Triệu phụ xuất thân chỉ là công nhân nên cũng không có thói quen dùng từ hoa mỹ mà khá trực tiếp. Không biết vẻ mặt của Dương Thiên khi đó ngu ngốc như thế nào, Triệu phụ cho rằng Dương Thiên chưa hiểu liền nhắc lại:

- Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có thích con gái của chúng ta hay không?

Dương Thiên lúc này đã kịp phản ứng lại, hắn vừa nãy chỉ bị choáng nhẹ mà thôi:

- Bá phụ, ta thích nàng a. Nhưng nàng chỉ xem ta là học trò mà thôi.

Triệu phụ nghe Dương Thiên nói vậy, gương mặt hiện rõ sự vui mừng:

- Việc này ngươi không cần lo lắng. Bọn ta sẽ tạo điều kiện cho ngươi và nàng. Ngươi chỉ cần cố gắng nỗ lực là được. Nàng đối với ngươi có hảo cảm, cái này bọn ta có thể nhận ra.

Nói đến đây, Triệu phụ dừng lại một chút, dường như đang nhớ lại một chuyện gì đó. Thở dài một hơi:

- Đã lâu như vậy, Hinh nhi mới lại có hảo cảm với một nam nhân. Ta mong ngươi yêu nàng thật lòng, đừng có như tên khốn nạn kia.

- Tên khốn kia?

Dương Thiên hơi nghệch ra, không biết Triệu phụ đang mắng ai. Chợt nhớ đến tập tài liệu Lý Bàn đưa cho hắn, Triệu Vũ Hinh đã từng trải qua một lần yêu đương. Hình như còn chuẩn bị làm đám cưới nhưng không biết vì sao mà lại chia tay.

- Ngươi đang nói đến người yêu cũ của Triệu lão sư sao?

- Ngoài hắn ra thì còn có thể là ai. Tên khốn đó, đừng để ta gặp lại hắn. Nếu không thì dù có liều cái mạng già này, ta cũng sẽ không tha cho hắn.

Thấy Triệu phụ kích động, Dương Thiên vội trấn an hắn:

- Chuyện đã qua lâu rồi, ngươi không cần tức giận như vậy. Có thể kể cho ta nghe về hắn được không?

- Ngươi muốn nghe về hắn?

- Không sai, ta muốn tìm hiểu rõ hơn về Vũ Hinh.

Dương Thiên đổi từ Triệu lão sư sang Vũ Hinh một cách rất tự nhiên, việc này khiến Triệu phụ cảm thấy hắn gần gũi hơn không ít. Nhấp một ngụm trà, Triệu phụ bắt đầu kể:

- Ta cũng không biết nhiều về hắn. Lần đầu tiên Hinh nhi đưa hắn về nhà ra mắt là vào năm 2 đại học. Hắn gương mặt đẹp trai, nói chuyện lại lễ phép. Nhưng ta khi đó lập tức phản đối, nàng còn đang tuổi đi học, sao có thể mất tập trung vào chuyện này.

- Dù bọn ta ngăn cản thế nào, Hinh nhi vẫn một mực không nghe. Cuối cùng ta cũng đành chiều theo ý nàng. Theo lời Hinh nhi nói, tên kia tuy còn trẻ nhưng đã mở công w3OgeHx ty riêng, kinh doanh khá thành công.

- Ta nghe nàng nói vậy cũng an tâm không ít, nam nhân có sự nghiệp nữ nhân mới có thể dựa vào a. Ta cũng có hỏi Hinh nhi, hắn ưu tú như vậy, hẳn nữ nhân thích hắn cũng không ít. Hinh nhi ban đầu lãng tránh không trả lời, nhưng dưới sự truy hỏi của ta cũng thú nhận. Hắn rất đào hoa, bên cạnh có rất nhiều mỹ nữ, nhưng Hinh nhi lại tự tin mình có thể giữ được hắn.

Dương Thiên nghe đến đây, mặt đã đen lại. Nhìn bản thẩn từ trên xuống dưới, hình như không khác tên kia là mấy. Nếu không phải biết Triệu phụ tính tình thật thà, hắn thật sự cho là Triệu phụ đang chửi xéo hắn. Triệu phụ không biết Dương Thiên nghĩ gì, vẫn tiếp tục kể:

- Sự thực chứng minh nàng đã sai lầm. Chúng ta cũng đã định ngày cưới cho cả hai, nhưng trước ngày xảy ra hôn lễ, hắn lại đột nhiên biến mất, không cách nào liên lạc được. Cuối cùng hôn lễ bị hủy bỏ, chúng ta bị mọi người chỉ trích, còn phải bồi thưởng một khoản tiền lớn cho nhà tổ chức.

- Hơn một tháng sau, hắn lại một lần nữa xuất hiện. Lần này còn dẫn theo một nữ nhân, người này không xinh đẹp, nhưng nhìn những thứ trên người thì chắc hẳn là con nhà quyền quý. Hắn nói với Hinh nhi là nàng tuy xinh đẹp nhưng lại không thể giúp được gì cho sự nghiệp của hắn, để lại cho nàng một khoản tiền bồi thường rồi bỏ đi.

Dừng lại một chút, Triệu phụ nhìn Dương Thiên mỉm cười:

- Sau sự việc đó, Hinh nhi luôn giữ khoảng cách với nam nhân. Ta đã nghĩ có thể cả đời này nàng sẽ như vậy, may mắn có ngươi xuất hiện. Có lẽ ngươi là học sinh của nàng nên nàng không chán ghét ngươi.

Dương Thiên vuốt mồ hôi trên trán, không biết nếu Triệu phụ biết sự thật về hắn thì có còn tỏ thái độ thân thiện như vậy nữa hay không.

- Đúng, đúng vậy. Thật may mắn a.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên phát ra tiếng động, một thanh niên mang theo cặp sách đi vào. Nhìn thấy Dương Thiên, hắn cúi đầu chào rồi bỏ cặp sách ở một góc, bước đến ngồi cạnh Triệu phụ:

- Cha, đây chính là người đã cứu mẹ sao?

Triệu phụ nhìn thanh niên, hai mắt mỉm cười hiền từ:

- Đúng vậy. Tiểu Hàng, đây là Dương Thiên.

Thanh niên quay lại nhìn Dương Thiên, hai mắt ân chứa địch ý:

- Ngươi đã cứu mẹ ta, việc này ta thực sự cảm kích. Nhưng ngươi không được có ý đồ với tỷ tỷ của ta.

Nói xong liền đi vào trong, để lại Dương Thiên vẻ mặt khó hiểu cùng Triệu phụ đang xấu hổ.

- Thực xin lỗi ngươi. Từ sau chuyện kia, tiểu Hàng đã nói nhất định sẽ bảo vệ tỷ tỷ, không để bất kỳ ai làm tồn thương nàng.

- Không có việc gì, hắn còn trẻ, ta cũng không giận hắn.

Hai người trò chuyện một hồi lâu, Triệu phụ cũng hỏi qua gia cảnh của Dương Thiên. Ngoài y thuật thần kỳ, gia cảnh của Dương Thiên cũng là một việc hắn đặc biệt quan tâm.

Vốn dĩ ban đầu Dương Thiên còn định khoe khoang về công ty của mình để tạo ấn tượng tốt. Nhưng sau khi nghe chuyện kia, Dương Thiên quyết định ngậm miệng. Hắn chỉ nói đơn giản mình là một cô nhi, được một vị sư phụ nhận nuôi rồi truyền dạy y thuật. Khi hắn lớn lên, vị sư phụ kia đã bỏ hắn mà đi. Đây là cốt truyện của những nhân vật nam chính trong các truyện đô thị trên mạng, Dương Thiên chỉ “mượn” tạm sử dụng mà thôi.

Triệu Vũ Hinh cùng mẹ nàng đã dọn đồ ăn ra. Triệu phụ liền xếp cho hắn và nàng ngồi cạnh nhau. Dương Thiên chưa kịp làm hành động cảm ơn, Triệu Hàng không biết từ đâu chạy đến chen giữa bọn hắn rồi nhìn Dương Thiên với vẻ mặt đắc ý. Đại nhân không chấp tiểu nhân, Dương Thiên cũng không chấp nhặt hắn.

Thực tế đã chứng minh, sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Đặc biệt là với một người luôn đứng trên cao nhìn xuống như Dương Thiên, sức chịu đựng lại càng kém. Lúc này hắn đã sắp bùng nổ. Trong suốt bữa ăn, mỗi khi Dương Thiên quay sang định nói chuyện với Triệu Vũ Hinh, Triệu Hàng liền nói liên tục để chặn miệng hắn.

Khi hắn định gắp đồ ăn cho nàng, Triệu Hàng đã đưa chén ra hứng, thậm chí còn tỏ vẻ biết ơn khiến Dương Thiên điên tiết. May mắn Triệu mẫu nhận ra chuyện này, quay sang nói chuyện với Dương Thiên khiến hắn không có cảm giác bị bỏ rơi. Đến khi kết thúc bữa ăn, cả nhà ngồi lại xem truyền hình, Triệu Hàng cũng lôi kéo Triệu Vũ Hinh ra một góc.

Triệu phụ cùng Triệu mẫu nhìn nhau cười khổ, Triệu phụ hắng giọng một tiếng:

- Tiểu Hàng, ngươi mau vào trong học bài. Ngươi sắp có một bài kiểm tra phải không?

- Nhưng ta chỉ vừa mới ăn cơm xong.

- Ngươi cũng đã nghỉ ngơi được nửa giờ rồi. Mau vào trong học bài đi.

Triệu Hàng dường như rất sự Triệu phụ, ấm ức đi vào trong. Lúc đi qua Dương Thiên còn trợn mắt nhìn hắn một cái.

Bóng đèn đã bị đuổi đi, Dương Thiên lập tức tranh thủ cơ hội. Đáng tiếc, hắn không được như mong đợi. Đúng lúc này, trong đầu Dương Thiên lóe lên một cảnh báo. Hắn liền vội vã đứng lên cáo từ:

- Bá phụ, bá mẫu, Triệu lão sư. Ta có việc gấp phải đi trước, lần sau có dịp ta sẽ lại đến.

Dứt lời, không đợi mọi người trả lời, Dương Thiên đã phóng nhanh ra cửa. Triệu phụ cùng Triệu mẫu ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Triệu Vũ Hinh nhìn hai người nói:

- Cha mẹ, ta biết hai người muốn tác hợp ta với Dương Thiên. Nhưng ta với hắn thực sự không được.

- Tại sao, chẳng lẽ hắn không tốt sao. Ta cảm thấy hắn nhân cách tốt, lại có tài, còn rất thích ngươi.

Triệu Vũ Hinh lắc đầu:

- Hai người không hiểu được đâu, ta và hắn vốn không thể đi chung một đường.

Là một lão sư, Triệu Vũ Hinh đối với tình hình trong lớp cũng có chút hiểu. Nàng rõ ràng Dương Thiên cùng Tần Tuyết là một cặp, dù hai người họ vẫn chưa công khai. Dương Thiên tài hoa không thể phủ nhận, nhưng hắn đối xử tốt với mọi nữ nhân khiến Triệu Vũ Hinh nhớ đến tên kia.

Nhìn Triệu Vũ Hinh vẻ mặt đau buồn, hai người nhanh chóng đoán được nàng lại nhớ đến tên khốn kiếp kia, không khỏi thờ dài một hơi.

- Hinh nhi, chuyện đã trôi qua lâu như vậy. Ngươi cũng nên tự cho mình một cơ hội a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play