Theo như những gì Long Tích Nguyệt nói, từ đầu đến cuối nàng chưa từng nhìn thấy Thái Hư Cổ Long. Bất quá, thứ không xuất hiện mới là thứ đáng để dè chừng. Vừa phải đối phó với vô số cao thủ Long Tộc, vừa phải canh chừng Thái Hư Cổ Long bất cứ lúc nào cũng có thể hiện thân ra tay, đối với Dương Thiên mà nói cũng có chút quá sức.

Nhìn vẻ mặt của Dương Thiên, Long Tích Nguyệt cũng nhận ra rằng yêu cầu của mình quá vô lý. Trong suy nghĩ của nàng, Dương Thiên cũng chỉ là Đại Thừa kỳ, cho dù hắn từng chiến thằng Long Chính Dũng thì cũng không thể nào đối chọi lại với Độ Kiếp kỳ. Chỉ là lúc này Long Tích Nguyệt có chút tuyệt vọng, ngoài việc dựa vào Dương Thiên, nàng không còn nghĩ ra cách nào khác.

Dương Thiên thở ra một hơi, đưa tay kéo lấy Long Tích Nguyệt vào lòng mình. Bị bất ngờ, Long Tích Nguyệt đang muốn vùng vẫy thoát ra thì Dương Thiên đã lên tiếng:

- Ngươi nói như thế nào cũng là thê tử hợp cách của ta, chuyện của ngươi ta sao có thể không quản. Ngươi không cẩn phải lo lắng, mọi chuyện đã có ta lo liệu, cho dù phải liều cái mạng này ta cũng nhất định đem cha ngươi và những người khác cứu ra.

Long Tích Nguyệt là con gái Long Chiến Thiên, tộc trưởng Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Bình thường mọi người đều giữ thái độ tôn kính nàng. Nhưng Long Tích Nguyệt hiểu rõ, bọn họ chẳng qua là nể sợ cha nàng nên mới làm như vậy, sau lưng đa số đều không xem trọng nàng. Đây cũng là lần đầu tiên có người nói sẽ dùng cả tính mạng mình để thực hiện mong muốn của nàng. Giờ phút này, Long Tích Nguyệt thực sự rất cảm động. Vì vậy, nàng không tiếp tục giẫy giụa nữa mà để yên cho Dương Thiên ôm lấy mình.

Vừa tận hưởng cảm giác mềm mại trong lòng, gương mặt Dương Thiên trở nên mông lung. Tuy nói là vậy, nhưng một mình hắn muốn giải cứu tất cả là một chuyện rất phiền phức. Dựa theo tình huống hiện tại, cách tốt nhất chính là trở về triệu tập quân tiếp viện, sau đó tấn công mở ra một con đường. Chỉ cần tranh thủ đủ thời gian, Dương Thiên có thể đem trận pháp sửa đổi, trả lại tự do cho đám người Long Chiến Thiên. Đây mới là hướng giải quyết hợp lý nhất.

Bất quá, Dương Thiên cũng không lập tức nói cho Long Tích Nguyệt biết. Nhân sinh có những việc không thể vội được. Ôm mỹ nữ trong lòng, chỉ có kẻ ngốc mới không tranh thủ tận hưởng. Hai người cứ đứng như vậy một lúc lâu, mãi cho đến khi Long Tích Nguyệt chịu khổng nổi nữa mà đẩy Dương Thiên ra. Tiếc nuối cảm giác thoải mái kia, Dương Thiên giả vờ nghiêm chỉnh nói:

- Tích Nguyệt, hiện tại đám Long Tộc kia tập trung tại đó rất đông, chúng ta cố gắng cứu người chính là lao đầu vào chỗ chết.

Vẻ mặt Long Tích Nguyệt lạnh đi:

- Long Vũ Hạo, khi nãy ngươi vừa nói…

Dương Thiên vội nói tiếp:

- Tích Nguyệt, ngươi nghe ta nói hết. Chỉ bằng hai người chúng ta thì không đủ. Cha ngươi không phải đã cho ngươi một tấm Truyền Âm Phù sao. Hiện tại chúng ta lập tức trở về Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc tập hợp lực lượng, đồng thời liên lạc với bốn tộc còn lại. Chỉ cần tập hợp đủ lực lượng, muốn cứu người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Long Tích Nguyệt vui mừng:

- Ngươi nói rất có lý, đây là cách hay nhất lúc này. Nhưng bên ngoài biên giới Tàn Long Sơn Mạch có kẻ canh giữ, ta đã thử mọi cách vẫn không thoát ra được.

Dương Thiên nở nụ cười tự tin:

- Không phải là còn có ta hay sao?

Long Tích Nguyệt nhìn Dương Thiên, sự tự tin của hắn thật sự rất hấp dẫn nàng. Ánh mắt Long Tích Nguyệt ngây ra. Dương Thiên gương mặt đẹp như tranh vẽ đang kề sát bên mình, không tự chủ được cúi đầu xuống.

Hai mắt Long Tích Nguyệt mở to, tựa như quá ngạc nhiên nên không kịp làm ra phản ứng gì, để mặc cho Dương Thiên hôn mình. Phải mất vài giây sau, nàng mới định thần trở lại, vội vàng đẩy hắn ra, gương mặt đỏ bừng quát nhẹ:

- Ngươi vừa mới làm gì?

Dương Thiên đưa tay gãi đầu, vẻ mặt vô tội:

- Tích Nguyệt, ngươi quá xinh đẹp, vừa nãy ta không kiềm lòng được…

Long Tích Nguyệt giãy lên:

- Không cho phép nói tiếp.

Dương Thiên cười làm lành:

- Đều đã kết hôn, có gì phải ngại ngùng.

- Chỉ là danh nghĩa.

- Sớm muộn cũng sẽ thành sự thật.

- Ngươi…

- Ây, đừng tức giận, ta không nói nữa là được chứ gì.



Tốn một ít công sức dỗ dành Long Tích Nguyệt, cuối cùng nàng cũng bỏ qua chuyện vừa rồi. Bất quá nét đỏ ửng trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Dương Thiên liền lái sang chuyện chính:

- Bây giờ ta sẽ đưa ngươi trở về Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Chỉ cần ngươi nghe theo lời ta, vượt quá đám người canh gác kia là chuyện rất đơn giản.

Long Tích Nguyệt gật đầu:

- Mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi.

Dương Thiên đưa tay về phía trước:

- Nắm lấy tay ta.

Long Tích Nguyệt cảnh giác:

- Ngươi muốn làm gì?

Dương Thiên nhún vai:

- Tốc độ của ngươi quá chậm. Để ta mang ngươi đi sẽ nhanh hơn.

Long Tích Nguyệt biết mình hiểu lầm, gương mặt vừa mới hơi bình thường lại đỏ lên. Nàng cuối thấp đầu, nắm lấy tay hắn. Dương Thiên mỉm cười, trong chuyện tình cảm, Long Tích Nguyệt giống như một cô gái mới lớn, chưa từng trải qua nên rất dễ ngại ngùng. Loại nữ nhân này đối với nam nhân có sức hấp dẫn trí mạng, Dương Thiên cũng không ngoại lệ. Có điều, hắn biết nếu còn làm tới, Long Tích Nguyệt nhất định sẽ thẹn quá hóa giận. Hôm nay đến đây là được rồi, chuyện tình cảm phải tiến hành từng bước, không thể vội vả được.

Mang theo Long Tích Nguyệt, Dương Thiên sử dụng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Tàn Long Sơn Mạch. Khi gần đến Tàn Long Sơn, Dương Thiên phát hiện ra rất đông người đang đợi hắn ở đó. Long Uyên vẻ mặt hung ác, trừng mắt nhìn Dương Thiên:

- Tiểu tử, ta biết ngươi sớm muộn cũng sẽ tìm cách rời khỏi Tàn Long Sơn Mạch. Để ta xem thử hôm nay ngươi dùng cách nào để chạy thoát.

Với tu vị của Dương Thiên hiện tại, chỉ cần hắn không hoàn toàn để lộ khí tức, Long Uyên tất nhiên không cách nào nhìn ra được thực hư. Thời gian Dương Thiên xâm nhập Long Mộ, lừa gạt lão giả Hắc Long, trộm đi Long Khí từ Long Cốt chỉ mới hơn một tháng, Long Uyên cũng không nghĩ hắn mạnh hơn lúc trước được bao nhiêu. Dù sao lượng Long Khí lớn đến như vậy, muốn hấp thu toàn bộ cũng phải mất hàng trăm năm.

Nhìn Long Uyên bộ dạng hùng dũng dọa người, Long Tích Nguyệt hoảng sợ quay sang Dương Thiên. Lão già này mang lại cho nàng cảm giác cực độ nguy hiểm, cho dù so với cha nàng cũng không thua kém bao nhiêu. Dương Thiên nở nụ cười trấn an Long Tích Nguyệt rồi ngẩn đầu lên:

- Lão già ngươi dường như rất tự tin mình có thể giết được ta?

Long Uyên cười lạnh:

- Một tiểu tử Độ Kiếp Nhất Chuyển mà thôi, ta muốn giết ngươi chỉ như bóp chết một con gián. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy. Ta còn phải từ từ hành hạ ngươi, để ngươi nếm thử mọi loại cực hình tàn khốc nhất của Long Tộc. Tên Long Vân kia hẳn là cũng có suy nghĩ tương tự với ta. Ta đã truyền tin cho hắn, hắn rất nhanh sẽ đến đây. Bọn ta là bằng hữu thâm giao đã nhiều năm, có thú vui nên cùng nhau chia sẻ.

Dương Thiên tỏ vẻ khinh thường:

- Hai lão già sắp chết mà thôi, không nên cậy già lên mặt. Lần trước là do ta còn có việc nên không tiện chơi đùa với ngươi. Lần này ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời.

Theo như lời của Long Uyên, lão giả Hắc Long, Long Vân sắp đến. Quanh đây lại có nhiều Long Tộc như vậy, muốn trong thời gian ngắn giết chết Long Uyên có hơi khó khăn. Nhưng là, giết chết thì không được, để lại cho hắn chút “quà lưu niệm” vẫn là có thể a.

Dương Thiên thì thầm vào tai Long Tích Nguyệt:

- Tích Nguyệt, mau nhắm mắt lại. Có vài thứ ngươi không nên nhìn thấy thì tốt hơn.

Long Tích Nguyệt gật đầu, không chút nghĩ ngợi liền nhắm chặt mắt lại. Lúc này, nàng tuyệt đối tin tưởng vào Dương Thiên.

Nội tâm Dương Thiên khá vui vẻ. Hắn đưa tay sang ngang, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm từ bên trong trận pháp chui ra, bị Dương Thiên nắm chặt. Hai mảnh vỡ từ trong người hắn bay đến, hợp lại với nhau thành một thể hoàn chỉnh. Dương Thiên nâng cao Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, nhàn nhạt nói:

- Thay ta chuyển lời đến Long Vân. Vẫn là một kiếm này, thế nhưng uy lực đã không còn như lần trước. Lần này ta dùng máu của ngươi để tế kiếm, lần sau sẽ đến lượt của hắn.

- Nhớ cho kỹ, một kiếm này gọi là Hoành Không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play