Nae lớn tiếng gắt, rồi lòn tay qua hai chân nhấc bổng cô gái trong tay mình lên. Nó bây giờ thật khác. Ngoan ngoãn, và say giấc như một chú mèo con vậy. Nhưng mà nó đâu biết rằng: Nó ngoan ngoãn trong cái bộ dạng này, chỉ càng khiến anh đau đớn hơn thôi. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, thì anh đã không chọn cách nói ra tất cả rồi.
Nhìn thật sâu. Nae mệt mỏi thở ra một hơi, rồi nhanh chóng bế nó rời khỏi căn phòng oái oăm ấy. Nhưng cái thời điểm anh vừa quay đầu lại, thì cũng là lúc cánh cửa phòng sách được ai đó đẩy vào. Sửng sờ khi biết được người đó là Aki, tâm trạng của Tường Nguyên lúc bấy giờ càng trở nên bối rối. Anh biết rồi chuyện này cũng có lúc sẽ xảy ra mà. Chỉ là anh không ngờ, nó lại xảy ra nhanh đến vậy.
- Aki..
- Đừng nói những chuyện vô bổ. Mau đưa con bé cho tao!-Ai đó không kiên nhẫn hơn để Nae hỏi, mà nhanh chóng cướp lời. Sau đó, thì thu hẹp khoảng cách với Nae bằng vài ba cái bước chân- Tao biết là bình thường nó vô cùng ngang bướng. Thậm chí, là luôn muốn tìm cách chọc phá mày. Nhưng mà mày không biết, nó vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ con thôi hay sao? Chuyện ngày hôm nay xảy ra, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày. Kể cả Won đâu! Còn bây giờ, mau đưa con bé cho tao!-Aki đanh thép nhấn mạnh. Cười nhạt nhìn Dịch Hy, rồi nhìn lại khuôn mặt đang thiếp đi của nó, mà tim Nae cứ như bị ai đang nhào nát vậy. Rắc rắc, vỡ thành từng mảnh rất nhỏ ra. Ngay lúc này, tự dưng bản tính ích kỷ của anh không hiểu sao lại tăng lên. Không! Đơn giản là anh không muốn người khác cướp nó đi khỏi tay mình. Phải chăng, phải chăng là anh đã sa ngã trước cô bé ngổ ngáo này rồi?
Chậm một giây đấu tranh với đống tư tưởng của mình, Nae quay lại Aki cẩn trọng đáp:
- Bây giờ chuyện quan trọng nhất, không phải là việc ai đưa Tuyên Thy về phòng. Mà là, con bé thật sự cần phải nghỉ ngơi. Aki, tao biết là mày không vui khi nhìn thấy nó xảy ra cớ sự này. Nhưng mà mày phải tin tao. Chuyện mà con bé ngất đi, chuyện đó không liên quan đến tao. Vì con bé không chịu ăn, cho nên..
- Cho nên là nó tự làm tự chịu? Cho nên là nó đáng đời có phải vậy không?
Ai đó tiếp tục cướp lời hét lên. Nae lúc này lắc đầu, còn nó thì trong vô thức chau mày lại. Giọng nói này là của Aki mà. Anh biết nó bị bắt nạt, cho nên trở về cứu nó rồi sao?
- Mày nghe tao giải thích được không? Tao..
- Aki!-Nó thều thào, rồi mệt mỏi cất hàng mi nặng trĩu lên. Bây giờ quay mặt lại với nó, chính là hai khuôn mặt đang khó coi tột độ. Hết nhìn Nae rồi nhìn sang Dịch Hy, nó chau mày- Hai người làm sao vậy? Nae, anh mau thả tôi xuống đi!-Đúng như những gì Nae đã dự đoán trước. Anh biết khi nó tỉnh lại, thì nhất định sẽ cố tìm cách để đẩy anh ra. Thôi thì, cứ sớm kết thúc cái tư tưởng viễn vông này.
Theo lời nó, Nae cẩn thận đặt nó xuống sàn nhà, rồi ngẩng mặt lên đối diện với Aki cười mỉm. Giờ có lẽ là lúc, anh nên cho nó một không gian để thở rồi.
- Khụ, ở đây chắc là hết chuyện của tao rồi. Bây giờ, tao giao con nhóc ngang ngược này lại cho mày. Chắc là, hai người có nhiều chuyện để nói với nhau lắm. Vậy thì, tao đi trước đây!
Nói rồi, Nae lùi lại phía sau vài bước, rồi nhanh chóng bước đi về phía cửa. Trầm ngâm hướng mắt nhìn theo người vừa mới bước ra, Dịch Hy trong phút chốc chuyển tầm nhìn sang nó. Ai đó lườm cô bé ở đối diện một cái, rồi thu hẹp khoảng cách chỉ còn vừa đúng một bước chân. Nó lúc này không biết diễn đạt niềm vui trong lòng mình ra sao, nên chỉ có thể cúi gập đầu:
- Sao em lại ngốc như vậy chứ? Won bảo quỳ là em phải quỳ hay sao? Anh đã có cho phép em làm chưa hả?
Những tưởng Aki sẽ hỏi han, nhưng nó không ngờ mình nhận phải trái đắng. Anh không những không hỏi nó có sao không? Có đau chỗ nào không? Mà thậm chí, còn bảo nó ngốc nghếch khi đi nghe lời Won. Nhưng mà anh đã bao giờ tự hỏi lại mình chưa? Lúc nó cần anh nhất, cần sự chở che của anh nhất, thì lúc đó anh đang bên con nào hả? Mẹ nó, bây giờ là ai phải trách ai đây?
- Hức, em biết là sai. Là em không đúng. Nhưng mà, hức, anh đã từng nghĩ qua chưa?-Ngẩng mặt lên nhìn anh, nó hét, sau đó lê đôi chân đau đau nhất đến gần anh- Anh có biết, lúc đó Won đáng sợ như thế nào không? Anh ấy khi nhìn em khóc, cũng không như lúc trước dỗ dành em nữa. Bây giờ anh cũng như vậy. Em căm ghét hai người! Em căm ghét hai người! Hức hức-Nó vừa nói vừa đưa hai tay đánh vào người anh. Aki lúc này không nói gì, chỉ thuận theo bao nhiêu uất ức của nó dồn vào người mình mà chịu đựng.
Không sao! Khi nào nó đánh mệt rồi, thì tự động sẽ nghỉ thôi.
- End chap 12 *Clap Clap*
- Tự thấy nó ngắn ngắn *..*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT