Nếu mệt thì ngủ trước đi, không cần tắm rửa cũng được.” Thẩm Húc Thần săn sóc nói.

Đích xác Trình Dĩ Hoa có chút mệt, mấy ngày nay công tác quá bận rộn, lúc ở trong sở còn không cảm thấy nhưng về tới nhà thần kinh buông lỏng, cảm giác mệt mỏi lập tức xuất hiện. Hắn xoa xoa đôi mắt: “Anh tắm qua một cái, nhanh thôi, rồi chúng ta cùng nhau đi ngủ.”

Lẽ ra vừa ăn xong, không thể lập tức tắm rửa, nhưng Trình Dĩ Hoa bất chấp. Tắm rửa xong, nằm ở trên giường, cả người Trình Dĩ Hoa dán chặt lên người Thẩm Húc Thần, rất nhanh liền ngủ say. Ngược lại Thẩm Húc Thần không quá buồn ngủ, tinh thần sáng láng, hai mắt thao láo nhìn trần nhà, ai nha, muốn ăn thịt a, muốn ăn thịt a….

Giấc ngủ không dễ dàng… sáng hôm sau, Thẩm Húc Thần bị hôn tỉnh. Trình Dĩ Hoa nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm đã khôi phục sức sống, hứng thú bừng bùng cắn cổ Thẩm Húc Thần.

Ha… cả buổi sáng đều có thể đè em nha, chàng trai!

Hết chương 138

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play