Giọt máu bay đến, đan linh liền mở miệng ra nuốt lấy. Trên trán nó xuất hiện một đồ án phức tạp nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Viên đan dược đang nằm trong hộp ngọc bất ngờ bay ra ngoài rồi biến mất trong cơ thể Dương Thiên, đan linh nhảy lên vai hắn, dùng mặt cọ vào người ra vẻ thân thiết. Dương Thiên bật cười, đưa tay xoa đầu nó.

- Nhìn dáng vẻ ngươi đáng yêu như vậy, liền gọi ngươi là Đan Đan đi.

Đan Đan cười khúc khích vài tiếng, dường như rất ưa thích cái tên này. Tiếp đến, Dương Thiên trực tiếp vơ vét toàn bộ đan dược cùng những linh thảo cấp thấp đem nó hóa thành Sinh Mệnh Lực cung cấp cho Đan Đan. Hiện tại hắn chưa cần Đan Đan tiến hóa vội, chỉ muốn nó sử dụng những Sinh Mệnh Lực này để tạo ra vài viên đan dược bát phẩm giúp Dương Thiên khôi phục mà thôi.

Đan linh như Đan Đan muốn tạo ra đan dược cần phải tu luyện hoặc hấp thu linh lực có thuộc tính phù hợp với bản thể của nó. Bất quá, Sinh Mệnh Lực là cội nguồn của mọi vật sống trong vũ trụ. Dương Thiên thông qua Sinh Mệnh Bản Nguyên đem tất cả chuyển hóa thành Sinh Mệnh Lực cho Đan Đan dễ dàng hấp thu. Cùng lúc tiếp nhận một lượng lớn Sinh Mệnh Lực, Đan Đan phấn khích hô lên vài tiếng rồi đưa tay che miệng. Trẻ con a, ăn no tất sẽ buồn ngủ. Đan Đan cứ như vậy ngủ say trên vai Dương Thiên.

Lắc đầu một cái nhẹ, Dương Thiên đem Đan Đan thu vào trong cơ thể, sau đó tiếp tục dấn bước đến Tàng Bảo Các. Hắn muốn tìm thêm vài thứ để khôi phục tu vị ở đây, còn về phần Luyện Khí Các, Tàng Thư Các, Linh Thú Các thì tạm thời gác lại sau.

Bên trong Tàng Bảo Các bảo vật khá nhiều, cực phẩm linh mạch cũng có 2 cái. Thứ này hiện tại đối với Dương Thiên không có nhiều tác dụng, có điều để cho Đan Đan hấp thu tu luyện của không tệ. Ngoài ra, Dương Thiên còn tìm ra được vài món có thể khôi phục tu vị cho hắn cùng với vài tài liệu luyện khí quý hiếm.

Thời gian gần đây, Phệ Hồn Thạch đã hấp thu được khá nhiều linh hồn cấp cao, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn tiến hóa thành Diệt Hồn Thạch. Vốn dĩ Dương Thiên muốn đem nó luyện chế thành pháp bảo công kích, hiện tại nhìn lại hắn đã có Phá Thiên, mảnh vỡ Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, về mặt công kích đã không cần thêm nữa. Vì vậy, Dương Thiên quyết định luyện chế một món pháp bảo phòng ngự. Không những công năng phòng ngự mạnh mẽ mà còn có thể tạo ra phản chấn tấn công linh hồn đối thủ, công thủ đồng nhất trong một pháp bảo. Trong kiến thức về luyện khí của Dương Thiên, có một loại pháp bảo phù hợp với yêu cầu đó, Phong Thiên Thủ. Chính xác là một cái bao tay, khi sử dụng sẽ tạo thành một tấm chắn dạng khiên tròn bảo vệ, còn khi muốn tấn công sẽ gia tăng tốc độ, uy lực, phù hợp với thể tu sử dụng sức mạnh.

Dương Thiên trước nay đa số đều dùng những pháp thuật thần thông tấn công đối thủ từ xa. Bất quá, điều đó không có nghĩa là hắn không biết đánh cận chiến. Phải biết, tu sĩ thông thường đa số chỉ tập trung nâng cao tu vị, tu luyện các pháp thuật thần thông có uy lực lớn mà ít khi chú tâm đến thân thể. Vì vậy, Thể Tu tuy là con đường rất gian khổ thế nhưng có chiến lực nghịch thiên, khiến cho chúng tu sĩ khiếp sợ.

Ngẫm lại, một tay dùng Phá Thiên mô phỏng Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, tay còn lại dùng Phong Thiên Thủ biến hóa thành khiên, khi cần thiết sẽ dùng dạng bao tay tấn công. Đây chính là Kiếm Tu kết hợp với Thể Tu, có thể tiêu diệt nhanh đối thủ trong chớp mắt. So với việc sử dụng các thần thông kia sẽ nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, Kiếm thứ 4 của Dương Thiên chính là sử dụng phương thức công kích này để đạt được hiệu quả lớn nhất.

Những thứ có giá trị trong Tàng Bảo Các được Dương Thiên vơ vét sạch sẽ. Hắn tiếp tục lượn qua những nơi còn lại. Luyện Khí Các tuy có vài món pháp bảo lợi hại nhưng so với Phá Thiên đều không đáng xách dép, Dương Thiên đối với bọn nó cảm thấy chướng mắt. Linh Thú Các thì không có gì để nói, nơi này không có bất kỳ trứng linh thú nào mà là các loại tinh huyết thuộc đủ loại chủng tộc khác nhau. Xem ra Long Chiến Thiên cùng những tên Liệt Thiên Đế Viêm Long khác đang tiến hành nghiên cứu huyết mạch gì đó.

Lượn một vòng không thu được thêm gì, Dương Thiên cũng không tỏ ra thất vọng. Thu hoạch hôm nay của hắn đã rất phong phú, làm người không nên quá tham lam. Với những thứ đạt được, chỉ cần Dương Thiên bỏ chút thời gian bế quan liền có thể đạt đến Độ Kiếp Ngũ Chuyển. Nghĩ đến Long Tích Nguyệt đang lo lắng đợi ở bên ngoài, Dương Thiên quyết định trước tiên ra gặp nàng, nói cho nàng những chuyện đã xảy ra. Tất nhiên, hắn sẽ cắt bỏ, chỉnh sửa những phần không cần thiết. Như lý do mà Thái Hư Cổ Long bỏ chạy, như chuyện Long Chiến Thần phản bội…

Rời khỏi Không Gian Động Thiên, Dương Thiên đem ngọc châu thu vào trong người. Đây là thứ tốt, còn có rất nhiều công dụng hữu ích. Vầng sáng do Thái Hư Cổ Long để lại vẫn còn. Dương Thiên điểm nhẹ một cái, một đạo Thôn Phệ Lực mạnh mẽ phóng ra, rất nhanh liền đem vầng sáng hấp thu sạch sẽ. Không có Thái Hư Cổ Long duy trì, vầng sáng yếu đi rất nhiều, để Dương Thiên dễ dàng hóa giải.

Trở lại nơi ước hẹn ban đầu, Long Tích Nguyệt quả nhiên vẫn ở đây đợi hắn. Khi nhìn thấy vầng sáng biến mất, Long Tích Nguyệt rất muốn tự mình đi vào kiểm tra. Nhưng nhớ lại lời hứa với Dương Thiên, nàng cố nén xúc động, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Nhìn bộ dạng lo lắng đứng ngồi không yên của Long Tích Nguyệt, Dương Thiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn trêu chọc nàng một chút. Hắn không xuất hiện trước mặt Long Tích Nguyệt mà yên lặng vòng ra phía sau lưng, chậm rãi đặt tay lên vai nàng, dùng giọng rên rỉ như những oan hồn mang đầy oán khí chưa siêu thoát được:

- Tích Nguyệt, ta…

Dương Thiên còn chưa nói hết câu, Long Tích Nguyệt đã xoay người lại, cùi chỏ toàn lực thúc ngược về phía sau. Dương Thiên giật mình vội vàng né qua một bên. Mảng rừng phía sau lập tức bị dư lực từ cú thúc tay kia thổi tung, từng cây cổ thụ bị nhổ bật gốc bay khỏi mặt đất rồi rơi rụng khắp nói. Long Tộc a, lực lượng thân thể chính là mạnh mẽ như vậy. Long Tích Nguyệt lại là Hợp Thể kỳ, một đòn toàn lực của nàng khi hoảng sợ có sức công pháp rất lớn.

Dương Thiên đưa tay lau mồ hôi, không cần phản ứng dữ dội như vậy chứ? Xác định được người đến là Dương Thiên, Long Tích Nguyệt không những không tỏ vẻ vui mừng mà còn phẫn nộ. Hai tay của nàng hóa thành long thủ, một trước một sau liên tục tấn công về phía Dương Thiên.

Ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Dương Thiên không dám phản công mà chỉ một mức tránh né. Hắn không ngừng hô lên:

- Tích Nguyệt, là ta…

Long Tích Nguyệt vẫn không ngừng vung quyền, tức giận mắng:

- Cho ngươi trêu chọc ta. Rất vui sao? Ta đánh chết ngươi.

Dương Thiên méo mặt:

- Tích Nguyệt, nghe ta nói. Ta thấy ngươi căng thẳng quá nên mới đùa giỡn một lát mà thôi.

Long Tích Nguyệt không đáp lại, tốc độ tấn công liên tục gia tăng. Dương Thiên biết nếu cứ tiếp tục tránh né cũng không phải cách. Hắn quyết định đứng yên tại chỗ, để một quyền của nàng nện lên ngực. Dương Thiên không sử dụng linh lực hộ thể, trực tiếp bị một quyền này của Long Tích Nguyệt đánh bay ngược về phía sau, liên tục tông ngã vài gốc cổ thụ vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Cho đến khi hắn bay đến một ngọn núi lớn, một tiếng nổ rất lớn phát ra, đất đá sụp đổ, ngọn núi xuất hiện vô số vết nứt lớn nhỏ cùng một lỗ thủng sâu hoắm. Dương Thiên nắm trong lòng núi, bất đắc dĩ thở dài:

- Nữ nhân này, vẫn là không nên trêu chọc nàng thì tốt hơn.

Long Tích Nguyệt một quyền chấn bay Dương Thiên, gương mặt đã dịu lại nhưng vẫn không hề có chút lo lắng nào. Nàng biết rõ chênh lệch giữa hai người, một quyền kia là do hắn cố ý đứng yên đón lấy, uy lực còn chưa đủ khiến hắn bị thương.

Dương Thiên từ trong lòng núi bay ra, hạ xuống trước mặt Long Tích Nguyệt, nợ nụ cười hòa giải:

- Đã nguôi giận hay chưa?

Long Tích Nguyệt xoa tay:

- Có muốn thử nữa hay không?

Dương Thiên lùi về phía sau vài bước:

- Ta thấy hay là thôi đi.

Long Tích Nguyệt hừ lạnh:

- Lần sau còn dám đùa giỡn ta, nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.



Đùa giỡn qua đi, Long Tích Nguyệt nhớ đến chính sự, vẻ mặt nàng trở nên lo lắng:

- Dương Thiên, lúc này ta đã có thể đi vào trong kia hay chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play