Nhân Tộc tuy có những chia rẻ vì lợi ích, nhưng vào lúc này, tất cả cùng nhau bỏ qua mọi hiềm khích, cùng nhau chống lại Yêu Tộc. Hàng vạn tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên hét lớn một tiếng rồi bay khỏi tưởng thành, xếp thành một bức tường, kiên quyết giữ vững thành trì này.

Trông thấy một màng này, Nguyệt Hoa gật đầu hài lòng. Nàng ném ra một tấm kính bay thẳng về lên cao. Tấm kính đột nhiên phân thành hai, hóa lớn, trong phút chốc đã che kín một vùng trời rộng lớn.

Một tấm kính lơ lửng trên đầu tu sĩ Nhân Tộc, tấm còn lại bay thẳng về phía Yêu Tộc. Nguyệt Hoa không nói tiếng nào, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, hàng vạn tu sĩ Nhân Tộc lập tức phát động công kích vào tấm kính trên đầu mình. Vô số loại pháp thuật, pháp bảo đồng loạt công kích, uy thế cực kỳ khủng bố, khiến cho cả thành trì gần đó bị chấn động rung lên liên tục.

Đứng trước công kích bậc này, tấm kính kia lại không mảy may suy suyễn, nó giống như một cái động không đáy, đem toàn bộ hấp thu vào. Trong lúc Yêu Tộc còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, tấm kinh còn lại đã dùng một tốc độ cực nhanh bay đến bên trên bọn hắn.

Từ bên trong, đủ loại pháp thuật tràn ra, đem nhóm Yêu Tộc đầu tiên đánh thành thịt vụn. Tấm kính không ngừng di chuyển, nơi nó đi qua, Yêu Tộc đều bị quét sạch không còn bóng dáng.

Đúng lúc này, một cái cự thủ khổng lồ phủ kín vảy xanh từ trên trời giáng xuống. Cự thủ mở ra, đem tấm kính kia bóp chặt. Kỳ lạ là, không có bất kỳ tiếng động nào phát ra. Khi cự thủ mở ra, tấm kính kia đã giống như không khí, biến mất không còn vết tích. Một âm thanh trầm thấp vang vọng hư không:

- Quả nhiên là không gian pháp bảo. Ngươi chỉ là một tu sĩ nhỏ bé đến từ hạ vị diện, sao có thể sở hữu pháp bảo đẳng cấp cỡ này?

Nguyệt Hoa cười nhạt:

- Cho dù ngươi là phân hồn của đại năng đến từ Linh Giới thì cũng đừng xem thường người trong thiên hạ. Hạ vị diện vô số, xuất hiện một vài món pháp bảo nghịch thiên thì có gì là lạ.

Nguyệt Hoa không nói về lai lịch của tấm kính kia, vì nó là món quà Dương Thiên tặng nàng trước khi phi thăng Linh Giới. Trước giờ nàng chưa từng sử dụng đến nó, nhưng tình thế hôm nay đã không cho phép nàng có sự lựa chọn khác.

Tấm kính này là quà kỉ niệm, nó hoàn toàn không có khả năng công kích. Nhưng lại có năng lực chuyển dịch công kích, vô cùng lợi hại. Tên Phân Thần kỳ kia đến từ Linh Giới, hắn hiểu rõ sự lợi hại của không gian pháp bảo hơn ai hết. Cũng may món pháp bảo này không có khả năng công kích, bằng không Yêu Tộc hôm nay cầm chắc thất bại.

Cự thủ biến mất, thay vào đó là một nam nhân trung niên vẻ mặt khắc khổ xuất hiện. Cổ và tay hắn phủ đầy vảy xanh, mỗi cái vảy đều phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Phân Thần kỳ của Yêu Tộc đã hiện thân, Nguyệt Hoa cũng bay khỏi tường thành, nghênh đón ngay trước mặt hắn:

- Lục Xà, ta vốn không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện này, nhưng những chuyện Yêu Tộc các ngươi đã làm thực sự khiến lòng người căm phẫn.

Lục Xà vẻ mặt khó hiểu:

- Ta đã làm gì? Giết một vài con sâu cái kiến gọi là sai sao? Ngươi đi trên đường, vô tình đạp phải một tổ kiến, đây là trọng tội sao?

Nguyệt Hoa trừng mắt:

- Ngươi…

Lục Xà thản nhiên:

- Tại Linh Giới, tu sĩ nhiều như mây. Một vài tên ma tu vì tu luyện, giết hàng trăm triệu phàm nhân cũng là chuyện rất bình thường. Loại chuyện như thế này không hiếm, ngươi quản được hết sao?

Nguyệt Hoa biết có nói lý cũng vô ích, trên tay nàng hiện ra một cái vòng nhỏ:

- Nếu lời nói đã không còn tác dụng, vậy chúng ta cứ dùng thực lực để phân định đúng sai đi.

Lục Xà làm tư thế xin mời:

- Rất đúng ý ta. Đến đây đi.

Phân Thần kỳ đấu pháp, những tu sĩ phía dưới vô pháp can thiệp. Nguyệt Hoa bị Lục Xà cuốn lấy, tấm kinh kia cũng bị nàng thu lại làm pháp bảo phòng thủ. Mất đi không gian pháp bảo, Yêu Tộc lập tức tràn lên. Dẫn đầu chính là hai vị Yêu Vương, Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương.

Nhìn tràng cảnh Yêu Thú đông như kiến che kín bầu trời, da đầu tu sĩ Nhân Tộc không khỏi run lên một trận. Đúng lúc này, hơn một trăm tên Nguyên Anh kỳ đột nhiên bay lên, đồng loạt quát to:

- Khai.

Yêu Tộc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một đại trận khổng lồ đã từ trên trời hiện ra. Vô số những lưỡi giáo màu đỏ từ trong đó phóng ra, đâm thẳng vào đội hình Yêu Tộc.

Bị tập kích bất ngờ, Yêu Tộc không kịp trở tay, một lượng lớn yêu thú cấp thấp ngã xuống. Thậm chỉ có một vài tên tam cấp, tứ cấp bị cuốn vào trong, xui xẻo bỏ mình. Huyền Hạt Vương thấy tình hình không ổn liền hét to, cái đuôi sau lưng biến to, phun ra một lượng lớn khói độc màu xanh. Những mũi giáo kia vừa chạm vào khói độc liền bị ăn mòn không còn một mảnh.

Có khói độc che chắn, Yêu Tộc liền chớp lấy thời cơ xông lên. Nhưng Cực Nhạc Ngự Yêu Trận được Nguyệt Hoa tán thưởng nào có đơn giản như vậy. Một trăm tên tu sĩ Nguyên Anh dùng tay bắt quyết, hô to:

- Hóa.

Những lưỡi giáo màu đỏ biến mất, thay vào đó là hào quang vạn trượng chiếu xuống. Khói độc tưởng như rất lợi hại kia vừa chạm phải hào quang liền giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã. Những tên Yêu Tộc đi đầu cảm thấy da thịt nóng rát, rất nhanh liền mất đi ý thức, bị hào quang phân rã thành bụi bặm, tiêu tán giữa không trung.

Hắc Thử Vương thầm truyền âm cho Huyền Hạt Vương, cả hai gật đầu một cái rồi bay lên trước, há miệng phun ra hai luồng khói màu xanh và đen. Hai loại khói đó pha lẫn vào nhau, hóa thành một con yêu thú hình dạng kỳ lạ, lao thẳng đến chỗ Cực Nhạc Ngự Yêu Trận.

Chưa dừng lại ở đó, hàng trăm tên tứ cấp yêu thú khác của Yêu Tộc đồng thời thi triển pháp thuật, công kích thẳng về phía đại trận. Đối diện với nhiều công kích như vậy, hào quang kia không thể nào kịp phân rã hết. Khi công kích sắp va chạm với đại trận, chúng tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Nhân Tộc vận dụng toàn bộ linh lực chuyển vào trong trận pháp:

- Phản.

Một tiếng nổ khủng khiếp phát ra, cả bầu trời chia thành vô số màu sắc khác nhau. Đủ loại công kích bị đại trận phản ngược lại, đem Yêu Tộc chém giết gần một phần ba, trong đó có không ít tứ cấp yêu thú ngã xuống. Huyền Hạt Vương cùng Hắc Thử Vương khóe miệng chảy đầy máu tươi nhìn nhau, có thể thấy rõ sự sợ hãi trong mắt bọn hắn. Đại trận kia rốt cuộc là thứ gì mà lại lợi hại đến mức này?

Công kích qua đi, bầu trời trở lại bình thường, Cực Nhạc Ngự Yêu Trận một lần nữa hiện ra. Đáng tiếc, trận pháp lúc này đã vô cùng mờ nhạt. Để phản lại công kích kia, Cực Nhạc Ngự Yêu Trận cũng đã phải trả một cái giá rất lớn.

Tu sĩ Nhân Tộc đang định lợi dụng lục Yêu Tộc suy yếu để phản công thì một con cự thú cao hơn trăm mét bất ngờ xuất hiện. Tốc độ của nó cực nhanh, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã đến bên cạnh Cực Nhạc Ngự Yêu Trận. Cự thú đưa tay lên cao đập mạnh xuống, Cực Nhạc Ngự Yêu Trận chống lại cả Yêu Tộc lúc này lại mềm yếu như một tờ giấy mỏng, dễ dàng bị cự thủ kia đánh nát.

Chúng tu sĩ Nguyên Anh URPrEMb kỳ vẻ mặt tái nhợt, Cực Đạo Chân Nhân vẻ mặt khó coi, thở dài một hơi:

- Hắn cuối cùng cũng đã ra mặt.

Đệ Nhất Yêu Vương, Cự Lực Viên Vương. Cực Lực Viên, tứ cấp hậu kỳ đỉnh phong yêu thú, hắn dùng một thân lực lượng khủng bố chiến thắng Khổng Tước Vương, trở thành vị Yêu Vương mạnh nhất.

Cự Lực Viên Vương rất ít khi hiện thân, tu sĩ Nhân Tộc rất hiếm người đối chiến với hắn mà còn sống. Trong tất cả tu sĩ Nhân Tộc có mặt ở đây, chỉ có Cực Đạo Chân Nhân là người duy nhất thành công giữ được mạng sống, nhưng sự khủng bố của tên kia đã khắc sâu vào trong lòng hắn.

Không cần dùng pháp bảo hay pháp thuật gì, chỉ một thân lực lượng thuần túy cùng tốc độ siêu việt phá hủy tất cả. Nếu năm xưa không có Nguyệt Hoa ra tay, chỉ một mình hắn cũng đủ đem Nhân Tộc đánh đến nghiêng trời lệch đất.

Đang giao chiến với Lục Xà, Nguyệt Hoa cảm nhận được Cực Lực Yêu Vương xuất hiện liền thầm thở dài:

- Con khỉ kia đã khôi phục rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play