Hoa Thi Âm nghe vậy, đi vòng quanh đánh giá Sở Từ một lượt. Dường như cảm thấy có người đang quan sát mình, Sở Từ đưa tay lên gãi mũi, đồng thời lăn qua lăn lại biểu diễn. Dương Thiên ở một bên trợn mắt: “ngươi đang cố gắng làm mất mặt ta sao. Dù sao ngươi cũng là một Tu Chân giả, phải có một ít tính cảnh giác chứ”.

Quan sát một hồi, Hoa Thi Âm nhìn qua Dương Thiên:

- Đây là người ngươi lựa chọn để giúp ta sao. Trông hắn không khác gì một tên bợm nhậu đang say cả.

Dương Thiên xấu hổ cười, trong lòng thầm mắng Sở Từ không ngớt:

- Ngươi đừng nhìn vẻ bề ngoài mà xem thường hắn. Hắn so với cha ngươi còn mạnh hơn rất nhiều.

- Thực sự lợi hại như vậy?

Hoa Thi Âm có chút khó tin, cha nàng là người mạnh nhất Ngự Long bang, dù 10 vị cao thủ vây công cũng không làm gì được hắn. Hắn thua trong tay Dương Thiên nàng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu thua cả cái tên đang say không biết gì này quả thực quá khó tin.

Sở Từ có thể chiến thắng Hoa Thất hay không? Câu này rõ ràng là hỏi thừa, Hoa Thất chỉ vừa đột phá Thiên cấp, chỉ ngang với Trúc Cơ sơ kỳ. Sở Từ đã là Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa còn là Man Chi thể, ẩn chứa Man lực. Tuy bị hạn chế bởi tu vị, không phát huy được bao nhiêu uy lực, nhưng tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải đối thủ của hắn.

Vấn đề này Dương Thiên cũng không tiện giải thích, liền nói sang chuyện khác:

- Việc này không phải đợi hắn tỉnh dậy sẽ biết sao. Đúng rồi, việc kia ngươi làm thế nào rồi?

Thấy Dương Thiên bàn đến chính sự, Hoa Thi Âm vẻ mặt cũng nghiêm túc, ngồi xuống nói:

- Những lão già kia đều đã đồng ý. Nhưng ta nghĩ, bọn hắn chín phần là muốn tìm cách phân chia quyền lực. Dựa theo tình hình này, bọn hắn sẽ tìm cách đưa đại ca của ta lên nắm quyền rồi dựa vào hắn để nắm trong tay Ngự Long bang.

- Nói như vậy, đại ca của ngươi sẽ là một tên bù nhìn, hắn cam tâm chấp nhận như vậy sao?

Hoa Thi Âm thở dài:

- Không những vậy, hắn còn vô cùng nguyện ý. Hắn từ nhỏ chỉ muốn hưởng thụ, chơi bời, không ưa thích tranh giành quyền lực. Cả ngày chỉ nghĩ đến mỹ nữ. Vị trí như vậy rất hợp ý hắn.

- Tri kỷ a.

Dương Thiên không nhịn được bật thốt lên. Thấy Hoa Thi Âm nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, Dương Thiên vội quay mặt qua chỗ khác:

- Ý của ta là, nếu hắn không có ý nghĩ gì với quyền lực, không phải ngươi có thể dễ dàng tranh đoạt vị trí đó sao. Dù sao cũng không thể giao một ban phái lớn như vậy cho một kẻ vô dụng.

- Ngươi không hiểu, hắc bang vốn không phải là một nơi để nói đạo lý. Chỉ cần thực lực mạnh, nắm đấm lớn, đổi trắng thay đen cũng không có gì khó. Bọn hắn liên hợp lại nói đại ca mới là nhân tuyển phù hợp, ta còn có thể nói gì.

Nắm đấm lớn mới là đạo lý, phong cách làm việc của hắc bang rất hợp ý Dương Thiên. Bất quá để cẩn thận hơn, hắn vẫn hỏi nàng:

- Trong đám người kia, có ai ủng hộ ngươi không?

Hoa Thi Âm thở dài:

- Không có. Hoa Thất luôn đề phòng ta, không cho ta nhiều cơ hội để tiếp xúc với bọn họ. Đến thực lực cụ thể của Ngự Long bang, ta cũng chỉ biết chưa đến ba phần.

- Nói như vậy, dù giao cho người tiếp quản Ngự Long bang ngươi cũng chưa chắc làm được.

- Ta sẽ làm được.

Nhìn nàng quyết tâm như vậy, Dương Thiên cũng chỉ biết thở dài, cô nàng này quá cứng đầu rồi. Hắn cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy lôi Sở Từ về một căn phòng trống. Chờ tên kia tỉnh dậy, Hoa Thi Âm sẽ bàn giao nhiệm vụ cho hắn.

Trở về phòng, trong lúc Dương Thiên đang phân vân có nên tiếp tục vào game “ăn hành” hay không thì lại nhận được điện thoại của Diệp Vấn Thiên:

- Dương Thiên, hiện tại ngươi có rảnh hay không?

- Có việc gì?

- Đám người kia đều đã đến tập trung tại kinh thành. Bọn họ muốn gặp mặt ngươi. Ta…

Dương Thiên liền ngắt lời hắn:

- Ngươi dù sao cũng là một Phân hội trưởng, không nên việc gì cũng tìm đến ta a. Ngươi có thể nói với bọn hắn ta có việc bận không đến được.

Diệp Vấn Thiên trầm giọng:

- Nếu mọi chuyện dễ giải quyết như vậy, chẳng lẽ ta không làm được. Nhưng ngươi phải biết sự tồn tại của ngươi có ý nghĩa như thế nào. Bọn hắn đều là những người đứng trên đỉnh cao, đã quen nhìn xuống chúng sinh. Một tồn tại còn mạnh hơn xuất hiện, bọn hắn tất nhiên sẽ lo lắng ngươi sẽ làm ảnh hưởng đến vị trí của mình.

- Vì vậy, bọn hắn nhất định phải gặp được ngươi. Chỉ đến khi xác định ngươi không có hứng thú với quyền lực, bọn hắn mới có thể yên tâm.

Dương Thiên cười khẩy:

- Nếu ta có hứng thú, bọn hắn cản được sao?

Câu hỏi của Dương Thiên khiến Diệp Vấn Thiên ngẩn ra, hắn nói không sai, Nguyên Anh kỳ tu sĩ nếu muốn làm gì, bọn hắn có cố gắng chống cự cũng vô ích. Dương Thiên không thấy Diệp Vấn Thiên trả lời liền tiếp:

- Vậy ngươi cứ nói với bọn người kia, ta muốn làm gì, bọn hắn cản không được. Vậy nên không cần phải suy nghĩ nhiều.

Nghe Dương Thiên bá đạo như vậy, Diệp Vấn Thiên chỉ có thể cười khổ:

- Những lời như vậy, vẫn là để ngươi nói thì tốt hơn.

- Không có thời gian.

Dương Thiên đang định tắt máy, trong điện thoại liền truyền ra tiếng thở dài của Diệp Vấn Thiên:

- Số của ta thật khổ a, nói ra những lời như vậy, lỡ bọn hắn tức giận đánh chết ta thì phải làm sao đây. Linh nhi, cha có lỗi với ngươi, vẫn chưa tìm được biện pháp chữa trị cho ngươi mà đã phải ra đi. Ngươi nhất định phải cẩn thận với tên kia, chính hắn đã hại chết cha ngươi…

Dương Thiên mặt đen lại, tên Diệp Vấn Thiên này lại lấy Diệp Linh ra để chèn ép hắn. Cuối cùng Dương Thiên đành lựa chọn thỏa hiệp:

- Được rồi, ngươi không cần than thở như sắp chết như vậy. Khi nào hội nghị sẽ bắt đầu, kéo dài trong bao lâu.

- Trong vòng 3 ngày nữa, thời gian diễn ra ta cũng không chắc.

- Tốt lắm, 3 ngày sau ta chắc chắn sẽ đến. Ai bảo ngươi sinh ra một nữ nhi tốt như vậy chứ.

Diệp Vấn Thiên cười ha hả cúp máy. Có điều mặt hắn rất nhanh liền lâm vào trầm tư, chuyện của Diệp Linh và Dương Thiên, hắn cũng không biết là tốt hay là xấu. Tu Chân giả thọ mệnh rất lâu, chỉ một Kim Đan sơ kỳ như hắn cũng đã có thể sống hơn 500 năm. Việc cưới nhiều vợ với bọn hắn đều rất bình thường. Nhưng Diệp Vấn Thiên không hi vọng con gái của mình phải chia sẽ cùng nữ nhân khác.

Thở dài một hơi, Diệp Vấn Thiên quyết định bỏ chuyện này sang một bên. Diệp Linh cũng đã trưởng thành, việc này cứ để cho nàng tự quyết định.

Tắt máy xong, Dương Thiên ném điện thoại qua một bên, nằm lăn ra giường ngủ. Đến gần tối, Sở Từ cũng đã tỉnh dậy, Dương Thiên dẫn hắn đến giới thiệu với Hoa Thi Âm. Đồng thời để nàng giải thích với hắn về kế hoạch ngày mai.

Sở Từ gật đầu chắc nịt, hứa sẽ làm tốt nhiệm vụ. Cái này NTzijM9 có lẽ là do hắn được huấn luyện từ khi còn ở trong Ám tổ. Ba người cùng nhau ăn tối xong, Sở Từ liền tiến về phòng tu luyện, tu vị của hắn vừa đột phá, vẫn cần củng cố thêm. Hoa Thi Âm cũng phải lo chuẩn bị cho buổi họp ngày mai, không rãnh rỗi bồi tiếp Dương Thiên.

Một mình nhàm chán, Dương Thiên đành lên mạng coi một vài bộ phim, thuận tiện đọc một ít truyện ngôn tình tăng cường kiến thức cùng kinh nghiệm.

Sáng ngày hôm sau, khi Dương Thiên vẫn còn đang ngủ say, Hoa Thi Âm đã mở cửa phòng hắn, ném vào một cái túi xách:

- Ngươi mau vệ sinh cá nhân rồi mặc nó vào. Cuộc họp sẽ diễn ra lúc 7 giờ.

Dương Thiên ngáp dài rồi đứng dậy. Từ khi trở về địa cầu, hắn càng lúc càng giống một tên NEET chính hiệu, chỉ lo ăn, chơi ngủ. Dậy sớm nên khiến hắn hơi khó chịu. Vệ sinh cùng thay đồ xong, Dương Thiên bước xuống bàn ăn đã thấy Hoa Thi Âm cùng Sở Từ đã ngồi chờ sẵn. Hoa Thi Âm tiện tay ném cho Dương Thiên một tập tài liệu:

- Vừa ăn vừa xem đi. Đây là tư liệu của những người tham gia cuộc họp lần này. Đều là những kẻ có quyền lực trong hội đồng lãnh đạo của Ngự Long bang.

Tay với lấy ly sữa cùng ổ bánh mì, Dương Thiên một hơi nuốt xuống. Xong xuôi hắn mới bắt đầu giở tài liệu ra xem. Lướt qua một vòng, Dương Thiên đặt tập tài liệu xuống, mỉm cười nhìn Hoa Thi Âm:

- Thế lực của Ngự Long bang các ngươi so với ta nghĩ còn lớn hơn một chút a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play