Đi ăn với Trình Quân Anh, cậu ta đưa tôi tới quán cháo Ngan của bà Năm - nghe nói là ngon nức tiếng giữa lòng Hà Nội. Ăn hết một bát Trình Anh muốn bảo muốn đi vệ sinh, tôi thì chưa ăn xong nên ngồi đợi. Chuyện sẽ ko có gì đáng nói nếu một tốp nam thanh nữ tú ko bước vào trong quán, chọn bàn ngay cạnh tôi. Chắc thấy tôi ngồi một mình nên là mấy tên thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, mặt mũi lành lặn, khôi ngô ko mở cái mồm thối ra: " Ê đồ trẻ con kia, ngồi gì mà lâu dữ thế. Bộ ko có tiền trả hả? " Gã phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần như thế. 

Tôi chưa bao giờ thấy bức xúc, hãm l** đến thế. Nước sông ko phạm nước giếng, rõ ràng tôi với gã ko liên quan gì tới nhau mà gã đi chĩa cái mõm chó vào. Có một chị gương mặt xinh xắn nhìn là biết hot face đi ngang qua cũng ới bằng được: " Em ơi cho anh xin số " Chị kia đáp trả: " một triệu thì cho " Thế là cười nắc nẻ với nhau. Đúng là đéo thèm ghe luôn. 

Thân gửi các anh ngày hôm nay tôi gặp, đùa thôi đừng đùa quá. Bởi biết đâu người kế tiếp mấy anh trêu ko hiền như bây giờ đâu nên hãy dừng ngay đi. Mà tôi chỉ mong các anh bị đánh cho một trận tơi bời thôi nên cầu mong chuyện đó nhanh xảy ra. 

Lúc Trình Anh bước ra thì im phăng phắc, chắc nghe danh cậu ta rồi nên biết là ko dám động vào. 

" Ăn xong tôi trở cậu tới nhà tôi lấy đồ để tổ chức sinh nhật cho anh Phong nhé " 

Tôi dừng thìa, nhìn chằm chằm vào bát cháo chỉ còn hành của mình. Ko biết bà phù thuỷ @ có nhà ko nữa? Hình như ghét tôi lắm mà chưa thể hiện ra thôi. 

" Ừ "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play