Ngồi xuống đối diện với Nhược Hy, Dương Thiên lập tức ngây người. Hắn có cảm giác rất quen thuộc, dường như hai người đã từng ngồi thế này từ rất lâu rồi. Nhược Hy dịu dàng rót cho Dương Thiên một tách trà, nhẹ nhàng đánh thức hắn:
- Đây là Bích Lạc Quỳnh Hoa Trà do ta hao tổn 1 vạn năm chắt lọc tinh túy tại Sinh Mệnh Chi Thụ ở Sinh Mệnh Giới. Ngươi mau đến uống một chút đi.
Dương Thiên gật đầu, đỡ lấy tách trà từ tay nàng, chậm rãi nhấp môi. Sinh Mệnh Lực bên trong tách trà cường đại đến khó tin. Không phải rượu nhưng lại khiến người ta ngây ngất. Quan trọng hơn, nó khiến Dương Thiên cảm thấy rất bình yên.
- Loại trà này, hình như trước kia ta đã từng uống qua.
Nhược Hy cười nhạt:
- Ta và người đã cùng nhau ngồi thưởng trà như thế này qua vô số năm tháng. Cụ thể là bao lâu, ta cũng không nhớ rõ.
Đặt tách trà xuống bàn, Dương Thiên đang định nói ra nghi vấn thì Nhược Hy đã ngăn hắn lại:
- Ta biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi. Chúng ta có thời gian, ta sẽ cho ngươi biết tất cả mọi chuyện.
Ngẩn đầu nhìn về phía hư không vô tận, giọng nói của Nhược Hy có chút hư ảo:
- Dương Thiên, ngươi thử nói xem, bên ngoài thế giới này là gì?
Câu hỏi của Nhược Hy khiến Dương Thiên rất ngạc nhiên:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì? Thế giới là vô cùng vô tận, dù là Chân Tiên cũng không biết được giới hạn của nó.
Nhược Hy lắc đầu:
- Dương Thiên, những thứ ta sắp nói, ngươi cũng đừng cảm thấy bất ngờ. Chuyện này ngươi cũng đã sớm biết, chỉ là quên mất mà thôi.
Dương Thiên biết Nhược Hy sắp nói vào vấn đề chính, nghiêm túc nói:
- Ta hiểu.
Nhược Hy dùng giọng nói trong trẻo tựa như tiên âm:
- Bên ngoài thế giới này, có một nơi gọi là Thần Giới. Ta không biết Thần Giới tồn tại từ bao giờ, chỉ biết nó là căn nguyên của tất cả mọi thứ.
- Cư dân tại Thần Giới tu luyện một thứ gọi là Thần Lực. Từ cấp 1 đến cấp 9, phía trên lần lượt là Thần Binh, Thần Tướng, Thần Quân. Cao hơn hết, chính là Thần Đế, hay còn gọi là Sáng Thế Thần.
- Đạt đến Thần Đế, trong tay nắm giữ chí cao thần lực, Sáng Thế Lực. Có năng lực khai phá hư không, sáng tạo ra thế giới cho riêng mình.
Dương Thiên cắt ngang:
- Ngươi muốn nói thế giới chúng ta đang sống là do một vị Thần Đế tạo nên?
Nhược Hy mỉm cười:
- Không sai, người tạo nên thế giới này là một vị Thần Đế, xưng hiệu là Thiên Vũ Thần Đế, cũng chính là sư phụ của chúng ta.
Dương Thiên trợn to mắt, đạt đến Chân Tiên, rất ít thứ khiến hắn kinh ngạc. Nhưng những gì Nhược Hy vừa nói quả thực vượt quá sự hiểu biết của hắn. Nhược bỏ qua thái độ của Dương Thiên, tiếp tục kể:
- Sáng Thế là khởi nguyên, từ trong hư vô, Hỗn Độn xuất hiện. Tiếp theo đó, Âm Dương Ngũ Hành tạo nên vạn vật. Sinh Mệnh và Hủy Diệt duy trì sự cân bằng.
- Chúng ta mười người, là những sinh linh đầu tiên của thế giới này, được sư phụ giao cho trọng trách duy trì trật tự thế giới.
- Mọi chuyện có lẽ sẽ tiếp diễn như vậy, nếu như không có một biến cố xảy ra.
Nói đến đây, hai mắt của Nhược Hy hiện lên sự căm phẫn. Dương Thiên càng thêm chăm chú, hắn biết đây mới là điểm mấu chốt.
- Sư phụ của chúng ta là vị Thần Đế mạnh nhất, bởi vì thế giới do người xây dựng lên là hoàn hảo nhất. Hạ cấp vị diện Tu Chân Giới vô số, trung cấp vị diện Linh Giới ba ngàn, cao cấp vị diện Tiên Giới mười cái. Ngoài ra còn có văn minh khoa học vị diện, ma pháp vị diện, võ tu vị diện…
- Chính vì vậy, thế giới của người đã khiến nhiều vị Thần Đế khác thèm thuồng. Xây dựng nên một thế giới hao tốn rất nhiều thời gian, chỉ một chút bất cẩn có thể khiến mọi thứ đổ vỡ, công sức tan thành mây khói.
- Cuối cùng một nhóm Thần Đế đã cùng nhau dựng lên một kế hoạch. Bọn hắn thông báo rằng thế giới do mình kiến tạo đang ở giai đoạn quan trọng, cần sự trợ giúp của sư phụ. Là một người bản tính tốt bụng, sư phụ không chút nghi ngờ nghe theo.
- Khi người đến nơi, bọn hắn lập tức phong ấn thế giới còn đang dang dở kia lại, tạm thời cắt đứt mối liên hệ giữa sư phụ và thế giới do người tạo ra, khiến người suy yếu. Sau đó, bọn hắn không tiếc đại giới, đem cái thế giới kia tự bạo. Sư phụ dù mạnh, nhưng trong trạng thái suy yếu, không có cách nào trốn thoát được, cuối cùng vẫn lạc ở trong vụ nổ kia.
- Trước khi chết, người dùng tất cả sức mạnh còn sót lại, đưa một tia ý thức về đây thông báo. Dặn dò chúng ta nhất định phải lĩnh ngộ Sáng Thế Lực, thành công đột phá Sáng Thế Thần, nắm giữ quyền khống chế thế giới này trước khi những tên Thần Đế kia tìm đến đây. Tia ý thức kia chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn rồi tan biến.
Nhược Hy nắm chặt hai tay, cố ngăn nước mắt chảy ra. Dương Thiên vội vả nắm lấy tay nàng an ủi, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Chuyện này có điểm không đúng, theo như lời Nhược Hy nói, tồn tại cường đại hắn gặp lần trước chắc chắn là sư phụ. Nhưng tia ý thức cuối cùng của người đã biến mất, tại sao còn gặp được hắn. Người muốn gặp một mình hắn để làm gì? Chẳng lẽ giống như người nói, giao lại trọng trách bảo vệ mảnh thiên địa này cho hắn?
Nhược Hy nhanh chóng kiềm chế được cảm xúc, nàng nhìn Dương Thiên:
- Sư phụ luôn tin tưởng ngươi sẽ là người hoàn thành tâm niệm cuối cùng của người. Cả ta cũng vậy. Dương Thiên, ngươi chắc chắn sẽ làm được.
- Vậy tại sao ta lại mất đi trí nhớ, trở thành phàm nhân tu luyện lại từ đầu.
Nhược Hy thở dài:
- Tâm niệm cuối cùng của sư phụ, chúng ta thân là đệ tử, đương nhiên phải dốc hết sức để hoàn thành. Nhưng muốn đột phá Sáng Thế Thần không phải cứ muốn là được. Sư phụ đã nói, con đường này không có quy tắc cụ thể, mỗi người phải tự chọn hướng đi cho riêng mình.
- Ngũ Hành 5 vị Chân Tiên đồng mệnh tương liên, gắn bó thân thiết. Bọn hắn cùng nhau tạo ra một đại Huyễn Trận, tái tạo là cảnh tượng thế giới từ khi nó bắt đầu hình thành và phát triển. Sau đó đưa linh hồn tiến vào bên trong, tham ngộ chân lý.
- Ta là Sinh Mệnh Chân Tiên, vạn vật đều có sinh mệnh. Ta dùng Sinh Mệnh Lực làm dẫn, tìm hiểu căn nguyên muôn loài.
Dương Thiên vội hỏi:
- Vậy còn ta?
- Ngươi là đại sư huynh, gành vác trọng trách lớn nhất, con đường lựa chọn cũng gian nan nhất. Tuy ngươi không nói ra, nhưng dựa vào tình trạng hiện giờ, ta chắc hẳn ngươi đã lựa chọn tự hủy đi tu vị cùng ký ức, tiến nhập luân hồi, tự mình trải nghiệm nhân sinh.
Thần sắc Dương Thiên tràn đầy sự ngỡ ngàng cùng khó tin. Chân Tiên tự hủy tu vị để tiến nhập luân hồi, trừ khi đầu của hắn toàn là đậu hủ, bằng không sẽ không làm ra những chuyện điên rồ như vậy. Tu luyện đến Chân Tiên khó khăn thế nào, có ai dám chắc sau khi tiến nhập luân hồi, vẫn có thể một lần nữa đạt đến Chân Tiên?
Nhược Hy biết Dương Thiên đang nghĩ gì liền cười nói:
- Ngươi trước kia là một kẻ rất cứng đầu. Một khi đã quyết thì không ai có thể ngăn 8grlyHp cản được.
Dương Thiên cười khổ:
- Xem ra ta đã thất bại, Sáng Thế Lực, ta một chút cũng không lĩnh ngộ được.
- Cái này cũng không trách được ngươi. Một Tu Chân Giả bình thường muốn đạt đến Bán Tiên, tối thiểu cũng hao tổn vài chục vạn năm. Ngươi dùng một ngàn năm đạt đến Chân Tiên, thật sự rất khó để hiểu hết mọi thứ.
- Ta cũng đã từng nghĩ về chuyện này, những mãi cũng không thể nào giải thích được. Ta tu luyện hầu như không có bình cảnh, nước chảy thành sông. Lúc đột phá cũng không bị tâm ma quấy rối, Vực Ngoại Ma Đầu cũng không tìm đến. Kỳ ngộ vô số, kể cả Bản Mệnh Pháp Bảo hiện tại cũng có được khá dễ dàng. Mặc dù có hơi khó khăn, gian khổ, nhưng so với những Tu Chân Giả khác thì bằng phẳng hơn rất nhiều.
Nhược Hy lại thở dài một lần nữa:
- Đó là bởi vì những kỳ ngộ kia là do ngươi sắp đặt sẵn. Đột phá, tâm cảnh, ma đầu quấy phá… tất cả những thứ đó cũng vậy.
- Không phải ngươi nói ta muốn cảm ngộ nhân sinh hay sao? Tự sắp xếp như vậy thì có thể cảm ngộ được gì?
Nhược Hy cầm lấy tách trà, uống một ngụm nhỏ rồi nói:
- Tất cả là vì tiểu sư đệ, Hủy Diệt Chân Tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT