Long Tích Nguyệt im lặng, nếu nguyên nhân thực sự là do hai miếng ngọc bội, vậy cha nàng chính là người đáng nghi nhất. Thế nhưng cho dù có nghĩ nát óc, Long Tích Nguyệt cũng không thể hiểu được vì sao Long Chiến Thiên lại làm chuyện này.

Long Chiến Thiên bình thường đối xử với nàng rất lạnh nhạt. Bản thân hắn cũng chỉ quan tâm đến quyền lực và sức mạnh, những thứ còn lại chỉ là phụ. Có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, cho dù đối xử với nàng lạnh nhạt thế nào, Long Chiến Thiên cũng chưa từng làm việc gì tổn hại đến Long Tích Nguyệt.

Dương Thiên biết nói ra chuyện này sẽ khiến Long Tích Nguyệt khó xử, hắn đành dối lòng nói:

- Đây chỉ là suy đoán của ta, chưa có căn cứ để xác thực. Rất có thể là kẻ nào đó đã động tay lên ngọc bội trước khi đưa cho cha ngươi, cũng có thể là hắn muốn thử thách rèn luyện hai người chúng ta. Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Long Tích Nguyệt biết Dương Thiên đang muốn an ủi mình. Ngọc bội của Long Chiến Thiên, kẻ nào dám động tay động chân vào, chẳng lẽ ngại mạng quá dài sao? Bất quá, Dương Thiên nói không sai, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, có lo lắng cũng vô ích mà thôi.

Dương Thiên nói tiếp:

- Trước tiên chúng ta phải quay lại chỗ Thi Long. Nếu thứ kia vẫn đang ngủ say thì dễ nói, còn nếu nó đã tỉnh lại, có lẽ sẽ phải sửa đổi kế hoạch đi một chút.

- Sửa đổi?

Dương Thiên cười:

- Chuyện này một mình ta lo liệu là đủ, ngươi chỉ cần ở đây chờ là được rồi.

Dương Thiên xoay người định bước đi thì Long Tích Nguyệt đã nắm lấy tay áo của hắn:

- Ta cũng muốn đi cùng.

- Có thể sẽ gặp nguy hiểm…

- Ta muốn đi.

Dương Thiên không biết vì sao Long Tích Nguyệt lại cương quyết đi theo như vậy. Bất quá đây cũng không phải vấn đề gì lớn, để nàng đứng từ xa quan sát là được.

- Ngươi muốn đi theo cũng được, nhưng mọi việc nhất định đều phải nghe theo sự sắp xếp của ta.

Long Tích Nguyệt nhanh chóng đồng ý. Từ đầu đến cuối, nếu không có Dương Thiên nàng đã sớm mất mạng, nàng không thể để hắn một mình đối mặt với nguy hiểm. Nguyên nhân thứ hai có phần cá nhân, hai người ở lại Tàn Long Sơn đã được vài ngày, thể lực của Long Tích Nguyệt ngày càng suy giảm. Nàng bắt đầu giống như một nữ nhân bình thường, nếu ở một mình tại một khu rừng hoang vắng, xung quanh là nguy hiểm rình rập sẽ không tránh nổi sợ hãi.

Dương Thiên đi trước, Long Tích Nguyệt theo sát phía sau hắn. Phải mất một hồi công phu hai người mới tìm đến được địa bàn của Thi Long. Dương Thiên kề sát vào tai Long Tích Nguyệt nói thầm:

- Ngươi chờ ở phía sau gốc cây kia, lát nữa sau khi xong việc ta sẽ đến đón ngươi.

- Nhưng mà…

Dương Thiên dứt khoát:

- Đưa ngươi đến đây đã là cực hạn, nếu tiếp tục đi vào cả hai người chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.

Long Tích Nguyệt không còn cách nào khác liền gật đầu. Nàng biết hiện tại mình có đi theo cũng chỉ là gánh nặng của hắn chứ không giúp ích được gì. Dương Thiên thấy Long Tích Nguyệt không được vui liền nói:

- Có ta ở đây sẽ không có chuyện gì. Ngươi chỉ cần đứng sau gốc cây kia đếm từ 1 đến 100 ta sẽ trở về.

Long Tích Nguyệt cười:

- Ta không phải trẻ con, không cần ngươi an ủi. Mau đi đi.

Dương Thiên khẽ gật đầu rồi phóng vào bên trong. Để Long Tích Nguyệt bên ngoài, chỉ cần vứt bỏ ngọc bội Dương Thiên liền có thể tự do sử dụng linh lực. Đến lúc đó, cho dù là Thi Long hay thứ đã truy đuổi bọn hắn mấy ngày nay Dương Thiên cũng sẽ dễ dàng tiêu diệt.

Bị một thứ không rõ truy đuổi nhiều ngày, Dương Thiên cũng cảm thấy có chút khó chịu. Bất quá, để tránh bị phát hiện, đồng thời chiếm được cảm tình của Long Tích Nguyệt, ẩn nhẫn vài ngày cũng là chuyện có thể chấp nhận được. Hiện tại chính là lúc hắn phát tiết. Con Thi Long kia chỉ là cái cớ đánh lừa Long Tích Nguyệt, cũng là thứ để Dương Thiên phát tiết. Xem như là nó xui xẻo a.

Dương Thiên cũng không vội ném ngọc bội đi, hắn tìm một nơi ngồi xuống, chậm rãi đợi thứ kia đến. Mất gần 3 giờ đồng hồ, rốt cuộc Dương Thiên cảm nhận được vị trí của nó. Chấn động ngày một mạnh dần, cả mặt đất rung lên từng cơn.

Cột khói do thứ kia tạo ra bắt đầu rõ ràng hơn. Nơi nó đi qua, mặt đất bị xới tung lên, cây cối bị nhở bật gốc. Dương Thiên lắc đầu:

- Vẫn luôn ồn ào như vậy. Nếu ngươi truy đuổi trong yên lặng, nói không chừng sẽ có chút hiệu quả.

Thứ kia càng lúc càng đến gần, bắt đầu xâm nhập vào đị bàn của Thi Long. Một tiếng rống vang lên, Thi Long dường như cũng cảm nhận được có kẻ đang xâm phạm lãnh địa của mình.

Dương Thiên kiên nhẫn đợi thêm vài phút nữa. Khi cảm nhận được thời cơ đã đến, Dương Thiên cong tay búng một phát, ngọc bội lập tức theo một hướng khác bay vút đi, chớp mắt một cái liền không thấy tung tích.

Ngọc bội bất ngờ biến mất, thứ kia lập tức dừng lại. Nó đứng yên tại vị trí một lúc, sau đó chuyển sang một hướng khác phóng đi. Nhưng Dương Thiên đã tính toán mọi chuyện kỹ càng, sao có thể đó trốn đi dễ dàng như vậy.

Thân hình hắn lóe lên một cái liền xuất hiện ngay trên đầu thứ kia. Cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy thứ truy đuổi mình một thời gian dài, Dương Thiên bất đắc dĩ nói:

- Ngươi và con Thi Long kia thực sự rất hợp nhau.

Thứ này là một bộ xương rồng đã được người khác đem ra luyện chế thành khôi lỗi. Cả người gồm hai màu chủ đạo trắng và đen, hốc mắt cháy lên hai đốm lửa màu xám. Đôi cánh dài bằng xương nằm thẳng trên mặt đất không nhấc lên được. Nó chính là nguyên nhân mỗi khi thứ này di chuyển đều tạo ra khói bụi mù mịt.

Thủ pháp luyện chế rất cao siêu. Cho dù ở tại Tàn Long Sơn, bản thân nó cũng không thể sử dụng, thế nhưng thể lực cùng những thứ khác vẫn được duy trì không bị Nghịch Long Lực ăn mòn. Nguyên nhân rất có thể là giống với Thi Long, cả hai đều không còn là Long Tộc nữa nên ảnh hưởng của Nghịch Long Lực đã yếu đi. Thi Long thậm chí có thể sử dụng một phần thực lực lúc còn sống.

- Ngươi truy đuổi ta nhiều ngày như vậy, ta cũng nên đáp lễ một chút.

Dương Thiên đưa tay lên cao, một quyền nện xuống. Đầu của bộ xương kia lập tức bị đánh thành mảnh vụn, mặt đất bên dưới nó cũng bị dư lực làm nổ tung, tạo thành một cái hố rất lớn. Thân hình Dương Thiên lóe lên, liên tục biến mất rồi xuất hiện ở những vị trí khác nhau. Mỗi lần hiện ra hắn lại tung một quyền. Từng bộ phận trên người bộ xương kia lần lượt vỡ nát.

Trên bầu trời, lại một tiếng rống nữa vang lên. Dương Thiên đừng trên mảnh xương sống còn sót lại của bộ xương rồng kia, ngẩn đầu lên nhìn nó:

- Đến rất đúng lúc, vừa hay để ta phát tiết một phen.

Thoải mái sử dụng linh lực, bộ xương kia chỉ trong nháy mắt liền bị Dương Thiên giải quyết. Hắn vẫn còn cảm thấy chưa đã tay, Thi Long vừa hay lại đến. So với bộ xương kia, Thi Long vẫn có da có thịt hơn. Chỉ có điều thịt trên người nó đều đã thối rửa, bốc ra mùi hôi thối khủng khiếp. Nhiều nơi trên cơ thể xuất hiện những lỗ hổng do da thịt đã rơi ra, thi khí bốc lên nồng nặc.

Thi Long nhìn qua rất gớm ghiếc, Dương Thiên cũng không muốn chạm tay vào nó. Từ bốn phương tám hướng, hỏa diễm bất ngờ hiện lên, bao phủ lấy Thi Long. Thi Long dù sao cũng có chút linh trí, không giống như khôi lỗi vô tri. Cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nó há to miệng, phun ta một luồng khí màu xám.

Đáng tiếc, đây chỉ là nổ lực trong tuyệt vọng, đám khí màu xàm kia vừa chạm vào hỏa diễm liền biến mất, không tạo lên được bất kỳ tác dụng gì. Biển lửa dần thu nhỏ lại, cuối cùng thành một hỏa cầu to bằng lòng bàn tay trở về trên tay Dương Thiên. Dương Thiên nắm lòng bán tay lại, hỏa cầu liền biến mất.

Dương Thiên vươn vai, trút hết bực dọc mấy ngày qua khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Từ trên cao hạ xuống, Dương Thiên bắt đầu chậm rãi rời ra khỏi lãnh địa của Thi Long. Long Tích Nguyệt rất nghe lời, đứng ở phía sau gốc cây kia chờ đợi hắn. Vừa trông thấy Dương Thiên nhàn nhã đi ra, nàng lập tức rời khỏi chỗ ẩn nấp đi nhanh đến trước mặt hắn:

- Thành công?

Dương Thiên tỏ vẻ tự hào:

- Đương nhiên rồi, Dương…Long Vũ Hạo ta đã đích thân ra tay tất nhiên là phải thành công.

- Đó là thứ gì?

- Một bộ xương rồng, có thể là một dạng giống như Thi Long, bất quá dễ nhìn hơn một chút.

Dương Thiên không nói rõ chuyện nó là khôi lỗi do người khác chế tạo, tránh cho Long Tích Nguyệt phải suy nghĩ nhiều.

Long Tích Nguyệt biết Dương Thiên đang nhân cơ hội tự sướng, bất quá nàng cũng không phản đối. Dương Thiên thực sự có tài, ở bên cạnh hắn khiến nàng có cảm giác an toàn.

Không còn thứ truy đuổi, áp lực trong lòng Long Vũ Nguyệt cũng hạ xuống được một ít. Thế nhưng sự thực là bọn họ vẫn đang lạc đường. Đây không phải là vấn đề nhỏ, lỡ như lạc vào lãnh địa của một con Thi Long khác, không phải lần nào cũng may mắn gặp đúng thời điểm nó đang ngủ say.

Nhìn vẻ mặt Long Tích Nguyệt chuyển từ vui mừng sang lo lắng, Dương Thiên cau mày:

- Còn có chuyện gì sao?

Long Tích Nguyệt đáp:

- Tuy chúng ta đã loại bỏ được thứ kia nhưng vẫn chưa tìm ra đường rời khỏi Tàn Long Sơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, kết cục cũng sẽ không khá hơn là mấy.

Dương Thiên bình thản nói:

- Thì ra ngươi đang lo lắng chuyện này. Khi nãy lúc bộ xương kia bị Thi Long đánh nát, ta phát hiện trên người nó có một mảnh vải nhỏ. Đợi Thi Long rời đi, ta đã tiện tay nhặt về. Ngươi đoán xem đó là thứ gì?

Long Tích Nguyệt tò mò:

- Rốt cuộc là thứ gì? Ngươi đừng úp úp mở mở như vậy a.

Dương Thiên mỉm cười:

- Là một tấm bản đồ ghi lại sơ lược phương hướng, lối đi bên trong Tàn Long Sơn. Có nó, muốn vượt qua nơi này cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play