Chờ thiếu niên rời đi, Dương Thiên đóng cửa lại rồi lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Vấn Thiên. Phải đợi một lúc lâu, đầu dây bên kia mới có người bắt máy:
- Dương Thiên, ngươi tìm ta có việc gì?
- Ngươi bị thương?
Diệp Vấn Thiên ho nhẹ vài tiếng, đáp:
- Ám tổ đã chính diện va chạm với Ma môn ở vài nơi. Không cẩn thận bị một tên trưởng lão ám toán. Chút thương thế mà thôi, qua vài ngày sẽ tốt.
Bằng vào giọng điệu, hơi thở đứt quảng của Diệp Vấn Thiên, Dương Thiên biết chắc thương thế của hắn rất nghiêm trọng. Đây là cha của Diệp Linh, cũng là bằng hữu của hắn, Dương Thiên đương nhiên sẽ giúp đỡ.
- Ta gọi cho người là muốn thông báo một chuyện quan trọng. Vừa rồi ta có làm một chuyến “du lịch” nước ngoài, tình cờ đến Văn gia lấy được thuốc giải?
Diệp Vấn Thiên khó hiểu hỏi:
- Văn gia của thập đại gia tộc sao? Thuốc giải nào?
- Là Văn gia của thập đại gia tộc. Thuốc giải của loại thuốc đặc biệt các ngươi bí mật điều chế. Thiên Sát chính là tổ chức bí mật dưới tay Văn gia, lần trước nữ sát thủ kia sử dụng cũng là từ bọn hắn mà ra. Ngươi hiểu rồi chứ?
- Khốn kiếp.
Diệp Vấn Thiên mắng to một tiếng rồi liên tục ho khan:
- Văn gia dám phản bội Ám tổ, đầu nhập Ma môn. Ta nhất định phải báo cáo lên hội trưởng, ra lệnh diệt tộc để làm gương cho kẻ khác.
- Đó là việc của các ngươi, không cần nói cho ta biết. Bây giờ ngươi đích thân đến đây lấy thuốc giải về điều chế đế sử dụng đi. Tuy ta đã phá hủy nên nghiên cứu thuốc của Văn gia, nhưng ai biết bọn hắn có còn cơ sở hay lưu trữ dữ liệu ở nơi nào khác hay không.
- Ta lập tức phái người đến.
Diệp Vấn Thiên hiểu rõ số thuốc giải Dương Thiên mang về có ý nghĩa thế nào. Nếu cuộc chiến nổ ra, chỉ có Ma môn sở hữu thuốc giải, khi đó toàn bộ tu sĩ dưới Kim Đan kỳ của các đại thế lực sẽ bị vô hiệu. Đây là tổn thất to lớn đến mức nào?
- Ngươi tự mình đến đi, ta sẽ không đưa cho ngươi khác.
Dù cảm thấy khó hiểu, Diệp Vấn Thiên vẫn đồng ý. Chuyện quan trọng như vậy, để chính hắn làm sẽ yên tâm hơn.
- Không thành vấn đề, ta sẽ tự mình đến.
Mục đích Dương Thiên gọi Diệp Vấn Thiên đến là để chữa trị thương thế cho hắn. Diệp Vấn Thiên đã đồng ý, Dương Thiên cũng không tiếp tục nói nữa. Tắt máy, Dương Thiên lại lấy máy tính ra chơi game. Đã nhiều ngày không động vào, hắn có chút nhớ nhung a.
Dương Thiên lên mạng, mời Diệp Linh cùng chơi Liên Minh. May mắn, Diệp Linh cũng rất thích tựa game này, tài khoản đã lên đến cấp 30, đủ điều kiện tham gia đấu xếp hạng. Cùng tham gia vào hàng chờ với vị trí lựa chọn là hỗ trợ và xạ thủ, hai người nhanh chóng tìm được trận đấu.
Kĩ năng chơi game của Diệp Linh không cần phải bàn cãi, chỉ qua vài pha xử lý của nàng đã thể hiện rõ điều đó. Cả hai cùng đánh, thắng liên tục 3 trận thì Diệp Linh nói lời tạm biệt để đi ngủ.
Dương Thiên tiếp tục chơi thêm 2 trận nữa, nhìn đồng hồ đã qua 1 giờ sáng, hắn mới tắt máy, leo lên giường làm một giấc dài.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên thay đồ chuẩn bị đi học, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy một bóng người lén lút nhìn ngò vào trong. Trong đầu hắn hiện lên hai từ: “ăn trộm”. Đúng, chỉ có ăn trộm mới có hành động kỳ lạ như vậy, nếu là khách đã sớm mở cổng đi vào.
Dương Thiên vòng ra phía sau bóng người, từ từ bước đến. Khi nhìn thấy rõ người đến là ai, hắn hơi khựng lại. Người này một thân mặc quần áo cảnh sát, trên đầu đội chiếc mũ có đính ngôi sao. Mái tóc dài đến ngang lưng. Không phải Lưu Ly thì còn có thể là ai?
- Sao nàng lại đến nơi này, là vì nhớ ta sao?
Lưu Ly lúc này vẫn chưa biết Dương Thiên đang đứng phía sau mình, cầm hộp cơm trên tay do dự không dám mở cổng. Tối qua nàng vô tình đi ngang qua đây, thấy bên trong sáng đèn. Biết Dương Thiên đã trở về, sáng nay Lưu Ly đã thức dậy sớm, làm một hộp cơm tặng cho hắn để cảm ơn về chiếc vòng tay.
- Ta chỉ đến để cảm ơn, có gì phải lo lắng.
Tự trấn an mình xong, Lưu Ly đưa tay lên định mở cổng thì từ phía sau vang lên tiếng nói:
- Ngươi đã đến thì cứ tùy tiện đi vào, ta sẽ không ăn thịt ngươi a.
Bị Dương Thiên làm giật mình, Lưu Ly lùi nhanh về phía sau vài bước rồi xoay người lại. Nhìn thấy rõ người nói là Dương Thiên, Lưu Ly thở ra một hơi, sẵn giọng:
- Ngươi muốn hù chết ta sao?
Dương Thiên tỏ vẻ vô tội, nhún vai:
- Ta làm sao biết được là ngươi đến. Thấy bóng người lén lút đứng ngoài cổng, ta còn tưởng là ăn trộm, định vòng ra đằng sau tóm lấy hắn.
Lưu Ly gật đầu:
- Như vậy a, đúng rồi, thứ này cho ngươi.
Lưu Ly đưa chiếc hộp cầm trên tay về phía Dương Thiên khiến hắn có chút nghi ngại. Nữ nhân đột nhiên đến tặng quà, theo lý thuyết thì đây không phải là 8iipA8H việc tốt. Lưu Ly thấy Dương Thiên mãi chưa chịu đưa tay ra nhận, đã bắt đầu mất kiên nhẫn:
- Ngươi làm gì mà đứng ở đó, mau tới đây cầm lấy.
Dương Thiên vẫn cảnh giác:
- Đây là thứ gì?
Lưu Ly méo mặt, nàng cố kiềm nén xúc động muốn đánh người xuống. Khó khăn lắm mới có đủ dũng khí đến tặng quà cho hắn, hắn lại lo sợ ta hãm hại.
- Chỉ là bữa ăn sáng, người cần gì phải sợ như vậy.
- Sao ngươi không chịu nói sớm.
Dương Thiên vui vẻ bước lên, cầm lấy chiếc hộp mở ra. Bên trong là cơm cùng đồ ăn được bài trí tinh xảo. Hắn đóng hộp lại, cười nói:
- Cảm ơn ngươi, mau vào trong đi. Chúng ta cùng ăn.
Lưu Ly hừ lạnh:
- Vừa rồi hình như có kẻ lo lắng ta hãm hại hắn thì phải?
Biết nàng đang cố ý làm khó, Dương Thiên đành nhẫn nhịn. Là do hắn sai trước, hiểu lầm ý tốt của nàng. Dương Thiên đưa tay lên gãi đầu, vẻ mặt tỏ vẻ ăn năng:
- Thật xin lỗi. Ngươi đột nhiên mang quà đến, ta đương nhiên phải cảnh giác.
- Cảnh giác, ngươi lo sợ ta hạ độc hay sao?
Dương Thiên lắc đầu:
- Không có loại độc nào có thể ảnh hưởng đến ta. Ta nhớ đã từng đọc trong một bộ truyện, nhân vật nữ chính đột nhiên mang quà đến tặng cho nhân vật nam chính, sau đó hai người mãi mãi không gặp lại nhau nữa. Cho nên…
Lưu Ly bật cười:
- Ngươi nghĩ ta tặng quà từ biệt sao?
- Ai mà biết được, cẩn thận vẫn hơn.
Dương Thiên ngoài miệng nói vậy, trong lòng thở phào. Hắn biết nàng đã hết giận, phải nhân cơ hội tiếng thêm một bước nữa:
- Chúng ta mau vào trong cùng ăn. Ngươi làm trông rất đẹp mắt, nhất định sẽ rất ngon.
Lưu Ly từ chối:
- Ta đến là để báo với người, rắc rối ở quán ăn lần trước ta đã thay ngươi giải quyết. Tên Tần thiếu gia kia nghe thấy tên người dường như rất hoảng sợ. Cũng sắp đến giờ làm, ta phải đi ngay bây giờ. Bữa sáng ta cũng đã ăn rồi. Ngươi cứ thưởng thức một mình đi.
Chuyện tại quán ăn Dương Thiên đã sớm vứt ra khỏi đầu, đang định nói thêm cái gì thì Lưu Ly đã xoay người đi đến bên chiếc xe máy đậu gần đó. Nàng đội nón bảo hiểm lên rồi nói tiếp:
- Hộp cơm này là quà cảm ơn vì chiếc vòng tay ngươi tặng ta hôm trước. Ta rất ưa thích.
Nói xong liền nổ máy xe rời đi. Dương Thiên cầm hộp cơm trong tay, đầu óc suy nghĩ:
- Đều là nữ nhân, tại sao khi nhận được vòng tay ta tặng thì phản ứng lại khác nhau. Tô Nguyệt Nhi tỏ ý khinh thường, Tần Tuyết, Mộc Vũ Hàm thì bình thản đón nhận, Lưu Ly lại đích thân làm một hộp cơm đến để cảm ơn. Chẳng lẽ là do kiểu dáng?
- Không đúng, tuy hình dạng khác nhau nhưng đều do ta tỉ mỉ luyện chế, điêu khắc đồ họa. Xứng đáng là kiệt tác nhân loại.
- Ai, mặc kệ đi. Chờ xem phản ứng của Triệu Vũ Hinh sẽ thế nào, chắc chắn rất thú vị a. Đi ăn sáng trước đã.
Dương Thiên bình tĩnh trở lại trong nhà ăn sáng. Giờ này đã sắp đến giờ học, bất quá hắn không bận tâm, nghĩ nhiều như vậy, đi trễ một bữa thì có làm sao.
Mở hộp cơm do Lưu Ly làm, Dương Thiên một lần nữa khen:
- Rất đẹp mắt, chắc chắn sẽ rất ngon. Trong đám lão bà chỉ cần vài người nấu ăn ngon là được, sau này không sợ…
Nói đến đây, Dương Thiên nhớ đến bữa ăn kinh khủng do Tô Nguyệt Nhi làm. Dương Thiên tự trấn an mình, mỗi người mỗi vẻ, không phải ai cũng có tài nấu nướng. Gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, hắn lập tức phun ra, gương mặt khó coi hơn khóc. Một hồi lâu sau, Dương Thiên xúc động đóng hộp cơm lại, thở dài:
- Đúng là đánh giá bất cứ thứ gì không thể chỉ xem ở vẻ bề ngoài. Trang trí đẹp mắt chưa chắc đã ngon miệng. So với món ăn Tô Nguyệt Nhi làm, kẻ tám lạng, người nửa cân a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT