Nhìn thấy đống linh thạch, hai mắt của tất cả những người gần đó sáng lên. Bọn hắn đa số đều là tán tu, sinh sống tu luyện bằng cách săn bắt hung thú. Những lúc xui xẻo, cả tháng cũng chưa chắc tìm được một viên hạ phẩm linh thạch.
Dương Thiên chẳng cần nhìn cũng biết đám người này đang nghỉ gì. Hắn thầm thở ra một hơi, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh:
- Thế nào, có được hay không?
Hà Hiểu vội ôm hết đống linh thạch vào người như sợ Dương Thiên đòi lại, sau đó mới cười to nói:
- Đương nhiên có thể. Nhưng ngươi phải đợi một lát, bây giờ ta sẽ lập tức vẽ bản đồ đường đến Ma Phật Cốc.
Dương Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nhìn thái độ của những người đằng kia, đoán chừng lát nữa sẽ có kẻ không nhịn được giở trò cướp bóc. Bọn hắn đã tự tìm đường chết, cũng đừng nên trách Dương Thiên độc ác.
Hà Hiểu chỉ là Luyện Khí trung kỳ, chưa có thần thức nên phải tự tay vẽ lại bản đồ theo trí nhớ của hắn trên một tờ giấy. Tốn gần nửa giờ đồng hồ, Hà Hiểu cuối cùng cũng vẽ xong, đưa mảnh giấy cho Dương Thiên. Xem xét một chút, Dương Thiên gật đầu:
- Rất tốt. Giao dịch hoàn tất, tạm biệt.
Dương Thiên cầm lấy mảnh giấy đi ra ngoài, những kẻ ngồi quanh đó bắt đầu rục rịch. Hai người bạn của Hà Hiểu cũng có chút không nhịn được:
- Hà huynh, chúng ta…
Hà Hiểu tức giận quát nhỏ:
- Ngu ngốc.
Hai người kia nghệch mặt ra, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hà Hiểu trầm giọng:
- Các ngươi cho rằng, một kẻ có thể lấy nhiều hạ phẩm linh thạch như vậy có thể là người tầm thường sao. Cũng không loại trừ trường hợp hắn là một tên công tử ăn chơi phá của của một đại gia tộc tu chân nào đó. Nhưng nhìn thái độ điềm tĩnh cùng xử lý mọi việc nhanh gọn của hắn, ta đoán chín phần là không phải.
- Điều này có ý nghĩa gì? Chính là hắn có đủ thực lực để không phải lo sợ chúng ta cướp đoạt. Tuy tất cả đều chỉ là suy đoán của ta, nhưng mạng thì chỉ có một, ta sẽ không dại dột làm những chuyện ngu ngốc.
Hà Hiểu đã từng đứng ở bờ vực giữa sự sống và cái chết, bề ngoài hắn nhìn rất phóng khoáng và tự ngạo, bên trong lại vô cùng cẩn thận. Hai người kia nghe Hà Hiểu phân tích liên tục gật đầu tán thưởng. Hà Hiểu uống nốt ngụm rượu cuối cùng, dùng giọng nói rất nhỏ mà chỉ ba người nghe thấy:
- Sẽ có kẻ nghĩ đến chuyện này mà chuyển hướng nhắm vào số linh thạch trên người ta. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Các ngươi muốn giữ được mạng thì phải làm theo lời ta nói. Trước tiên…
…
Dương Thiên cũng không vội vả rời đi mà chậm rãi đi dạo trong thành. Khi hắn đi đến một con hẻm vằng người, lập tức có hai nhóm người nhảy ra, chặng ở hai đầu con hẻm. Dương Thiên mỉm cười:
- Đáng lẽ ta đã sớm rời đi. Nhưng Dương Thiên ta thực sự rất ghét những kẻ dám có ý đồ với mình. Vì vậy, thật đáng tiếc, các ngươi gặp xui xẻo rồi.
Một tên thân hình to lớn, vẻ mặt bặm trợn đứng ra:
- Phách lối, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đánh thắng tất cả bọn ta. Biết điều thì mau lấy hết bảo vật cùng linh thạch trong người ra, nói không chừng bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Dương Thiên suýt chút nữa cười to:
- Ngươi vừa mới nói sẽ tha mạng cho ta?
Tên kia còn tưởng đã dọa được Dương Thiên:
- Đúng vậy, chúng ta không thù không oán, tha cho ngươi được, bất quá…
Hắn còn chưa nói hết câu đã cứng miệng, vẻ mặt chuyển sang xám xịt. Những tên quanh đó cũng có biểu lộ tương tự. Trên tay Dương Thiên lúc này là một sấp nhất cấp linh phù. Những thứ rác rưởi này hắn lấy được từ bảo khố của Cực Linh Môn, số lượng rất nhiều. Vốn nghĩ sẽ không có tác dụng gì, hôm nay đem ra chơi đùa với những tên đạo tặc này lại vừa vặn phù hợp.
Nhất cấp linh phù của Cực Linh Môn đương nhiên là loại tốt nhất. Mỗi tấm tương đương với công kích toàn lực của một tên Luyện Khí hậu kỳ. Những kẻ ở đây đại đa số đều là Luyện Khí sơ kỳ, có một vài tên là trung kỳ, dùng cả một sấp lớn như vậy rõ ràng là giết gà mà dùng dao mổ trâu.
Dương Thiên nhanh tay chia sấp linh phù thành hai, trước sau ném đi. Tuy chỉ là nhất cấp linh phù nhưng với số lượng lớn vẫn tạo nên uy thế kinh khủng. Hai đầu hẻm bộc phát nổ lớn lập tức thu hút sự chú ý của những người ở gần đó. Khi bọn họ đến gần xem thì chỉ nhìn thấy một đám người cơ thể không còn nguyên vẹn, trông rất đáng sợ.
…
Dương Thiên lúc này đã đi rất xa, hắn cũng không rảnh ở lại xem hiện trạng của những tên đạo tặc kia. Tự làm tự chịu, không trách được ai. Theo bản đồ do Hà Hiểu vẽ lại, Dương Thiên cũng không gặp quá nhiều khó khăn đã tìm đến được Ma Phật Cốc.
Cảnh tượng tại Ma Phật Cốc hiện tại không khác nhiều lắm so với sự tưởng tượng của Dương Thiên. Tu sĩ cấp thấp từ bốn phương tám hướng kéo đến mong tìm kiếm cơ duyên. Kỳ lạ là, xung quanh Ma Phật Cốc không hề có trận pháp hạn chế tu vị nào nhưng không có bất kỳ tu sĩ nào có tu vị Trúc Cơ trở lên bước vào.
Dương Thiên không vội vả đi vào mà dùng thần thức quét qua, hai mắt lóe lên vẻ kỳ dị:
- Nghịch Chuyển. không ngờ vài tên Phân Thần quyết chiến lại tạo nên được hiện tượng hiếm có này, quả thực rất thú vị a.
Nghịch Chuyển, hiện tượng rất hiếm thấy tại Tu Chân Giới, được hình thành trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt. Hai loại linh lực trái ngược nhau, trong một tình huống hi hữu sẽ đạt được trạng thái cân bằng, không ngừng cắn nuốt, chuyển hóa qua lại lẫn nhau.
Tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên bước vào khu vực này, linh lực trong cơ thể lập tức sẽ không khống chế được mà bắt đầu chuyển hóa. Kết quả rất dễ đoán, trong cùng một cơ thể xuất hiện hai loại linh lực trái ngược nhau, tất nhiên tự bạo mà chết.
Luyện Khí kỳ thì khác, linh lực trong cơ thể bọn hắn thấp đến mức đáng thương. Cho dù bị chuyển hóa một phần thì cũng chỉ suy yếu đi một chút chứ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Chính vì vậy bọn hắn mới dùng miếng mồi ngon để dụ một lượng lớn Luyện Khí kỳ thái điểu đến đây thu thập Ma Phật Thảo.
Về phần lý do, Dương Thiên cũng không dám chắc, nhưng hắn nhớ đến một đám tu sĩ bệnh hoạn khá nổi tiếng tại Tu Chân Giới, tương truyền đều gọi là Âm Dương Sư. Âm, Dương trước giờ là đại biểu cho những thứ trái ngược nhau. Nhưng thực tế lại không phải vậy, Âm và Dương vừa trái ngược, lại vừa song hành. Bất cứ thứ gì cũng có hai mặt, nếu không thì sẽ khó mà tồn tại được.
Âm Dương Sư là một đám biến thái, yêu cầu tư chất cực cao, cảm ngộ và lý giải về linh lực vượt xa người bình thường. Số lượng Âm Dương Sư trên toàn thể Tu Chân Giới ít đến đáng thương. Một phần vì yêu cầu quá hà khắc, pháp môn tu luyện lại quá mức hiếm có. Một phần là vì mỗi khi có một vị Âm Dương Sư xuất hiện đều bị rất nhiều cường giả vây giết, bóp chết từ trong trứng nước.
Lý do của chuyện này rất đơn giản, bởi vì Âm Dương Sư quá mức cường đại. Mạnh tới khó có thể hình dung, tu sĩ cùng cảnh giới thậm chí cao hơn một bậc vẫn có thể bị bọn hắn dễ dàng giết chết.
Là kẻ tinh thông nhiều loại linh lực, cách Âm Dương Sư chiến đấu chia thành hai loại. Thứ nhất, cùng lúc sử dụng hai loại linh ngược trái ngược nhau, giữ cho chúng ở trạng thái cân bằng rồi kích hoạt bạo tạc để tiêu diệt đối thủ. Giống như nước và lửa tương khắc, lực phá hoại rất khủng bố.
Loại thứ hai, cũng là loại đáng sợ nhất, chính là những Âm Dương Sư có cường độ thần thức cực mạnh. Bọn hắn ngấm ngầm chuyển hóa linh lực trong người đối thủ, chuyển hóa chúng thành một dạng đối nghịch. Trong khi đấu pháp, tận dụng sơ hở đối thủ Sgx2BVe không để ý liền kích hoạt loại linh lực đối nghịch này. Kết quả chính là bạo tạc. Hai loại đều sử dụng sự tương sinh tương khắc giữa các loại linh lực để chiến đấu. Nhưng loại thứ hai thì lặng lẽ, tàn phá từ bên trong, đến khi đối thủ phát hiện thì đã quá muộn.
Dương Thiên trước kia đã từng giao đấu với Âm Dương Sư. Trong chín vị Bán Tiên từng vây giết hắn, có một tên thuộc Tam Nhãn Tộc, sở hữu đồng thuật công kích mạnh bậc nhất, Tử Cực Thần Đạo Nhãn. Một kích toàn lực của Dương Thiên, vận dụng Diệt Thế kiếm bị Tử Cực Thần Đạo Nhãn chuyển hóa một phần sức mạnh thành linh lực đối nghịch, khiến công kích suy yếu đi rất nhiều. Nếu không, số lượng Bán Tiên ngã xuống trong trận chiến đó sẽ không dừng ở con số bốn.
Nếu Dương Thiên đoán không sai, trong đám người kia nhất định có một tên Âm Dương Sư, hoặc là sắp trở thành Âm Dương Sư nên muốn thu thập Ma Phật Thảo hỗ trợ quá trình tu luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT