Nửa đêm, Thẩm Húc Thần giật mình bừng tỉnh từ ác mộng.
Bởi vì Trình Dĩ Hoa vô cớ bị vị nào đó béo tấu nên hai ngày nay Thẩm Húc Thần đều về nhà ngủ. Thẩm Húc Thần lập tức bật ngồi dậy, tự nhiên cũng đánh thức luôn cả Trình Dĩ Hoa. Lại nói, Trình Dĩ Hoa rõ ràng thuộc về kiểu người ham ngủ, tuy rằng Thẩm Húc Thần gặp ác mộng bừng tỉnh nhưng không hề làm ra động tĩnh nào lớn, không ngờ Trình Dĩ Hoa lại dễ dàng tỉnh lại tới vậy.
“Sao vậy?” Trình Dĩ Hoa hỏi.
Thẩm Húc Thần dùng tay lau trán một chút, cậu phát hiện người mình đã toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Cậu cười khổ một chút mới nói: “Gặp ác mộng…”
Trình Dĩ Hoa nhíu mày: “Chuyện gì mà khiến em bị dọa thành như vậy? Đến cùng là ác mộng như nào?” trong mắt Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần là kiểu người có năng lực thừa nhận tương đối cao, cơn ác mộng có thể khiến em ấy bừng tỉnh, chứng tỏ không đơn giản.
Thẩm Húc Thần trầm mặc một hồi, nói: “Mơ thấy cảnh tượng trước khi chết đời trước.”
Trình Dĩ Hoa ngồi dậy, bật đèn tường, trong phòng lập tức sáng hẳn lên. Nhưng bởi vì là đèn tường nên không khiến bọn họ cảm thấy chói mắt. Trình Dĩ Hoa quan tâm hỏi: “Có thể kể anh nghe không?”
Chuyện này cũng không có gì khó nói… Thẩm Húc Thần day day huyệt thái dương, nói: “Thật ra, em cũng không biết đã phát sinh chuyện gì, bởi vì thời điểm đó, ngày qua ngày em đều sống rất bình lặng, ngày nào cũng giống ngày nào. Sau đó có một hôm, chuông cửa vang lên, em tưởng là nhân viên tới ghi số phí điện nước gì đó. Lúc đó em ở trong một tiểu khu kiểu cũ, số điện nước hàng tháng đều có người tới tận nhà để kiểm tra. Tính ngày cũng tới lúc ghi điện nước rồi. Nhưng khi mở cửa ra, lại không phải cô gái thường xuyên tới ghi số điện mà là một phụ nữ trung niên xa lạ. Em cảm thấy kỳ quái, đứng cách một cánh cửa trộm hỏi một câu.”
“Cô ta nói, cô ta mới tới. Em thấy trên người cô ta đích xác có mặc đồng phục nhân viên, còn mang cả công cụ đo số điện nước và sổ ghi chép nên đã mở cửa cho cô ta vào nhà. Kết quả, khi em dẫn cô xuống bếp, cô ta lại đâm một dao lên lưng em. Cô ta y như kẻ điên, còn đâm em thêm vài nhát…” Thẩm Húc Thần nói. Cậu nhớ lúc đó thân thể cảm thấy vô cùng đau đớn. Lẽ ra, cậu là một nam nhân, trong phương diện thể lực hoàn toàn có thể thắng mụ đàn bà kia thế nhưng sau lưng bị đâm vài nhát dao cho nên sức lực dần cạn kiệt, cho dù cố cắn răng phản kháng cuối cùng cũng mất sức mà chết.
Nói thật, Thẩm Húc Thần đến nay vẫn không rõ tại sao người đàn bà kia lại muốn giết cậu!
Đầu tiên, cậu là một trạch nam, quan hệ xã hội đơn giản, chỉ có vài ba người bạn, tất cả đều là người tốt. Mà cậu không có tình nhân cho nên không tồn tại khả năng giết người vì tình. Kẻ thù duy nhất của cậu chính là cái tên đối thủ cạnh tranh đã thuê người đánh gãy xương tay cậu. Nhưng mà tên đó đã bị tống vào tù rồi. Hơn nữa, khi cậu bị giết, chuyện đó cũng đã trôi qua rất nhiều năm.
Sau đó, cậu bình thường sống ôn hòa không có kẻ thù, cho dù là trên mạng hay giao tiếp với người khác, cậu cũng đều chú ý đúng mực, thấy thích sẽ nhắn lại còn không thích sẽ triệt để từ chối, căn bản không gây hấn với bất cứ ai. Cho dù là mua sắm online, cậu thích sẽ khen ngợi, không thích sẽ trả hàng chứ không hề viết bình luận nào ác ý không hay. Cho nên, dù là trên mạng thì cậu cũng không có kẻ thù nào.
Thứ ba, cậu căn bản không biết người đàn bà kia. Cậu thề, cậu chưa từng gặp qua cô ta. Nếu hai người đã không quen biết nhau thì người đàn bà kia sao lại muốn giết cậu? Chắc không phải là ngộ sát đấy chứ?
“Đau khổ nhất kỳ thực không phải là chết mà là quá trình chờ đợi cái chết.” Thẩm Húc Thần nói.
Lúc đó, cậu không lập tức chết ngay. Còn mụ đàn bà kia sau khi đâm cậu mấy dao liền trốn mất. Thẩm Húc Thần đau tới độ không còn khí lực kêu cứu. Hơn nữa, cho dù có kêu cứu thì căn nhà đối diện trường kì không có ai ở căn bản không có ai có thể nghe thấy. Thẩm Húc Thần đành phải bò tới chiếc di động của mình. Cậu không muốn chết. Nghĩ tới Cố Vọng Thư vẫn còn đang ở trong tù giam, cậu không muốn chết. Cho dù sau khi vào tù rồi, Cố Vọng Thư đều từ chối ra gặp mặt mỗi lần cậu tới thăm nuôi, nhưng nếu như cậu chết rồi, Cố Vọng Thư nghe được tin này nhất định sẽ sụp đổ. Vì Cố Vọng Thư, cậu nhất định không thể chết.
Cậu kiệt sức ngã xuống phòng khách, di động cậu đang để trong thư phòng. Khoảng cách thật sự rất dài. Cho tới bây giờ, Thẩm Húc Thần vẫn cho rằng, hai phút chờ đợi tử vong thật sự đủ khiến người ta sụp đổ. Cậu từng học y, cậu biết vết thương trên người mình nghiêm trọng cỡ nào, cậu biết khi máu đang cạn dần, mỗi giây cơ thể sẽ có biến hóa rất lớn. Cậu tinh tường rõ ràng, lưỡi hái tử thần đã kề cận ở trên cổ cậu.
Biểu tình trên mặt Trình Dĩ Hoa chìm trong khoảng tối mờ phía dưới đèn tường nên nhìn không rõ ràng. Hắn cố gắp kiềm nén cảm xúc nội tâm, giả bộ bình thản nói: “Muốn dựa vào lòng anh không.”
Thẩm Húc Thần lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao…nếu không phải tối nay gặp ác mộng, thì thật sự em không hề để chuyện này ở trong lòng. Em đi tắm một cái. Vừa rồi ra một thân mồ hôi lạnh, giờ cứ cảm thấy dính nhớp, rất khó chịu.”
“Tắm nước ấm, đích xác sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.” Trình Dĩ Hoa nói.
Thẩm Húc Thần đang định đứng lên, linh quang chợt lóe nói: “Em nhớ ra rồi! Cái tên Thang Thư Hạc này đích xác em đã từng nghe thấy! Cô ta chính là chị gái cùng cha khác mẹ của Thang Minh Minh. Mà Thang Minh Minh chính là tên khốn đã thuê người đánh gãy xương cánh tay em!” Trách không được hôm nay cậu cứ cảm thấy cái tên Thang Thư Hạc này quen tai.
Trình Dĩ Hoa mặt mày đen xì. Hết gãy xương tới bị giết hại, đến cùng đời trước Thẩm Húc Thần đã trải qua những gì?! Chết tiệt, sao đời trước mình không hảo hảo bảo hộ em ấy! (Au: nói thật, đời trước hai người thật sự không quen biết nhau _(:3″ ∠)_)
Sinh viên y khoa sẽ học liên thông lên thạc sĩ luôn, Thang Minh Minh là bạn học của Thẩm Húc Thần khi học thạc sĩ. Quan hệ giữa hai người bọn họ có thể nói là bình thường. Lúc đầu, Thang Minh Minh nổi tiếng là cao phú soái trong một thời gian dài. Nhưng sau đó, trong khoa truyền ra tin đồn nói Thang Minh Minh chỉ là con riêng, chẳng qua bà vợ cả mắt nhắm mắt mở để cậu ta nhảy nhót ở bên ngoài mà thôi.
Không thể nghi ngờ, quan hệ giữa Thang Minh Minh và Thang Thư Hạc vô cùng kém cỏi. Thẩm Húc Thần từng nghe Thang Minh Minh dùng loại ngữ khí vô cùng khinh thường khi nhắc tới Thang Thư Hạc trước mặt bạn bè của gã, gã trực tiếp gọi Thang Thư Hạc là “con đĩ”. Thang Thư Hạc chiếm ưu thế là con vợ cả, Thang Minh Minh lại có ưu thế là con trai duy nhất của ông Thang, hai người ngấm ngầm đối phó lẫn nhau.
Manh mối dần hình thành trong đầu… Hiện tại tinh thần lực của Thẩm Húc Thần đã dần tăng trưởng, nên cậu sẽ luôn có dự cảm đối với những chuyện có liên quan tới mình.
Nói đến cũng trùng hợp, chiều nay vừa gặp Thang Thư Hạc ở cự ly gần, buổi tối cậu liền gặp ác mộng, rõ ràng đã rất lâu cậu không hề nằm mơ về lúc tuyệt vọng chờ chết khi đó. Thẩm Húc Thần đột nhiên có linh cảm, người đàn bà đã giết cậu chính là Thang Thư Hạc.
Cậu có chút suy nghĩ nói với Trình Dĩ Hoa: “Nói mới cảm thấy, mụ đàn bà tới giết em, có bộ dạng tương tự như Thang Thư Hạc. Nhưng, thực tế Thang Thư Hạc chỉ lớn hơn em 3, 4 tuổi… mà lúc cô ta chạy tới giết em, trông phải lớn hơn em cả chục tuổi ấy.”
Cũng khó trách Thẩm Húc Thần không nhận ra tên hung thủ đời trước chính là Thang Thư Hạc bởi vì trong trí nhớ cậu, hung thủ trông như một bà thím u sầu, kiểu tóc xưa cũ, trên mặt đầy nếp nhăn, đôi tay cô ta rõ ràng là tay của dân lao động!
Nói thật, nếu trước kia Thẩm Húc Thần không học y, lúc nhìn người sẽ theo thói quen mà chú ý hình dáng cốt cách khuôn mặt người thì có lẽ cho tới tận bây giờ, Thẩm Húc Thần cũng không nghĩ rằng Thang Thư Hạc chính là kẻ đã giết mình đời trước. Bởi vì bề ngoài giữa hai người thật sự rất khác nhau.
Trông thấy bản mặt đen xì của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần vội nói: “Để em sắp xếp lại mọi chuyện. Đầu tiên là Thang Minh Minh, gã cho rằng em chỉ là cô nhi không có người chống lưng, vì muốn cướp cơ hội được vào làm trong bệnh viện lớn của em nên đã thuê giang hồ đánh gãy tay em. Thang gia cũng coi như có chút thế lực, nhưng so với Trâu gia — đương nhiên khi đó em cũng hoàn toàn không biết mình có Trâu gia đứng sau lưng giúp đỡ — dưới sự giúp đỡ của Trâu gia, mọi chuyện rất nhanh được điều tra rõ ràng, Thang Minh Minh bị tống giam, Thang gia phải bồi thường cho em một khoản tiền rất lớn.”
Trình Dĩ Hoa gật đầu.
Thẩm Húc Thần tiếp tục phân tích: “Đời trước, tuy rằng em không biết Tịch Viễn Chinh nhưng em đã từng nghe nói chuyện của hắn ta. Hắn ta dựa vào nhà vợ cũng chính là Thang gia để làm giàu. Về sau, Thang gia sa sút nhưng Tịch Viễn Chinh vẫn phát triển không tệ. Rất nhanh, Thang Thư Hạc là vợ hắn ta lại không thường xuyên xuất hiện ở những nơi công cộng nữa. Tịch Viễn Chinh khá nổi tiếng trong giới gay, thường xuyên bao / dưỡng tiểu nam sinh. Điều này khiến Thang Thư Hạc ngày qua ngày vô cùng khó chịu.”
Trình Dĩ Hoa tiếp tục gật đầu.
Thẩm Húc Thần nói tiếp: “Vấn đề chính là ở đây, liệu có phải Thang Thư Hạc cảm thấy em chính là mầm tai vạ không? Tuy rằng cô ta có quan hệ không tốt với Thang Minh Minh, sau khi Thang Minh Minh bị tống vào tù, cô ta không chút đau lòng nhưng cô ta lại cho rằng Thang gia là vì em mà lụi tàn nên mới sinh lòng hận em? Vì thế, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa mới chạy tới giết em?”
Trình Dĩ Hoa lắc đầu: “Không quá logic. Chút lý do này còn chưa đủ để cô ta chạy tới giết em.”
Thẩm Húc Thần cũng cảm thấy không hợp lý cho lắm. Tịch Viễn Chinh là nhân sĩ thành công, tuy rằng nhà cô ta bị sa sút nhưng cũng không đến nỗi thiếu tiền tiêu. Trừ phi Tịch Viễn Chinh thường xuyên ngấm ngầm tra tấn cô ta, bằng không không có khả năng cô ta lại già nhanh như vậy. Nhưng nếu Tịch Viễn Chinh không tốt với cô ta ép cô ta tới mức bí quá hóa liều thì sao cô ta không trực tiếp giết chết Tịch Viễn Chinh? Hoặc là, lấy sự chiếm hữu dục cuồng của Thang Thư Hạc đối với Tịch Viễn Chinh mà nói, một khi có cơ hội, sao cô ta không đi giết hại tiểu tình nhân của Tịch Viễn Chinh? Cố tình lại chạy tới giết Thẩm Húc Thần? Mà trong chuyện với Thang Minh Minh, Thẩm Húc Thần mới là nạn nhân!
Đời trước, Thẩm Húc Thần thật sự chưa từng gặp Tịch Viễn Chinh, cũng chưa từng gặp Thang Thư Hạc, ngoại trừ lần bị giết khi đó.
“Em đi tắm trước đi.” Trình Dĩ Hoa nói: “Đừng nghĩ nữa, hảo hảo tắm rửa một cái. Ngày mai anh sẽ tìm người đi điều tra Tịch Viễn Chinh, Thang Thư Hạc và cả Thang Minh Minh.”
Thẩm Húc Thần cùng Trình Dĩ Hoa nhìn nhau. Chuyện phát sinh đời trước là ở đời trước, chuyện phát sinh đời này mới là đời này. Nhưng muốn biết rõ chuyện đời trước thật ra cũng không quá khó. Điều tra rõ ràng 3 người bọn họ, thông qua tính cách cùng các mối quan hệ là có thể phân tích tâm lý của bọn họ, nói không chừng còn có thể tìm ra được nguyên nhân Thang Thư Hạc giết hại Thẩm Húc Thần ở đời trước cũng nên.
“Em không đổ oan cho người vô tội. Nhưng dựa vao tính cách của bọn họ, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ tự tìm chết đúng không?” Thẩm Húc Thần mặt không biểu tình hỏi. Bộ dạng này của cậu thật sự rất giống một vị thần, cao cao tại thượng, vô bi vô hỉ.
“Chúng ta không đổ oan cho bọn chúng, cứ để pháp luật xét xử bọn chúng đi.” Trình Dĩ Hoa nói.
Hết chương 107
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT