Qua lời kể của các tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể hình dung phần nào về chồng tương lai của Nhiên. Đầu tiên nhà giàu, cao to, đẹp trai, tuy giàu nhưng cũng mang danh nghĩa con nhà người ta có bằng thạc sĩ hẳn hoi. Trời ơi sao đúng 100% mẫu hình lý tưởng của tôi vậy! Bất công quá! Nhưng suy cho cùng thì Nhiên hoàn toàn xứng đôi với anh ta về ngoại hình lẫn gia cảnh. Kiểu này sau khi trở về Hà Nội, tôi phải trêu cho nó một vố đau đớn mới được. Có một sự thật ko thể chối cãi là " Tôi nhớ Long, nhớ từng giây, từng phút, từng giờ ". Đã thế từ sáng tới giờ cũng ko nhận được cú đt hay cái tin nhắn nào. Buồn ghê người.

Bỗng dưng mẹ xuất hiện đưa cho tôi tờ 50 nghìn, tôi mở to mắt lên xem mẹ định giở trò gì.

- Cầm lấy mà đi chơi, đừng có suốt ngày xo xó như con chuột ở nhà.

- Mố? _ sao mẹ lại so sánh tôi với con chuột bẩn thỉu đó được.

- Con ko thích, mẹ lấy lại đi _ tôi giúi lại cho mẹ tờ 50 nghìn đồng.

- Tính ko đi chơi với Long à con?_ trông kìa mẹ tôi bỗng dưng gian sảo từ khi nào thế.

- Xì, dù Long có đứng trước mặt cầu xin con cũng ko đi.

- Thật chứ?

- Thật.

Nghe thấy câu trả lời của con gái, mẹ tôi dang rộng hai chân cho bằng vai. Phần thân trên hơi cúi xuống và........hét ầm ĩ cả nhà: " Cháu nghe thấy gì chưa, con gái bác hôm nay dở chứng ko đi với cháu được ".

Ôi thôi rồi, chỉ cần câu nói vừa nãy của mẹ mà tôi bật dậy nhanh nhất có thể, lôi toàn bộ quần áo ra ngoài để ướm, thử. Bước cuối cùng là trang điểm và chải tóc.

- Tròn 25 phút, con gái mẹ giỏi quá _ mẹ tôi bấm đồng hồ rồi đứng đó vỗ tay tán dương.

- Mẹ lừa con? _ tôi bực bội vì ko thấy bóng dáng của Long đâu hết.

- Long ở dưới nhà kia kìa, ai mẹ lừa con làm gì.

Sau đó tôi nhẹ nhàng che váy bước xuống cầu thang. Long kia rồi, cậu ấy đang ngồi một mình trên ghế salong uống nước đợi tôi. Dĩ nhiên tôi cười híp cả mắt, chạy tới: " Cậu đợi mình lâu chưa? ". Long ngừng uống: " Vừa mới tới ".

Uống hết cốc nước, Long đứng dậy xin phép mẹ tôi: " Cháu xin phép bác đưa Thư đi chơi ".

- Ừm, nhớ về sớm nhé.

- Vâng.

Bước chân ra khỏi cổng, tôi tí tởn hỏi Long: " Bọn mình đi đâu đây? ".

- Rồi cậu sẽ biết _ Long trả lời một cách mờ ám và bí mật khiến tôi thấp thỏm ko thôi.

Thiên hạ đồn rằng được người yêu đèo bằng xe đạp thì lãng mạn quả ko sai. Giờ mà cho tôi ngồi cả ngày, chắc chắn cũng ko chán nhưng người đèo phải là Long tôi mới chịu.

Đi thẳng một mạch tới S.Đ, song nghẹo trái, đi thẳng tiếp và cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà làm bánh kẹo. Bỗng nhiên cảm giác quen thuộc bỗng ùa về, những cỗ xe chở bánh kẹo kia thật quen thuộc. Hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó trong quá khứ thì phải.

- Vào nhà nào _ Long cầm tay tôi dắt đi.

Tiến thẳng vào sân, có tầm mười mấy cái xe điện được đỗ ở sân sau. Những tiếng nói, tiếng cười đùa trong nhà rõ mồn một. Linh cảm đã mách bảo tôi, Long đang lừa dối tôi. Phải đến khi My xuất hiện thì mọi chuyện mới vỡ lẻ, đây là buổi liên hoan của lớp cũ. Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn là tại sao Long lại đưa tôi đến đây.

Bọn bạn cũ nhìn thấy tôi, nét mặt của đứa nào cũng hớn hở, vui tươi nhưng cũng có đứa lại lộ rõ vẻ mặt bối rối, ngượng nghịu. khi đã nhận biết được tình hình, tôi giận đến nỗi mặt đỏ như trái cà chua. Cho nên tôi đã hất tay của Long ra, toan bỏ đi thì Long giữ lại.

- Thư _ cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rồi gọi tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play