Thái độ khiêu khích của Dương Thiên đã thành công chọc giận cả năm người. Bọn hắn đồng loạt lấy ra năm cái viên bài màu sắc khác nhau ném lên không trung. Từ năm viên bàn chiếu xuống năm cột sáng, bên trong mỗi cột sáng là biểu tượng của những thuộc tính khác nhau.
Dương Thiên vẫn đứng chắp tay sau lưng, vờ như không nhìn thấy gì. Thật ra hắn đang chú ý đến một nơi khác sâu bên trong Dị Linh Môn. Bị khinh thường, năm người hét to:
- Ngũ Hành Đại Thủ Ấn.
Năm cột sáng lập tức hội tụ tại một điểm, từ nơi đó, một cái thủ ấn Ngũ Sắc tỏa ra hào quang vạn trượng xuất hiện. Thủ ấn vừa hiện, linh khí xung quanh như bị hút vào bên trong, khiến nó càng trở nên mạnh mẽ thêm một bậc.
Đến lúc này, Dương Thiên mới chịu để ý đến nó, cười nhạt:
- Năm tên Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, mượn nhờ Ngũ Hành Bạo Linh Trận phát huy thần thông của Phân Thần kỳ xem như không tệ. Bất quá, các ngươi thực sự cho rằng, thần thông của Phân Thần kỳ đơn giản như vậy hay sao?
Mượn thiên địa linh khí tăng sức mạnh là thần thông đặc hữu của tu sĩ từ Phân Thần kỳ trở lên. Ngũ Hành Bạo Linh Trận có thể mô phỏng lại thần thông đó, nhưng có một điểm nó không làm được, chính là giữ ổn định.
Linh khí tự thân và linh khí đến từ thiên địa là hai loại hoàn toàn khác nhau. Thiên địa linh khí chưa được luyện hóa vốn không thuộc về ngươi. Tu sĩ Phân Thần kỳ dựa vào thần thức đã biến đổi, khống chế khiến cho hai loại này dung hợp lại với nhau khi sử dụng pháp thuật, pháp bảo, uy lực vô cùng.
Ngũ Hành Bạo Linh Trận cũng có năng lực hấp thu thiên địa linh khí, có điều nó chỉ đem tất cả tập trung vào một chỗ chứ không dung hợp lại. Vì vậy, lực lượng ẩn chứa bên trong tuy mạnh nhưng lại rất hỗn loạn. Chỉ cần có một chút hiểu biết về trận pháp, muốn phá trận này không khó, nếu không muốn nói là rất đơn giản. Đây chính là lý do Dương Thiên chưa từng để Ngũ Hành Bạo Linh Trận vào mắt.
Để minh chứng cho lời nói của mình, Dương Thiên điểm nhẹ về phía trước một cái, phóng ra một tia kiếm khí, rơi xuống ngay vị trí Ngũ Hàng Đại Thủ Ấn đang hỗn loạn nhất.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, ngũ hành linh lực bạo tạc, uy thế khó có thể hình dung. Cả không gian bị ánh sáng ngũ sắc bao phủ, phải mất rất lâu mới khôi phục lại bình thường.
Lúc này, Dị Linh Môn xa hoa chỉ còn là một cái hố sâu không thấy đáy. Dương Thiên đã sớm thi triển độn thuật, xuất hiện ở một nơi khá xa, nhìn xuống phía dưới. Năm người kia không hổ là tu sĩ hàng đầu của Phàm Vũ Giới, tuy bị thương rất nặng nhưng vẫn giữ được mạng sống. Thê thảm nhất chính là tên khi nãy mắng chửi Dương Thiên, gần như một nửa cơ thể của hắn đã biến mất.
Rất nhanh sau đó, ma khí từ trong người hắn tràn ra, lấp đầy phần trống, khiến cơ thể khôi phục lại như bình thường, nhưng khí tức trên người đã yếu đi rõ rệt. Dương Thiên nhàn nhạt nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi chủ tu ma khí mà lại có thể chuyển hóa chúng thành ngũ hành linh lực, thật sự khiến ta có chút bất ngờ.
Năm người trừng mắt nhìn Dương Thiên, không nói được câu nào. Trận thua này không phải do thực lực của Dương Thiên mà là do chính bọn hắn. Ngũ Hành Bạo Linh Trận tuy mạnh nhưng lại có một điểm yếu chết người, không ngờ kẻ trước mặt này lại dễ dàng tìm ra, lợi dụng nó phản công.
Dương Thiên nâng cao Phá Thiên:
- Nếu như các ngươi đã không còn gì để nói, vậy có thể chết được rồi.
Đúng lúc này, ngũ muội vội lên tiếng:
- Khoan đã, chúng ta có một giao dịch muốn bàn với ngươi.
Dương Thiên khựng lại, có chút hứng thú hỏi:
- Chỉ cần giết chết các ngươi, mọi bảo vật của Dị Linh Môn sẽ là của ta. Tại sao ta lại phải tốn công giao dịch?
- Thứ này gắn liền với bọn ta. Nếu bọn ta chết đi, nó cũng sẽ theo đó mà biến mất.
- Ồ, nói một chút, nếu nó khiến ta có hứng thú, nói không chừng sẽ tha mạng cho các ngươi.
Một người muốn ngăn cản:
- Ngũ muội, thứ đó…
Ngũ muội cắt lời:
- Mạng còn không giữ được, bảo vật thì có nghĩa lý gì, Chỉ cần người còn sống, tương lai phi thăng Linh Giới, rất nhiều thứ còn quý giá hơn đang chờ đợi chúng ta.
Bốn người còn lại có chút không cam lòng nhưng rất nhanh đều đồng ý. Ngũ muội nói không sai, người sống lúc nào cũng tốt hơn. Chết đi rồi cái gì cũng không có. Năm người đồng thời mở miệng, phun ra năm tấm kim bài. Kim bài chạm vào nhau rồi lắp ghép thành một món hoàn chình, bay về phía Dương Thiên.
Cầm lấy kim bài, hai mắt Dương Thiên sáng lên:
- Đây là?
Ngũ muội lên tiếng:
- Đây là thứ bọn ta tìm được trong một lần xâm nhập động phủ của cổ tu sĩ. Đã từng thử rất nhiều biện pháp nhưng không thể kích hoạt được. Bất quá, ta có thể khẳng định, đây là một món siêu cấp bảo vật.
- Vì vậy năm người các ngươi đã chia nhỏ nó, luyện hóa thành một phần của mình?
- Đúng vậy.
Dương Thiên từ chối cho ý kiến, thiếu hiểu biết quả thực rất đáng sợ.
- Món bảo vật này ta rất có hứng thú, tạm thời sẽ tha cho các ngươi một mạng. Mau giải trừ liên kết với nó đi.
Kim bài này đã bị năm người luyện hóa, Dương Thiên muốn sử dụng phải đợi bọn hắn tự tay cắt đứt liên kết, bằng không sẽ phá hủy nó. Thật ra hắn có thể dùng vũ lực cưỡng ép phá vỡ liên kết, có điều tự nguyện thì vẫn tốt hơn, tránh cho kim bài bị ảnh hưởng.
- Chỉ cần ngươi phát lời thề thiên đạo, hứa sẽ không làm bất cứ chuyện gì có hại đến Dị Linh Tông, bọn ta sẽ tự nhiên sẽ giải trừ nó.
Lại là lời thề thiên đạo, đám người này không nghĩ ra được cách nào phức tạp hơn một chút hay sao?
- Dị Linh Môn làm quá nhiều việc ác, để nó tiếp tục tồn tại là việc không thể nào. Các ngươi không có sự lựa chọn. Một là tin ta, hai là mang theo tấm kim bài này xuống địa ngục. Biết đâu Diêm Vương sẽ tốt bụng mà nói cho ngươi biết công dụng của nó.
Năm người nhìn nhau, bọn hắn không nghĩ đến Dương Thiên sẽ nói như vậy. Kim bài chắc chắn là tuyệt thế bảo vật, nhưng công dụng của nó là gì thì cần phải suy xét lại. Lẽ nào Dương Thiên biết? Lỡ như nó đối với hắn không quá quan trọng?
Ngũ muội cắn răng:
- Được.
Bốn người còn lại thở dài, cảm giác vận mệnh bị người khác nắm trong tay thật khó chịu. Đây là đặc quyền của kẻ mạnh, cũng là đau khổ của kẻ yếu. Năm người chắp tay bắt quyết, đồng thơi phun một ngụm máu tươi. Kim bài trên tay Dương Thiên lóe lên ánh sáng vàng nhạt rồi trở lại bình thường. Ngũ muội hơi thở đứt quảng:
- Chúng ta có thể đi được chưa?
Dương Thiên phất tay:
- Tùy tiện.
Chờ năm người rời đi, Dương Thiên thu lại kim bài, nhìn xuống cái hố khổng lồ bên dưới. Phần lớn Dị Linh Môn đã bị Ngũ Hành Bạo Linh Trận phá hủy, nhưng vẫn còn sót lại không ít người. Những kẻ này, Dương Thiên không có ý định bỏ qua cho bọn hắn. Gieo nhân nào thì gặp quả đó, với tội ác bọn hắn đã làm, kết cục hôm nay là điều tất yếu.
Mây trên trời tách ra, một cơn mưa kiếm rơi xuống. Vô số tiếng kêu gào thê thảm từ khắp nơi vang lên. Dương Thiên vẫn làm như không nghe thấy gì, chậm rãi bay đến trước một tòa nhà rất lớn, phía trên treo một tấm bảng: “Hồn Các”.
- Hồn Các, bên trong có âm thanh của rất nhiều linh hồn đang la hét vì thống khổ. Đây chắc hẳn là nơi đám người Dị Linh Môn thu thập linh hồn dùng cho nghiên cứu của bọn chúng.
Hồn Các là nơi giam giữ linh hồn, bên trong được bố trí rất nhiều cấm chế nên không cần người canh gác. Những ai có lệnh bài của trưởng lão có quyền đến đây lấy linh hồn về để thực hiện nghiên cứu của mình.
Một đường đi vào trong, Dương Thiên SqVzamH tiện tay phá hủy toàn bộ cấm chế hắn gặp phải. Mãi cho đến khi đứng trước một hồ nước lớn hắn mới dừng lại. Bên trong hồ là vô số mặt người đang phát ra âm thanh ghê rợn. Linh hồn phàm nhân rất yếu ớt, cho dù dùng trận pháp giữ lại thì vẫn phải chịu đựng thống khổ rất lớn. Bên trong hồ này, hơn chín phần là linh hồn của phàm nhân, Dị Linh Môn thực sự quá tàn độc.
Trên tay Dương Thiên hiện ra một viên đá màu đen có vài vệt trắng:
- Để ta giải thoát cho các ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT