Hai chữ khí công vừa phát ra lập tức khiến đám học sinh xôn xao:
- Khí công, chẳng lẽ chính là nội công giống như các vị cao thủ trong phim kiếm hiệp sao?
Dương Thiên tỏ ra am hiểu:
- Người luyện võ chia làm 2 loại, một loại tu luyện ngoại công, rèn luyện thân thể, tăng cường sức mạnh cơ bắp. Loại thứ hai tu luyện khí công, hay còn gọi là nội công, tích tụ chân khí trong người, khi chiến đấu thông qua phương pháp đặc biệt sử dụng nội công đả thương địch nhân, cách không thủ vật.
Dương Thiên một hơi chém ra tất cả những gì hắn biết được từ phim ảnh khiến đám học sinh đã có chút tin tưởng:
- Những thứ này bọn ta cũng đã từng nghe nói qua. Nhưng không phải chúng chỉ có trong phim ảnh thôi sao?
- Phim ảnh cũng là dựa trên thực tế mà biến hóa. Nếu không có thực tế, các vị đạo diễn, tiểu thuyết gia dựa trên cái gì để viết ra. Đừng nói nhiều nữa, các ngươi có muốn xem hay là không?
- Muốn, đương nhiên là muốn.
Dương Thiên gật đầu, hài lòng nói:
- Được, ta sẽ biểu diễn cho các ngươi xem một lần để mở mang tầm mắt.
Nói xong, Dương Thiên đưa tay nhặt một chiếc đũa trên bàn. Đám học sinh ngừng thở, chăm chú nhìn xem, bọn hắn thực sự rất muốn tận mắt chứng kiến cái gọi là nội công trong truyền thuyết kia.
Dương Thiên cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc, cấm chiếc đũa nhìn ngắm một hồi rồi từ từ ấn nhẹ xuống bàn. Chiếc đũa yên lặng không một tiếng động xuyên qua chiếc bàn gỗ dày, đến khi chỉ còn lộ ra chưa đến 3 cm thì dừng lại. Cả đám học sinh mắt trợn to, miệng há hốc nhìn chằm chằm vào phần còn lại của chiếc đũa cắm trên bàn. Dương Thiên đưa tay lên trán, giả vờ vuốt mồ hôi, mệt mỏi nói:
- Thế nào, các ngươi đã cảm thấy hài lòng chưa?
Từng tiếng vỗ tay lần lượt vang lên rồi kéo thành một tràng vỗ tay lớn. Bạch Khiết nhìn Dương Thiên với ánh mắt sùng bái:
- Dương Thiên, ta biết ngươi lợi hại nhất mà.
Những học sinh kia rất nhanh chạy lại vây quanh hắn. Vài tên nam sinh khăng khăng muốn Dương Thiên nhận hắn làm đồ đệ. Nữ sinh thì thẹn thùng làm dáng để khiến hắn chú ý. Trong lúc Dương Thiên còn chưa biết làm thế nào để thoát khỏi đám nhóc này, Bạch Khiết đã xông vào đẩy bọn hắn ra:
- Biểu diễn đã kết thúc, Dương Thiên hẳn là cảm thấy rất mệt mỏi, các ngươi mau tránh ra để ta đưa hắn về nhà nghỉ ngơi.
Tìm được đường thoát thân, Dương Thiên vội gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, biểu diễn so với đánh nhau tốn sức hơn rất nhiều. Ta hiện tại đã kiệt sức, có gì hôm khác hẳn nói.
- Nhưng lần sau bọn ta biết phải tìm ngươi ở nơi nào?
- Các ngươi xem phim nhiều như vậy, chẳng lẽ không biết câu “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Nếu chúng ta có duyên tất sẽ gặp lại, nếu vô duyên thì đừng cố cưỡng cầu làm gì.
Nói ra một câu mang đầy tính triết lý, Dương Thiên xoay người rời đi. Lúc đang đi còn giả vờ ho nhẹ vài tiếng, đưa tay lên ôm ngực. Bạch Khiết vội vàng chạy đến đỡ hắn. Hai ngươi thanh toán tiền xong liền đi nhanh ra xe, mặc kệ đám học sinh đang đi theo phía sau.
Lái xe được một đoạn ngắn, Bạch Khiết tấp xe vào lề, gục đầu vào tay lái cười như điên. Dương Thiên khó hiểu:
- Tiểu Khiết, ngươi làm sao vậy?
- Dương Thiên, vừa nãy ngươi diễn rất tốt, nhưng có một sai xót lớn.
- Sai xót?
Dương Thiên cau mày, kĩ thuật biểu diễn của hắn có thể nói là trác tuyệt, sao lại có sai xót được.
- Sai xót chỗ nào?
Bạch Khiết cố gắng nhịn cười:
- Chính là lúc ngươi ra về. Ngươi quên rồi sao, ngươi bản thân chỉ là mệt mỏi do dùng nội công quá mức chư không phải bị người khác đánh trọng thương a. Khi nãy ngươi vừa ho nhẹ, lại ôm ngực bước đi loạn choạng, ta đã biết là ngươi đang diễn kịch.
Bạch Khiết nói xong lại ôm bụng cười. Dương Thiên yên lặng ngồi một bên, hắn đang tự kiểm điểm bản thân, lần sau nhất định không được mắc những sai lầm cơ bản như vậy nữa.
Đợi Bạch Khiết dừng cười, Dương Thiên mới lên tiếng:
- Bây giờ cũng không còn sớm, mau trở về đi.
- Về? Không được, mới hơn 8 giờ tối, chúng ta tìm chỗ nào đó chơi tiếp đi. Khó khăn lắm cha ta mới cho phép ta đi chơi đêm, đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Vốn định đi gặp tên mặc áo khoác đen kia, Dương Thiên lập tức ném suy nghĩ đó ra phía sau đầu. Giữa một nam nhân và một mỹ nữ, chỉ cần không ngốc thì đương nhiên sẽ đều có chung một lựa chọn.
- Vậy bây giờ ngươi muốn đến chỗ nào?
Bạch Khiết nháy mắt:
- Cứ tin tưởng ở ta, ta biết một nơi rất thú vị, ngươi nhất định sẽ rất thích.
Từ trong ánh mắt của nàng, Dương Thiên cảm nhận được điều gì đó không ổn:
- Khoan đã, trước tiên phải nói rõ là đi đâu. Ngươi làm cho ta có cảm giác bất an.
- Ngươi đường đường là một đại nam nhân, võ công cao cường. Chẳng lẽ lại sợ một tiểu nữ nhân như ta sao?
Dương Thiên trầm tư suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Cổ nhân từ xưa đã để lại khá nhiều lời khuyên: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, trong thiên hạ có hai loại người đừng nên đắc tội là nữ nhân và tiểu nhân… Và còn nhiều câu nói khác nữa. Qua đó có thể thấy được sự đáng sự của nữ nhân, ta nghĩ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
- Dương Thiên…
- Hả, làm sao?
- Ngươi đi chết đi.
…
Cuối cùng Dương Thiên vẫn chấp nhận theo Bạch Khiết, trên thế giới này, có nơi nào mà hắn không dám đến chứ.
Bạch Khiết lái xe đến một tòa nhà cao tầng. Sau khi gửi xe xong, hai người cùng đi vào. Ở ngay giữa đại sảnh lớn là quầy tiếp tân, Bạch Khiết bước đến thì nhân viên lập tức niềm nở chào đón:
- Chào quý khách. Quý khách đến đây là để mua sắm thì hãy lên lầu 2, 3, 4. Để xem phim thì hãy đến lầu 5. Còn…
Bạch Khiết lấy từ trong người ra một tấm the giống thẻ ngân hàng nhưng có màu đỏ sẫm, phía trên là hình một nắm đấm. Nhân viên tiếp tân nhận lấy tấm thẻ, xoay người lại phía sau gật đầu một cái rồi nhìn Bạch Khiết, cười nói:
- Mời quý khách đi theo ta.
Theo sau nhân viên tiếp tân, Dương Thiên đã hơi hiểu ra điều gì đó, hỏi:
- Tiểu Khiết, tấm thẻ đó là để dẫn đến nơi nào?
Bạch Khiết vẫn cố tỏ vẻ thần bí:
- Lên đến nơi không phải sẽ biết sao?
- Ngươi đừng nói với ta đó là nơi thi đấu hắc quyền a.
- Hắc quyền?
- Là nơi những võ sĩ dùng mạng để đánh nhau, chung quanh là đám nhà giàu reo hò cổ vũ và đặt cược.
Bạch Khiết ôm bụng cười to, nhân viên tiếp tân vội quay lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Dương Thiên lắc đầu:
- Không có, bạn gái ta tâm trạng thất thường, đôi khi cười to, giống như là…
- Dương Thiên, ngươi đang nói cái gì?
Dương Thiên chối bay:
- Ta nào có nói gì, chỉ là đang thay ngươi giải thích.
Bạch Khiết tức giận:
- Ngươi muốn nói đầu óc ta có vấn đề đúng không?
- Đâu có, ta chỉ không biết ngươi đang cười vì chuyện gì mà thôi.
Bạch Khiết chợt nhớ đến những gì Dương Thiên vừa nói, lại cười khúc khích:
- Dương Thiên, ta nói ngươi xem phim quá nhiều rồi. Hắc quyền là thứ chỉ có trong phim ảnh. Chúng ta bây giờ là đi xem thi đấu quyền anh.
- Thi đấu quyền anh?
Bạch Khiết tỏ ra hiểu biết, giải thích:
- Đây là thú vui của giới thượng lưu. Bọn hắn thuê các tuyển thủ quyền anh từ nước ngoài về để thi đấu để thưởng thức và đặt cược. Khác với hắc quyền trong phim ảnh là hành động phi pháp, đây được xem như là một môn thể thao nên không bị cấm. Ta nghe cha nói, đám nhà giàu kia lợi dụng các võ sĩ để bài bạc và thực hiện các hành động rửa tiền khác.
- Ngươi hình như rất ưa thích loại chuyện đánh đấm bạo lực này?
- Ta rất thích, ngươi không cảm thấy nam nhân khi giao thủ nhìn rất đẹp trai sao?
- Đẹp, đẹp lắm…
Dương Thiên méo mặt, đáp đại vài câu qua loa. Nữ nhân yêu thích bạo lực như Bạch Khiết hắn đúng là lần đầu gặp.
Nhân viên tiếp tân thấy hai người nói chuyện với nhau, cho rằng bọn họ đang tán tĩnh lẫn nhau nên không để ý, tiếp tục dẫn hai người đến một cái thang máy nằm trong góc khuất. Đến nơi, nhân viên tiếp tân bấm công tắc mở cửa thang máy rồi đứng ngoài, ra hiệu cho hai người đi vào. Chờ Dương Thiên cùng Bạch Khiết bước vào gA2ZRl0 thang máy, nhân viên tiếp tân bấm công tắc đóng cửa, nói theo:
- Chúc quý khách có một buổi tối vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT