Dương Thiên cùng Lăng Nhã Kỳ vừa ra đến cửa đã có một nữ nhân viên đứng đợi sẵn. Nàng cúi đầu cung kính nói:
- Mời tiên sinh và tiểu thư đi theo ta.
Dương Thiên gật đầu, ra hiệu cho nữ nhân viên dẫn đường. Hai người theo nữ nhân viên đi đến trước một căn phòng lớn có cửa làm bằng thép hợp kim. Nàng dừng lại, xoay người nói:
- Tiên sinh, cho ta mượn thẻ của ngài một lát.
Dương Thiên lấy thẻ vip đưa ra, nữ nhân viên cầm nó quẹt vào khe rãnh trên cửa. Một bảng mã mở ra, nàng nhập vào đó một đoạn ký tự, sau đó liền đứng qua một bên. Cánh cửa rung nhẹ rồi dần tách ra, Dương Thiên chờ cánh cửa mở rộng liền dắt Lăng Nhã Kỳ đi vào.
Bên trong phòng, bốn người Bạch Dạ đã đợi sẵn hắn. Vừa thấy Dương Thiên đi vào, bốn người vội tiến lên chào hỏi. Hình thức đã xong, Bạch Dạ mới hướng về phía Lăng Nhã Kỳ:
- Vị tiểu thư này, bức tượng Phỉ Thúy Thần Long kia bọn ta đặt ở phòng kế bên. Ta sẽ cho người dẫn ngươi qua đó.
Lăng Nhã Kỳ hiểu những người này muốn đuổi khéo nàng đi, tảng đá kia chắc chắn là bảo vật tuyệt thế, bọn họ không muốn để người ngoài tham dự. Nghĩ là vậy, Lăng Nhã Kỳ thoải mái đáp ứng. Tuy nàng cũng có chút tò mò, là một nữ nhân thông mình, nàng biết khi nào phải dừng lại.
Dương Thiên đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì. Thần thức của hắn bị hạn chế tại Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, lại bị sức mạnh kì dị của tảng đá đó ảnh hưởng nên cũng không biết bên trong đó là thứ gì. Tuy nhiên, dựa vào sức mạnh phát ra, thứ đó khi nở ra tu vị ít nhất cũng đạt đến tam cấp hậu kỳ đỉnh phong hoặc tứ cấp sơ kỳ linh thú.
Đẳng cấp phân chia linh thú từ nhất cấp đến thập cấp, tương đường từ Luyện Khí kỳ đến Hoàn Vũ kỳ, trên đó là Thần Thú cùng Thượng Cổ Thần Thú. Thiên địa có Thập Đại Thượng Cổ Thần Thú, tương truyền là tọa kị của Thập Đại Chân Tiên. Vô của Dương Thiên hay Hoang của Hủy Diệt Chân Tiên chính là Thượng Cổ Thần Thú. Khi Tiên Thể hợp nhất với Thượng Cổ Thần Thú, Chân Tiên mới phát huy ra chiến lực lớn nhất của mình. Ở trạng thái thông thường, mỗi một con Thượng Cổ Thần Thú đều có thể sánh ngang với những bị Bán Tiên mạnh nhất, thậm chí còn nhỉnh hơn một phần.
Quả trứng này khi nở ra đã tương đương với Kim Đan hậu kỳ đình phong hoặc Nguyên Anh sơ kỳ. Đừng xem thường tu vị của nó, đại đa số khi mới nở ra tu vị đều rất nhỏ yếu. Vừa hiện thế đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong đủ để chứng tỏ tiềm lực kinh người của nó.
Chờ Lăng Nhã Kỳ rời đi, bốn người liền dẫn Dương Thiên đến chỗ quả trứng đá kia. Trên đường đi, Bạch Dạ không nhịn được hỏi:
- Dương Thiên, ngươi có thể nói cho bọn ta biết đó rốt cuộc là thứ gì hay không?
- Không phải các ngươi đều đã sớm có suy đoán riêng rồi sao. Đúng vậy, nó là trứng của một loại linh thú. Sóng linh lực thoát ra là do nó vừa thức tỉnh sau một thời gian dài, đang muốn phá vỏ mà ra.
- Quả nhiên.
Bốn người đều đã sớm có suy đoán nhưng không ai dám khẳng định. Dù sao linh thú cũng đã sớm tuyệt tích vài trăm năm nay, hiện tại lại xuất hiện một con cực mạnh, bọn họ nhất thời không dám tin tưởng.
Âu Phong gương mặt căng thẳng:
- Dương Thiên, ta cảm thấy con linh thú này rất đặc biệt, ngươi có biết đây là loại linh thú gì hay không?
Dương Thiên lắc đầu:
- Nó có năng lực đặc biệt, có khả năng che dấu thần thức dò xét. Đừng vội, lát nữa cũng sẽ biết mà thôi.
Âu Phong không nói thêm gì nữa. Bốn người đưa Dương Thiên đến một căn phòng bốn mặt làm bằng hợp kim loại cứng nhất. Chính giữa phòng là một cái bệ bằng sắt, quả trứng được đặt ngay trên bệ, xung quanh là lồng kính có trận pháp bảo vệ. Bạch Dạ giải thích:
- Quả trứng này đã làm bị thương nhiều thuộc hạ của ta, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
- Khi nó nở ra, trận pháp này không đủ dùng.
- Cái gì?
Lời nói của Dương Thiên khiến bốn người kinh ngạc cực độ. Trận pháp này đủ để giam cầm Kim Đan kỳ tu sĩ, một con linh thú sơ sinh có thể mạnh đến mức này sao?
Dương Thiên nhún vai:
- Đừng ngạc nhiên như vậy. Thế giới rộng lớn, chuyện các ngươi không biết còn nhiều lắm. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau mở trận pháp cho ta tiến vào.
Bốn người đã sớm có chuẩn bị, bọn họ mỗi người nhảy về một góc, kết nối 4 đỉnh lại với nhau. Linh lực phóng xuất, một trận pháp dần được vẽ lên. Trận pháp dần hạ xuống, từ trên lồng kính xuất hiện một lớp màng bảo vệ màu trắng. Màng bảo vệ vừa chạm vào trận pháp kia liền tan vỡ, bốn món bảo cụ dựng trận bay ngược trở về trên tay bốn người.
Dương Thiên chậm rãi bước tới, ngón tay điểm nhẹ lên lồng kính. Chiếc lồng rung lên một cái rồi vở vụn thành từng mạnh. Bạch Dạ vội nói:
- Dương Thiên…
- Thứ này không có tác dụng nữa, các ngươi lùi xa một chút.
Bạch Dạ không nói gì, bốn người nhìn nhau gật đầu rồi nhảy đến gần cửa ra vào. Dựa vào tu vị của Dương Thiên, hắn bảo bọn họ lui ra tất có đạo lý, nói không chừng sẽ có nguy hiểm bất ngờ.
Dương Thiên đứng trước mặt quả trứng, đánh giá vài giây rồi nói:
- Còn thiếu một ít nữa, để ta giúp ngươi.
Nói xong, hắn cong tay búng ta một giọt nước màu xanh lá nhạt. Giọt nước vừa chạm liền chìm sâu vào bên trong quả trứng. Trong khoảnh khắc, uy áp cực mạnh từ bên trong quả trứng phát ra khiến Dương Thiên hài lòng:
- Không tệ, vừa xuất thế đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ. Tương lai ít nhất có thể đạt đến cửu cấp, thậm chí thập cấp. Ài, hi vọng vẻ bề ngoài của ngươi đẹp mắt một chút, đừng như tên Vô kia…
Dương Thiên lắc đầu ngao ngán, Vô tuy mạnh nhưng hình dạng lại quá xấu xí, không tốt để sử dụng a.
Bốn người kia thì không nghĩ nhiều như vậy, uy áp vừa phát ra, bọn họ lập tức dùng toàn lực phóng ra ngoài cửa. Sống đến từng tuổi này, giữ mạng mới là quan trọng nhất.
Uy áp kéo dài gần 10 phút thì một tiếng rắc nhỏ vang lên, trên quả trứng xuất hiện một vết nứt nhỏ. Nhưng đó chỉ là khởi đầu, vết nứt dần lan rộng ra khắp bề mặt quả trứng. Từng tiếng ầm ầm vang lên, vỏ trứng vỡ nát, theo sau đó là tiếng kêu dài. Một bóng ảnh linh thú hiện ra, con thú này hình như sư tử, sau lưng là 4 cái cánh rất lớn, giữa trán là một viên ngọc đủ loại màu sắc.
Nhìn rõ linh thú này là loại gì, Dương Thiên thất thanh hô lên:
- Bách Biến Thần Sư. Lại là nó.
Khó trách một kẻ từng trải như Dương Thiên cũng bị chấn kinh. Bách Biến Thần Sư, đây chính là một trong những chủng tộc Thần Thú hùng mạnh nhất trên thế giới này.
Thêm vào đó, điều kiện sinh sản của Bách Biến Thần Sư cực kỳ hà khắc. Dương Thiên cũng không rõ nó khó khăn đến mức nào, chỉ biết trong toàn bộ thế giới này, số lượng Bách Biến Thần Sư không vượt quá mười con. Trong đó con mạnh nhất đã đạt đến Bán Tiên đỉnh cấp, trở thành chúa tể xứng bá một góc Tiên Giới.
Bách Biến Thần Sư trong hàng ngũ Thần Thú có danh tiếng rất lớn. Dựa theo Thần Thú Bảng Phân chia, nó được xếp thứ 23. Xếp hạng này đã là rất cao, những loại phía trên cơ hồ đã tuyệt tích, muốn gặp cũng đã là rất khó chứ đừng nói đến chuyện thu phục.
Không biết Huyết Đồng từ chỗ nào đạt được quả trứng này. Rất có thể năm xưa hắn chính là vì nó mới bị đại tu sĩ của Thần Sư nhất tộc truy sát. Bách Biến Thần Sư chính là Thần Sư nhất tộc vương giả. Ngươi bắt đi vương của bọn hắn, không bị bọn hắn đuổi tận giết tuyệt mới là chuyện lạ.
Nhưng nghĩ theo một hướng khác, nếu là Dương Thiên thì cũng sẽ có hành động tương tự. Một con linh thú mang trong mình tiềm lực cực lớn, đáng giá để mạo hiểm a.
Bóng ảnh Thần Sư kêu gào một hồi rồi tan biến, để lại một con sư tử nhỏ dài hơn 20 cm, bốn cánh trên lưng xếp gọn, nhìn qua rất đáng yêu. Dương Thiên hào hứng nghĩ thầm:
- Rất bắt mắt, tin rằng những mỹ nữ kia sẽ ưa thích nó.
Tiểu Thần Sư không biết Dương Thiên nghĩ gì, nó nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác, giống như chỉ cần một cử động không tốt sẽ lập tức động thủ. Dương Thiên bày ra bộ mặt gian thương như Lý Bàn thường dùng, giọng nói nhẹ nhàng như đang cố dụ dỗ một đứa bé bị lạc mất mẹ:
- Tiểu sư, đi theo ta sẽ được ăn ngon mỗi ngày, có muốn hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT