Sau một đòn tấn công của Dương Thiên, hơn chín phần tu sĩ ở đây đã bị tiêu diệt. Ngoại trừ hai tên Nguyên Anh hậu kỳ cùng bảy tên Nguyên Anh trung kỳ, số còn lại đều nằm trong tình trạng sống dở chết dở. Đây không phải là do Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn tính toán sai lệch mà vì Dương Thiên không đủ sức. Hắn dù có mạnh thì vẫn chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, muốn dùng một chiêu giết hết tất cả những người ở đây quả thực có chút hư cấu.

Cho dù là vậy, một chiêu kia của Dương Thiên vẫn có lực chấn nhiếp rất lớn, chín tên Nguyên Anh kỳ còn lại không một ai dám chủ động tấn công, chỉ thận trọng nhìn hắn. Đạt được hiệu quả mong muốn, cả người Dương Thiên lóe lên một cái rồi xuất hiện ngay bên cạnh cái lồng kia. Hắn dễ dàng đi xuyên qua lồng, bế lấy Chu Hân Dao, nhìn vào nàng rồi thở dài:

- Ngươi vẫn luôn lo lắng cho vận mệnh của Nhân Tộc, nhưng bọn hắn lại hại ngươi thành thế này, có đáng hay không?

Dương Thiên ngẩn đầu lên, khóe mắt xoẹt qua một tia sát khí:

- Những kẻ có mặt ở đây, tất cả đều phải chết.

Lão già tóc trắng tức giận mắng to:

- Dương Thiên, ngươi muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ Nhân Tộc?

Dương Thiên cười nhạt:

- Các ngươi còn chửa đủ để đại diện cho Nhân Tộc. Kể cả có là kẻ thù của toàn bộ Nhân Tộc thì có làm sao? Tiêu diệt một chủng tộc, việc này không phải ta chưa từng làm a.

Theo lời nói, Dương Thiên bước lên một bước, đám người kia giật mình, không tự chủ được lùi lại phía sau. Phá Thiên trên tay Dương Thiên lại thay đổi hình dạng, Nhân Diệt mang theo sát khí khủng bố của hắn khiến linh hồn của chín tên Nguyên Anh run lên.

Ngay lúc Dương Thiên đưa cao Nhân Diệt, chuẩn bị ra tay thì một âm thanh êm ái vang lên:

- Dương Thiên, thật là ngươi sao?

Dương Thiên cả người cứng lại như tảng đá, sát khí kinh khủng kia biến mất không còn dấu vết. Hắn không chút suy nghĩ, ôm lấy Chu Hân Dao rồi bay thẳng về phía trước, rất nhanh liền không thấy bóng dáng nữa.

Biến cố này khiến chúng tu sĩ kinh ngạc, vốn còn tưởng sắp xảy ra một trận tử chiến, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Lúc này, bọn hắn mới chú ý một bóng người áo trắng, đang ngẩn đầu nhìn theo hướng Dương Thiên vừa rời đi, im lặng không nói tiếng nào.

Hai tên Nguyên Anh kỳ đồng loạt quỳ xuống:

- Bái kiến Nguyệt Hoa tiền bối.

Hành động của hai người này khiến những kẻ còn lại vô cùng sợ hãi. Phải biết, cả hai đều đã là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thành danh đã lâu, được bọn hắn gọi là tiền bối, chẳng lẽ chính là vị Phân Thần kỳ đã từng cứu giúp Nhân Tộc hơn 300 năm trước.

Thân phận thật sự, tên gọi, giới tính, tất tần tật mọi thông tin về vị Phân Thần kỳ này đều là bí mật, chỉ có một số lượng rất nhỏ tu sĩ đã từng diện kiến nàng. Bọn họ tuy có thân phận cùng tu vị hiển hách nhưng vẫn chưa đủ tư cách biết đến Nguyệt Hoa.

Hai tên Nguyên Anh hậu kỳ quỳ xuống, đám người phía sau vội vã quỳ theo. Đáng tiếc Nguyệt Hoa lại không hề để ý đến bọn họ, hai mắt vẫn nhìn về phía xa. Phải mất một hồi lâu, nàng mới thở ra một hơi, nhỏ giọng:

- Dương Thiên, ngươi thực sự không muốn gặp ta hay sao?



Ôm lấy Chu Hân Dao rời đi, suy nghĩ Dương Thiên trở nên mông lung. Tại sao hắn lại quên mất Tuyết Tinh Sơn rất gần nơi ở của Nguyệt Hoa. Chỉ cần có tu sĩ cấp cao giao chiến, nàng sẽ lập tức cảm ứng được. Dương Thiên không dám đối diện với Nguyệt Hoa, ít nhất là hiện tại, hắn có lỗi với nàng quá nhiều.

Bình ổn tâm tình xong, Dương Thiên lựa chọn trở về Thanh Linh Môn. Lần này hắn không giống trống khua chiêng mà lặng lẽ trở về. Trước tiên Dương Thiên muốn hóa giải Khống Hồn Thuật trên người Chu Hân Dao. Theo lý thuyết, chuyện này cần có tu sĩ Phân Thần kỳ trở lên mới làm được. Nhưng Dương Thiên là ai? Vốn dĩ không thể dùng lý lẽ thông thường để đánh giá hắn.

Phá Thiên biến đổi hình dạng, Hồn Diệt hiện ra, được Dương Thiên thu nhỏ lại, khống chế tỉ mỉ đưa vào bên trong cơ thể Chu Hân Dao. Khống Hồn Thuật chính là dùng cường độ linh hồn mạnh hơn, tạo nên xiềng xích trói buộc linh hồn đối phương. Trong trường hợp người thi pháp bị giết chết, Khống Hồn Thuật không những không giải trừ mà còn khiến linh hồn của người bị thi pháp gặp nguy hiểm do những xiềng xích linh hồn kia biến đổi đặc tính.

Muốn thi triển loại pháp thuật này cần có cường độ linh hồn vượt xa đối thủ, hơn nữa còn tu luyện công pháp đặc biệt, khiến tính chất linh hồn thay đổi. Đây là một quá trình dài dòng và phức tạp, tạm thời không cần nhắc đến.

Tiến vào bên trong cơ thể Chu Hân Dao, Hồn Diệt lập tức tim đến Hồn Hải. Lúc này linh hồn của Chu Hân Dao hai mắt nhắm chặt, xung quanh là những xiềng xích lóe lên phù văn màu đen đang trói buộc nó. Hồn Diệt được Dương Thiên khống chế tỉ mỉ, cắt đứt những sợi xích kia mà không ảnh hưởng gì đến linh hồn của Chu Hân Dao.

Hồn Diệt có năng lực tiêu diệt mọi loại linh hồn, những xiềng xích kia chẳng qua là một hình thái vận dụng của linh hồn mà thôi, đương nhiên không thể nào làm khó được nó. Số lượng xiềng xích không nhiều, Dương Thiên chỉ cần tốn chút thời gian liền đem toàn bộ hóa giải. Thu hồi Hồn Diệt, Dương Thiên đặt Chu Hân Dao lên giường rồi đi ra ngoài.

Suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng hắn vẫn quyết định đến Huyền Hoa Cốc một chuyến, giải cứu cho kẻ gọi là Các Chủ kia. Hiện tại cực phẩm linh thạch đã đến tay, cũng đã đến lúc Dương Thiên tìm đến Tịnh Thổ.

Trước khi đi, hắn muốn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Hạ Chỉ Nghiên yên ổn tại Thanh Linh Môn. Có Bàn Phi cùng Thái Sơn bảo hộ, nàng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nguyệt Hoa thì không cần nói, nàng là tu sĩ Phân Thần kỳ duy nhất ở Phàm Vũ Giới. Tuy hắn không biết vì sao Nguyệt Hoa đến giờ vẫn chưa chịu phi thăng đến Linh Giới, nhưng thọ nguyên của tu sĩ Phân Thần sơ kỳ đạt đến 5000 năm. Nguyệt Hoa mới hơn 1000 tuổi, hẳn là không có vấn đề gì. Dương Thiên dự tính, sau khi từ Tịnh Thổ trở về sẽ đến gặp nàng. Hắn không mong nàng tha thứ, chỉ mong nói lời xin lỗi để thấy nhẹ lòng hơn.

Còn về phần Chu Hân Dao, hắn biết nàng sẽ bằng mọi giá cứu tên Các Chủ kia. Tu vị của Chu Hân Dao không tệ, nhưng so với chín tên Yêu Vương kia vẫn còn thua kém nhiều lắm. Cố gắng xông vào chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi. Dương Thiên cũng không có ý định cứu lấy tất cả, chỉ một mình tên Các Chủ kia là đủ rồi.



Thực Cốt Sâm Lâm, Huyền Hoa Cốc.

Hiện tại đang là nửa đêm, mấy chục tu sĩ đang ngồi phân tán trên một bãi cỏ xanh. Cả người bọn hắn đều đang run lên từng đợt, dường như đang chịu một áp lực rất lớn. Đứng ở trên đầu bọn họ là một thanh niên da đen, gương mặt có chút giảo hoạt, giọng nói rè rè khó nghe:

- Cố gắng vô ích, dưới áp lực của Thiên Trọng Phong cùng độc của Huyền Hạt Vương, các ngươi sớm muộn cũng sẽ hao tận linh lực mà chết. Chi bằng trước khi chết đem hết bảo vật giao lại cho ta. Biết đâu tâm trạng của ta tốt một chút, để cho vài người trong các ngươi sống sót.

Mọi người dường như đã sớm quen thuộc với trò dụ dỗ rẻ tiền của thanh niên này nên đều lựa chọn nhắm mắt không để ý đến hắn. Thấy đám người này vẫn thân lừa ưa nặng, thanh niên cười nhạt, ném ra một đống linh thạch lớn vào giữa không trung.

Hư ảnh một ngọn núi màu trắng hiện lên, đem toàn bộ số linh thạch kia hút vào. Trọng lực lập tức được tăng cường, một số người đã không thể chịu được nữa mà nằm bẹp xuống đất.

Một nữ nhân tầm 30 tuổi, gương mặt có điểm xinh FGSzEt8 xắn lên tiếng:

- Các ngươi cố gắng chống đỡ, Nhân Tộc rất nhanh sẽ cử người đến cứu viện.

Thanh niên bĩu môi khinh bỉ:

- Ngươi chính là Các Chủ của Thiên Bảo Các, Thiên Tâm?

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến thanh niên kia. Tên này cũng không để bụng mà từ từ giải thích:

- Các ngươi bị nhốt ở đây đã lâu, chắc hẳn không nắm được thông tin ở bên ngoài. Để ta tốt bụng nói cho các ngươi nghe một chút.

- Nhân tộc hiện tại đang rất hỗn loạn. Có một kẻ tên là Dương Thiên không biết từ đâu xuất hiện. Đem Cực Linh Thành biến thành một bãi phế liệu, Cực Linh Môn cùng Thiên Bảo Các cũng bị hắn xóa xổ, những người trong thành đều bị giết sạch.

- Ha ha, nếu các người còn sống, nhất định phải đến đó xem một lần, quang cảnh thực sự rất thú vị a.

- Ngươi nói cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play