Dương Thiên ngự không phi hành, đứng cách Thực Thi Thụ hơn ngàn mét, nhìn nó từ từ thay đổi hình dạng. Đối diện với ma thụ khổng lồ, Dương Thiên giống như một con kiến, nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Thực Thi Thụ rung lắc dữ dội, hàng trăm triệu oán linh trong đó tràn ra. Oán linh tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, kêu gào thảm thiết rồi biến mất. Thực Thi Thụ tuy mạnh nhưng hàng trăm triệu oán linh là một con số vô cùng khủng bố. Bằng vào sức của nó, quả thực chưa đủ để áp chế, sử dụng lực lượng này. Ăn quá nhiều tất sẽ tự bạo mà chết, vì vậy Thực Thi Thụ thả ra một lượng lớn oán linh, chỉ giữ lại số lượng nhất định.
Oán linh không có sự bảo vệ của Thực Thi Thụ, vừa thoát ra ngoài liền bị ánh mặt trời thiêu đốt, kêu gào rồi tan biến. Dương Thiên đưa tay lên điểm nhẹ một cái:
- Tịnh Hóa.
Một luồng sáng màu trắng từ tay hắn phát ra, dần biến lớn lên rồi bao phủ lên toàn bộ những oán linh vừa thoát ra. Gương mặt những oán linh này giãn ra, không còn nét đau đớn, dữ tợn, thay vào đó là sự yên bình, hạnh phúc. Dưới Tịnh lực, từng oán linh không chút đau khổ tan biến khỏi thế giới này, tiến vào luân hồi.
Thực Thi Thụ thả ra oán linh, Dương Thiên tịnh hóa đưa bọn hắn vào luân hồi. Việc này cứ lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi số lượng oán linh chỉ còn chưa đến 1 triệu, Thực Thi Thụ mới dừng lại. Thân hình nó rung mạnh, ma khi đang phát tán khắp nơi nhanh chóng thu lại, gốc đại thụ chọc trời dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một cái cây nhỏ cao chừng 20 cm rơi vào tay Mạc Cương. Mạc Cương lúc này đã hiện nguyên hình, mặt hắn là một cái đầu lâu với hai hốc mắt lõm sâu, hai cánh tay toàn xương trắng được bao phủ bởi thi khí màu xám.
Mạc Cương miệng niệm chú, đánh ra vài đạo pháp ấn vào Thực Thi Thụ khiến nó liên tục chớp đỏ. Ba người đang đứng sau lưng hắn hai mắt đỏ ngầu, từng khối xương trồi lên, đâm xuyên khỏi da. Mặc cho ba người hét thảm, Mạc Cương vẫn không dừng lại, pháp ấn đánh vào ngày càng nhanh. Tràn cảnh này giống trong những bộ phim người sói biến hình dưới ánh trăng, khác biệt duy nhất là sinh vật trước mặt không đẹp đẽ như vậy.
Vài phút trôi qua, sau lưng Mạc Cương là con ma đầu hình dạng kỳ dị, gớm ghiếc. Có thể thấy được, ba người này hoàn toàn tự nguyện buông tha chống cự, để mặc cho ma khi của Thực Thi Thụ đồng hóa mình. Khí tức trên cơ thể cả ba thay đổi, so với trước khi ma hóa mạnh hơn rất nhiều. Mạc Cương ném gốc cây lên không trung, Thực Thi Thụ bay lên, bắt đầu xoay tròn. Mạc Cương hô to:
- Chúng ma, quy vị.
Theo hiệu lệnh của hắn, hàng ngàn tia sáng màu đen từ khắp mọi phương hướng phóng đến, tập trung sau lưng Mạc Cương. Hàng ngàn ma đầu hình dáng kỳ dị, gào thét không ngừng. Thực Thi Thụ tỏa ra ma khi cực mạnh, bảo lấy Dương Thiên và hàng ngàn ma đầu lại vào giữa. Dương Thiên lúc này giống như một người đang chiến đấu chống lại vô số yêu ma quỷ quái đến từ cửu u địa ngục. Ý nghĩ này khiến hắn bật cười, Diêm Vương điện ta đã từng dạo chơi qua, vài tên tiểu quỷ có đáng là gì.
Dương Thiên dùng linh lực làm dẫn, âm thanh vang vọng khắp nơi:
- Các ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ?
Mạc Cương hai mắt đỏ ngầu, rít gào:
- Dương Thiên, là người ép ta.
Dương Thiên nhún vai:
- Nhiều lời vô ích, ta cho các ngươi một cơ hội tấn công, đến đây đi.
Mạc Cương cũng không nói thêm gì nữa, hắn đưa tay lên không trung, vẽ thành một vòng sáng hình tròn. Thực Thi Thụ bay đến giữa vòng tròn, lấy nó làm trung tâm. Mạc Cương tay vẽ càng nhanh, một trận pháp cực kỳ phức tạp dần hiện lên. Dương Thiên nhìn thấy một chiêu này không khỏi tán thưởng:
- Lấy pháp bảo làm dẫn, linh lực hỗ trợ, dưng lên trận pháp không cần khí cụ hỗ trợ, tạo nghệ trận pháp của ngươi quả thực rất khá. Bất quá vẫn còn một điểm thiếu sót lớn.
Mạc Cương cho là Dương Thiên đang cố ý làm hắn phân tâm, liền bỏ ngoài tai lời nhắc nhở đầy thiện ý này. Hàng ngàn ma đầu tụ tập xung quanh Mạc Cương, chỉ cần Dương Thiên có hành động quấy rối, bọn chúng sẽ lập tức công kích. Bất quá bọn hắn đã lo xa rồi, Dương Thiên đã nói cho Mạc Cương một cơ hội, vậy thì hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Hắn có chút tiếc nuối, một thiên tài trận pháp như Mạc Cương vì sao lại trở thành cương thi để rồi đi đến một bước này. Nếu tiếp tục sinh tồn tại Tu Chân giới, với tạo nghệ trận pháp của hắn, chắc chắn tìm được chỗ đứng trong các đại môn phái.
Người có tài thường yểu mệnh, Dương Thiên thay hắn hối tiếc.
Trận pháp hoàn thành, Mạc Cương đánh vào đó một đạo pháp quyết, hét to:
- Khởi.
Trận pháp mang theo Thực Thi Thụ bay lên cao, mở rộng ra thành một vòng tròn với đường kính hàng trăm mét. Bên trong là vô số đồ án phức tạp sặc sỡ muôn màu đang lưu chuyển.
- Hợp lực.
Hàng ngàn ma đầu, kể cả Mạc Cương dùng linh lực trong cơ thể phóng về phía trận pháp. Tiếp nhận linh lực, quang mang ngày càng đại thịnh, cả không gian bị bảo phủ bởi ma khí màu đen trong phút chốc trở nên muôn màu muôn vẻ. Nằm ở trung tâm trận pháp, Thực Thi Thụ không ngừng thôn phệ những năng lượng này. Hình dạng bề ngoài của nó vẫn ý như cũ nhưng khí tức đã bạo tăng đến một mức độ kinh khủng.
Dương Thiên chẳng mấy bận tâm đến tràn cảnh trước mặt, che miệng ngáp dài:
- Các ngươi sắp xong chưa, ta còn muốn về nhà ngủ a.
Mạc Cương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, may mà hắn vẫn kiềm chế lại được, gằn giọng nói:
- Hi vọng lát nữa ngươi vẫn nói được những lời này.
- Ta rất chờ mong.
Ánh sáng phát ra ngày càng dữ dội, đến một mức độ nhất định liền dừng lại. Cường độ ánh sáng giảm dần, cuối cùng thu nhỏ lại thành một quang cầu màu đỏ đen. Khí tức của hơn một ngàn ma đầu đã suy yếu rõ rệt, rõ ràng quang cầu trước mặt đã hấp thu không ít linh lực của bọn chúng.
- Chậm như vậy, để ta giúp ngươi.
Dương Thiên vừa nói vừa đưa tay lên, hành động mang đầy thiện ý của hắn trong mắt đám ma đầu kia lại trở thành hành động phá hoại. Mạc Cương lập tức ra lệnh:
- Dùng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản hắn. Không được để thần thụ xảy ra chuyện bất trắc.
Những ma đầu này không còn linh trí, dưới sự chỉ đạo của Mạc Cương, liều mạng tấn công Dương Thiên. Mặc cho đám ma đầu đang lao đến, tay trái Dương Thiên búng ra một giọt chất lỏng màu đen, xuyên qua mọi cản trở, nhập vào bên trong quang cầu.
Quang cầu chấn động dữ dội, uy áp khủng bố tỏa ra khiến hàng ngàn ma đầu run rẩy. Thế công của bọn chúng lập tức dừng lại, tất cả từ trên không rơi xuống đất, cúi đầu thuần phục. Quang cầu chấn động một hồi rồi biến mất, để lại một thanh niên trẻ tuổi, nước da ngăm đen. Hắn đứng đó lặng yên nhìn ngắm tất cả, như một thượng vị giả nhìn ngắm những sinh vật nhỏ bé dưới chân mình.
Mạc Cương trông thấy thanh hai, vẻ vui mừng nồng đậm hiện lên trong mắt. Hắn không biết vì sao Dương Thiên lại ra tay giúp đỡ, nhưng chuyện đó lúc này không đáng bận tâm. Quan trọng chính là Thực Thi Thụ đã hoàn thành quá trình tiến hóa, bọn hắn đã có cơ sở để chống lên kẻ thù trước mắt. Mạc Cương nhanh chóng niệm chú ngữ, hai mắt thành niên kia liền trở nên vô hồn, lặng lẽ bay đến trước mặt Mạc Cương. Hắn đắc ý nhìn Dương Thiên cười to:
- Ha ha, Dương Thiên, đã có Thực Thi Thụ hóa hình làm hộ vệ, ngươi dựa vào cái gì để giết ta.
Dương Thiên lắc đầu:
- Từ gậy nghiệt không thể sống. Được chết trong tay một thứ do chính mình dốc hết tâm huyết bồi bIbpvg0 dưỡng ra, ta nên nói ngươi là may mắn hay bất hạnh đây.
Mạc Cương có chút hồ đồ:
- Ngươi nói vậy là có ý gì. Đừng cố hoa ngôn xảo ngữ, ta sẽ không bị lừa gạt bởi những thủ đoạn cấp thấp…
Hắn còn chưa dứt lời, hai mắt thanh niên kia đã hiện lên một tia sát khí. Cánh tay ngăm đen dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua ngực Mạc Cương, trên bàn tay vẫn còn nắm lấy một viên kim đan màu xám. Mạc Cương hai mắt trợn to, mồm há hốc, dùng hết chút sức lực còn lại hỏi:
- Ta là chủ nhân của ngươi, tại sao…
- Một kẻ yếu đuối như ngươi không xứng làm chủ nhân của ta.
Nói xong, thanh niên rút tay ra, Mạc Cương giống như con diều đứt dây rơi xuống đất. Đến khi chết hắn vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc mình đã sai ở điểm nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT