Lùi về hơn 30 phút trước, tại một đỉnh núi cao, mây trắng lượn quanh, có một ngôi chùa khá đơn sơ. Bên trong chính điện, Lý Nghiên vung tay đùa giỡn, từng con chim lửa nhỏ bằng nắm tay bay đang bay lượn quanh nàng.

Cách đó không xa, một vị đạo cô đang ngồi nhìn cảnh này, vả mặt đăm chiêu suy nghĩ. Nàng chính là sư phụ của Lý Nghiên, gọi Mạc Tịnh, tu vị đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa do đặc thù công pháp, chiến lực vượt xa tu sĩ đồng giai. Có điều so sánh với Lý Nghiên thì còn kém nhiều lắm.

Từ sau khi Lý Nghiên trở về, phát hiện nàng chuyển tu công pháp khác, Mạc Tịnh liền gọi nàng đến trách phạt, thậm chí còn muốn đuổi nàng ra khỏi môn phái. Nhưng Lý Nghiên đã cho Mạc Tịnh một lời giải thích khiến nàng không cách nào phản bác. Công pháp mới kia so với Tĩnh Tâm Công mạnh hơn rất nhiều, không kể đến linh lực vượt trội, điều kiện tu luyện cũng không hà khắc như Tĩnh Tâm Công. Lý Nghiên còn nói, nếu Mạc Tịnh muốn, nàng đồng ý truyền lại công pháp đó cho Tĩnh Tâm Môn.

Đề nghị này khiến Mạc Tịnh suy nghĩ rất nhiều nhưng không đưa ra được câu trả lời. Công pháp này quả thực rất lợi hại, lại không yêu cầu thể chất quá đặc thù, nếu tu luyện nó, Tĩnh Tâm Môn có thể thu nhận thêm nhiều đệ tử hơn, thực lực sẽ tăng mạnh. Điều khiến nàng do dự là, Tĩnh Tâm Môn nổi danh nhờ Tĩnh Tâm Công, nếu chuyển tu sang công pháp khác, danh tiếng hàng trăm năm nay sẽ không còn, có lỗi với những vị tiền bối sáng lập nên môn phái này.

Hôm nay Mạc Tịnh gọi Lý Nghiên đến đây là muốn để nàng biểu diễn lại một lần nữa uy lực của bộ công pháp mới này. Cảm nhận được uy lực của từng con chim lửa kia, trong lòng Mạc Tịnh thầm đưa ra quyết định. Tu Chân Giới đang trong giai đoạn bất ổn, tuy Tĩnh Tâm Môn thuộc vào môn phái ẩn cư, không tranh với đời nhưng rất có khả năng sẽ bị cuốn vào vũng nước đục này. Vậy nên trước mắt tăng cường thực lực mới là chuyện quan trọng nhất. Môn phái không giữ được, những thứ khác còn có ý nghĩa gì?

Đang lúc Mạc Tịnh định lên tiếng thì một tiếng nổ to vang lên, cả ngọn núi run nhẹ một trận. Toàn bộ đệ tử Tĩnh Tâm Môn vội vả chạy ra, nhìn thấy quanh cảnh trước mặt liền há hốc mồm.

Năm người mặc áo đen đang lơ lững trên không trung, dưới chân bọn họ là một cái hố lớn, nơi mà trước đây là cổng vào của Tĩnh Tâm Môn. Tên cầm đầu thấy mọi người đã đông đủ, giả vờ quay lại phía sau trách phạt:

- Ta kêu ngươi gõ cổng mời bọn họ ra, không có kêu ngươi phá nát nó.

Tên kia hiểu ý, phối hợp nói:

- Trưởng lão, là do ta bất cẩn.

Trưởng lão gật đầu:

- Ừm, lần sau nhớ cẩn thận hơn một chút.

Mạc Tịnh vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía năm người kia, nàng có thể cảm nhận được, tên cầm đầu mạnh hơn nàng rất nhiều, khả năng cao là tu sĩ Kim Đan kỳ. Mạc Tịnh cúi chào một cái rồi nói:

- Ta không biết các vị đến nên không kịp đón tiếp, có gì mong bỏ qua cho.

Trưởng lão hài lòng:

- Rất lễ phép, lão phu bỏ qua cho ngươi.

Thái độ ngạo mạn cực kỳ đáng ghét này khiến đệ tử Tĩnh Tâm Môn tức giận. Dù vậy bọn họ cũng không dám manh động mà chờ đợi xem phản ứng của chưởng môn. Mạc Tịnh không lộ vẻ tức giận, nàng đạm nhiên nói:

- Chẳng hay hôm nay các vị khách quý đến đây là có việc gì. Nếu có thể làm được, Tĩnh Tâm Môn ta nhất định không từ chối.

Những người trước mặt có năng lực tiêu diệt toàn bộ Tĩnh Tâm Môn, Mạc Tịnh đành lựa chọn nhún nhường, hi vọng bọn họ không có yêu cầu gì quá đáng. Trưởng lão trong lòng đắc ý, vẻ ngoài lạnh lùng đáp:

- Ngươi đã nói như vậy thì dễ bàn. Ta muốn Tĩnh Tâm Môn các ngươi quy thuận Ma môn, từ này trở đi phải tuân theo mọi mệnh lệnh của bọn ta.

- Chuyện này…

Mạc Tịnh sắc mặt âm trầm, đám người này quả nhiên không có ý tốt, lại có ý đồ nuốt trọn Tĩnh Tâm Môn. Nhưng thực lực của bọn họ quá mạnh, Mạc Tịnh cũng không dám có hành động lỗ mảng, tránh cho bọn hắn nổi giận. Nhất thời không khí trở nên yên lặng, năm người khoanh tay lẳng lặng chờ đợi. Bọn hắn không lo Mạc Tịnh sẽ từ chối, bởi vì trong tình cảnh này, Mạc Tịnh vốn không có quyền để lựa chọn.

Đang lúc Mạc Tịnh còn chưa biết phải đáp lại thế nào, một giọng nói có phần non nớt đã vang lên:

- Các ngươi là ai, mau cút đi. Nếu không ta sẽ cho các ngươi một trận.

Âm thanh đột nhiên vang lên, giống như một hòn đã rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức tạo lên những làn sóng mạnh mẽ. Mạc Tịnh vội quay mặt về phía Lý Nghiên, tức giận:

- Tiểu Nghiên, ngươi đang nói bậy gì đó, mau lui xuống cho ta.

Lý Nghiên vẻ mặt ủy khuất:

- Sư phụ, rõ ràng là bọn hắn khinh người. Đến đây đập phá Tĩnh Tâm Môn, còn muốn chúng ta làm thuộc hạ của hắn. Ta nhất định phải cho bọn hắn một bài học nhớ đời.

Thấy Lý Nghiên cứng đầu, Mạc Tịnh vội xin lỗi tên trưởng lão kia:

- Đại nhân, tiểu Nghiên còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhất với nàng.

Trưởng lão phất tay:

- Lời trẻ con, ta sẽ không để tâm. Nãy giờ ta đã cho ngươi thời gian để suy nghĩ, ngươi cũng nên cho ta một câu trả lời vừa ý chứ?

Mạc Tịnh do dự:

- Ta…

Lý Nghiên thấy sư phụ khó xử liền mở miệng mắng to:

- Năm lão già các ngươi thật quá đáng, chúng ta sẽ không nghe theo lệnh của các ngươi. Mau cút đi, nếu không ta sẽ…

Lý Nghiên còn chưa nói hết câu, hai mắt trưởng lão đã hiện lên sát khí, hắn nhẹ giọng hô:

- Chết.

Một tia sáng màu đen lóe lên rồi biến mất, Mạc Tịnh lập tức phản ứng lại, từ trong người lấy ra một cái pháp bảo hình bát quái ném lên. Bát quái xoay tròn cực nhanh, hai màu trắng đen dần trộn lẫn vào nhau, tạo thành một vòng sáng. Công kích va chạm với lồng sáng, một tiếng nổ to vang lên. Khói bụi tán đi, khoảng sân ở giữa hai người xuất hiện một cái hố nhỏ. Mạc Tịnh một tay cầm pháp bảo hình bát quái, một tay ôm ngực, máu tươi không ngừng từ miệng chảy ra. Trưởng lão Ma môn vẫn chắp hai tay sau lưng, tán thưởng:

- Không tệ, tiếp được 2 phần lực lượng của ta, ngươi ở trong đám Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng thuộc vào những kẻ mạnh nhất. Vốn định giết hết các ngươi, nhưng ta quyết định cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, quy thuận hay là chết?

Mạc Tịnh nén đau, hai mắt mở to, cố giữ cho mình không ngất đi. Tên kia cao nhất cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, vậy mà 2 phần lực lượng của hắn nàng cũng suýt không chịu nổi, đó là chưa kể đã vận dụng đến pháp bảo trấn phái của Tĩnh Tâm Môn. Kim Đan và Trúc Cơ chênh lệch lớn tới như vậy hay sao?

Thương thế quá nặng, Mạc Tịnh cố gắng áp chế, không còn sức mở miệng trả lời. Lý Nghiên cùng các vị đồng môn khác đỡ lấy Mạc Tịnh, hai mắt phẫn nộ cùng sợ hãi nhìn năm người Ma môn đang lơ lững trên không. Trưởng lão Ma môn cười nhạt:

- Chưởng môn của các ngươi đã không còn sức nói chuyện, hay là người nào đó thay nàng trả lời câu hỏi của ta đi. Ngươi, đúng, là ngươi. Khi nãy ngươi rất lớn tiếng, vậy mau nói đi, quy thuận hay là chết?

Trưởng lão Ma môn chỉ tay vào Lý Nghiên, giọng nói ẩn chứa sự đe dọa. Trong mắt hắn, Lý Nghiên chỉ là một tiểu cô nương chưa từng trải. Nhìn thấy chênh lệch giữa hai bên, nàng chắc chắn sẽ sợ hãi mà đồng ý. Chiêu vừa rồi chỉ là để giết gà dọa khỉ, hắn cũng không ngờ Mạc Tịnh sẽ thay Lý Nghiên đỡ đòn, có điều đạt được hiệu quả như hiện tại cũng không tệ.

Sư phụ bị đánh trọng thương, Lý Nghiên phẫn nộ đến cực độ. Nàng đang định bước ra thì bị một vị sư tỷ cản lại:

- Tiểu Nghiên, đừng làm chuyện dại dột, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ.

Lý Nghiên lắc đầu:

- Hắn đánh sư phụ trọng thương, ngươi có thể nhịn, ta không thể.

Lý Nghiên lách người đi qua, che chắn trước mặt mọi người, tay đưa cao một món pháp bảo màu đỏ:

- Ta nhất định sẽ giết chết các ngươi.

Trưởng lão cười to:

- Đây là câu trả lời của ngươi?

Hai mắt hắn đột nhiên ngưng lại:

- Vậy thì chết đi?

Theo lời nói của hắn, một tia sáng màu đen lại lóe lên rồi biến mất. Lý Nghiên còn nhỏ, 8FueJnR chưa có kinh nghiệm đấu pháp. Nàng lập tức bị một màn trước mắt làm hoảng sợ, hoàn toàn quên mất lời Dương Thiên từng dặn. Cầm lấy pháp bảo Cửu Tinh Hoàn ném thẳng về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play