Đi theo Ngãn Luân đến một căn nhà nhỏ ngoài Băng Sơn. Mộ Hà My cảm thấy căn nhà này thật nhỏ đã vậy lại còn ở sâu trong rừng nữa.
"Đồ đệ ngoan, lại đây" Ngãn Luân đi đến một bãi đất trống sau nhà rồi bảo Mộ Hà My lại ngồi trên tảng đá gần đấy
"Bây giờ ta sẽ tiến hành bức độc trong cơ thể ngươi, độc này có tên gọi là Mạch Ngậu, nó làm tắt nghẽn kinh mạch của ngươi và làm cho ngươi không thể tu luyện" Ngãn Luân giải thích về độc Mạch Ngậu
"Ráng chịu đau một chút, sẽ nhanh thôi ngươi sẽ có thể tu luyện như bao người khác"
"Vâng" Đối với nàng, chỉ cần có thể tu luyện và trở thành một cường giả thì nàng sẽ chịu mọi nỗi đau để đạt được mục đích của mình
Nhắm mắt lại, Mộ Hà My cảm thấy người dần nóng lên, xung quanh cơ thể có một luồng khí bao bọc nàng bên trong. Sau lưng Mộ Hà My, Ngãn Luân nhắm mắt, đẩy nội lực lên lòng bàn tay rồi tung một chưởng lên lưng Mộ Hà My. Khẽ nhíu mày, "phốc"! Phun một ngụm máu, Mộ Hà My cảm thấy kinh mạch của mình như bị chặt ra từng khúc
Đau,....quá đau,....
Tuy rất đau nhưng Mộ Hà My không kêu một tý nào, nàng chỉ cắn chặt môi mà thôi
"Phốc" Một ngụm máu đen được phun ra, lúc này, Mộ Hà My không còn cảm thấy nóng nữa, cũng không còn cảm thấy đau nữa. Dần mở đôi mắt ra, nàng thấy cơ thể có vẻ như nhẹ nhàng hơn, vận nội công một cái, lực lượng 10 năm nằm trong Băng Sơn bị tắt nghẽn trong kinh mạch ngay lập tức chạy ồ ạt về phía đan điền
Đùng một cái, nàng thăng cấp ngay lập tức
"Linh Từ 1 sơ kỳ"
"Linh Từ 2 Trung Kỳ"
"Linh Từ 3 hậu kỳ"
"Linh Từ 4 Đỉnh phong"
"Linh Từ 5 sơ kỳ"
Thăng cấp đến Linh Từ 5 sơ kỳ thì dừng lại, Mộ Hà My kinh hỉ sau khi thấy mình thăng cấp quá nhanh. Gì thế này? Quá nhanh nha?
"Sư phụ, ta thăng cấp đến Linh Từ 5 rồi này" Quay qua chia sẻ niềm vui với Ngãn Luân nhưng lúc này lại không thấy đâu, chỉ thấy một tờ giấy trên tảng đá lúc nãy nàng ngồi. Cầm tờ giấy lên
"Đồ đệ ngoan, sư phụ bỗng dưng có việc gấp, con hãy luyện tập theo cách ta ghi ở phía mặt sau, 2 năm nữa ta sẽ quay lại kiểm tra con đấy! Phải luyện tập thật chăm chỉ, cố gắng không bỏ cuộc"
Đọc đến đây thì Mộ Hà My bĩu mô, xì, làm như ta đây lười biếng lắm đấy!
Lật sang mặt sau, vừa đọc xong, mặt Mộ Hà My liền biến sắc, đây là muốn giết nàng sao??
Cái gì mà sáng dậy vào giờ Sửu, đi ra thác nước luyện tập kiếm kĩ mà Ngan Luân để trên bàn, giờ Thìn thì vô Băng Sơn tu luyện, giờ Ngọ thì tập bắn cung, giờ Mùi thì vô Mê Vụ Lâm Sầm tìm ma thú đánh cho tụi nó khỏi biết đi, giờ Thân thì leo núi nâng cao thể lực. Rồi bla bla bla cái khác nhưng nói chung là nàng tập xong là chết ngắc rồi
Vậy còn thời gian ăn uống, ngủ nghỉ giục đi đâu rồi??? Sau khi kiểm tra thì Mọi Hà My mới biết rằng mình có thiên phú với tất cả các loại là kiếm sĩ, pháp sư, triệu hồi sư và dược sư, độc sư. Nàng lại còn là pháp sư thập hệ nữa chứ? May mắn thật.
Được rồi, nghỉ ngơi rồi mai bắt đầu luyện tập thôi, thầm nghĩ trong đầu, Mộ Hà My quyết định nàng phải thật cố gắng để trở thành một cường giả để có thể tự bảo vệ chính nàng và làm cho những người coi thường nàng phải ngẩn cao đầu để nhìn nàng
Mỗi ngày trôi qua, Mộ Hà My luyện tập khắc khổ từng loại kiếm kĩ, các hệ. Thắm thoắt đã 2 năm trôi qua, Mộ Hà My đã cao hơn gần cả một cái đầu, nàng xinh đẹp hơn, cơ thể cũng...ừm....đầy đặn hơn và vì thường bế quan tu luyện trong Băng Sơn nên nàng đã tấn Linh Từ 7 hậu kỳ. Nàng đã trở nên kiều diễm và băng lãnh, luôn mặc bộ đồ màu trắng làm cho người ngoài nhìn vào phải lầm tưởng nàng ít nhất là một lần là tiên nữ hạ phàm.
Lão già kia sao còn chưa về? Tại sao nàng phải đợi lão nhỉ? Hay là nàng đi vô thành để ổng tự tìm nàng? Thầm nghĩ trong đầu, cuối cùng, Mộ Hà My quyết định "bỏ rơi" ông sư phụ vô trách nhiệm kia để ổng tự đi tìm nàng trong cái đại lục Vu Nguyệt rộng lớn mênh mông này. (Mizuki: _ _"", đúng chất nhân vật "tốt")
Trên đường đi xuống núi, Mộ Hà My âm lãnh đi nhẹ nhàng không một tiếng động như một con hổ đang đi săn mồi. Bỗng..
"A! Sơn tặc! Sơn tặc!!"
"Cứu cứu cứu"
"Bảo vệ thiếu gia và tiểu thư ngay"
"Chết tiệt mà"
Những tiếng hét thất thanh vang lên làm Mộ Hà My nhíu mày. Nàng ghét tiếng ồn a! Thật nhức đầu.
Đi chầm chậm lại gần, Mộ Hà My thấy có một nam một nữ đứng giữa một nhóm lính khoảng 5, 6 người. Xung quanh là 8, 9 tên...ừm... gọi sao nhỉ.... "người rừng" đang giơ nanh múa vuốt (Mizuki: tỷ ấy gọi dzậy là vì mấy tên đó mặc đồ da thú, đầu tóc lùm xùm bùm đó)
Nàng ghét ỷ đông hiếp ít nhưng không thể vì thế mà làm loạn, thôi thì quan sát một chút vậy.
"Bọn ta không phải sơn tặc, nhìn bọn ta giống lắm à?" Tên cầm đầu có một vết sẹo lớn kéo dài từ khoé mắt đến cổ làm hắn trông thêm kinh khủng, hắn ta nói lớn, tay thì cầm đao hằm hè vô mấy người bị bọn chúng vây lại.
"Giống" cô gái duy nhất trong số người đó gật đầu chắc nịch. Nàng ta vận một thân lục y hài hoà với cây cối, khuôn mặt trông còn hơi non nớt nhưng không kém phần kiên cường trong đôi mắt đen láy đấy.
"Cái gì?" Tên cầm đầu dữ tợn quay qua nhìn cô gái ấy, phóng uy áp mạnh nhất của bản thân lên cô gái ấy thì....? Nàng ta lập tức té xuống đất, tuy nhiên, nàng ta may mắn vẫn giữ được sự tỉnh táo
"Ừm....Linh Từ 4 Hậu kỳ...Tên này là phế vật à? Yếu vậy?" Mộ Hà My lẩm bẩm như một người bị tự kỷ (Mizuki: tỷ ơi tỷ, người ta dzậy là mạnh òi đó, tỷ ở đó còn chê người ta àk? Tỷ là quái nhân đó tỷ!)
"Cất uy áp của ngươi lại, dám hại muội muội của ta thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi" Tên thiếu niên nãy giờ mặc trường bào màu cam ngả vàng im lặng nhất cuối cùng cũng lên tiếng
"Biểu....ca....." Cô gái cảm động nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn chút nào
"Hừ, đằng nào các ngươi cũng sẽ chết mà thôi, ai biểu các ngươi đắc tội với Ngô gia" Tên cầm đầu hung dữ nói rồi xông thẳng lên chỗ người thiếu niên và cô gái ấy.
"Hoá ra là Ngô gia"
Thiếu niên gằn giọng bực tức nói. Hắn và biểu muội bị truy giết mấy bữa nay, bây giờ mới biết, hoá ra là Ngô gia sai người đi giết huynh muội hắn trước khi tham gia giải đấu. (Chút nữa sẽ giải thích đấy là giải đấu gì)
"Bảo vệ thiếu gia và tiểu thư" những tên lính gào thét quyết chí xông lên để bảo vệ cậu thiếu niên và cô gái đang khuỵa xuống đất.
(Và.....đại tỷ tỷ Mộ Hà My nhà ta đâu rồi? Ài....hoá ra là vẫn đứng đó ngó.....pó tay....)
Mộ Hà My đứng đó không xa và vẫn đang nhìn trận hỗn chiến phía dưới. Lạnh lùng bước đến, nói nhỏ nhưng cũng đủ cho tất cả mọi người nghe
"Yếu ớt"
Sau khi đoàn người đang hỗn chiến phía dưới nghe như vậy liền lập tức dừng lại nhìn lên. Ngay sau đấy là sự ngỡ ngàng của mọi người, người mà họ thấy là một tiểu cô nương nhưng lại trông hệt như một mĩ nhân. Tiểu cô nương này không chỉ đẹp mà còn toả ra hơi thở của vương giả nhưng....thầm tỉnh táo lại, mọi người bất giác nhớ đến lời tiểu cô nương này nói, cái gì? Yếu ớt ư? Nàng ta nói bản thân hay là nói bọn họ?
"Ngươi là ai?" Cô gái hỏi, nàng ta sợ cô gái này (My tỷ) cũng bị liên luỵ mất, nàng thật sự không muốn gây phiền phức cho người khác (Mizuki: ủa? Tỷ ấy tự dzô mừ?)
"Người coi các ngươi đánh nãy giờ" Không nóng không lạnh trả lời nhưng khuôn mặt thì lại lạnh như Băng Sơn vạn năm mà Mộ Hà My ngủ suốt 8 năm ròng rã
"Mộng Điệp, muội lo bản thân trước đi, đừng quan tâm người ta" Tên thiếu niên quay qua nói với cô gái tên là Mộng Điệp
"Keeng" một phát, 2 cây kiếm chặn lại nhau, một tiếng "a" lớn, tên thiếu niên khuỵa xuống đất ôm lấy bả vai, từ trên vai chảy xuống một dòng chất lỏng màu đỏ. Tên thiếu niên nhăn mặt khổ sở rồi gục xuống chỗ Mộng Điệp
"Triệu Lương, huynh không sao chứ?" Mộng Điệp la lớn, tại sao vậy chứ? Huynh muội nàng đâu có làm gì sai mà bị lão thiên trừng phạt chứ? Phải chăng kiếp trước nàng đã làm tội gì ác?
Thực ra, đối với mọi người thì Triệu Lương là một thiên tài. Hắn ta mới 13 tuổi thôi mà đã là kiếm sĩ Linh Từ 3 đỉnh phong, còn Mộng điệp là một pháp sư Linh Từ 3 sơ kỳ, 12 tuổi. Họ đang trên đường đi tham gia một giải đấu gọi là Tứ Cường Quốc Hội (tứ quốc mạnh nhất hội họp thi đấu).
10 thiên tài của các quốc sẽ thi đấu với nhau để tranh giành ngôi vị đứng đầu. Theo quy định, quốc gia đứng vị trí thứ 4 - cũng là vị trí cuối cùng thì sẽ cống nạp vật phẩm, lương thực cùng một nửa số tài nguyên tìm được trong 5 năm cho 3 quốc gia còn lại. Hiện tại, Chu quốc là nước đã đứng hạng 4 suốt 3 lần thi đấu và phải cống nạp rất nhiều tài nguyên quý hiếm. Yêu cầu của cuộc thi là trước khi bắt đầu Tứ Cường Quốc Hội thì vua của từng nước sẽ phải tự mình đi chọn nhân tài. Nhân tài này bắt buộc phải trên 12 và dưới 18 tuổi.
Lúc này, những tên lính đều đã bị giết, Triệu Lương thì bị thương, Mộng Điệp thì bị uy áp của Linh Từ 4 hậu kỳ ép đến nổi nàng không thể đứng dậy.
Những tên sơn tặc kia bước lại gần rồi bất giác, một tên nào đó lên tiếng
"Đại ca, nhỏ này tuy chưa phát dục nhiều nhưng cũng được coi là đầy đặn....hay là ta....hí hí hí..... giúp nó thoả mãn được không?" Tên đó nói nhưng lại không thể ngăn được tiếng cười và khuôn mặt thô bỉ, dâm dục không thể nào tả được.
"Cũng được, tạm chấp nhận, để ta làm trước, ha ha ha ha" Tên cầm đầu gật gù rồi híp mắt lại nhìn vào "ngọn núi" của Mộng Điệp cười lớn (ngực đó)
(Và rồi....tỷ ấy đã bị mọi người quăng cho cục bơ rất chi là.....?)
"Không, không, đừng....đừ....đừng lại đây, ta...t....ta cấm tiệt ngươi, tên khốn, tránh xa ta ra" Mộng Điệp run rẩy ôm lấy người của Triệu Lương hét lớn, bất chợt, nàng nhớ đến điều gì đó liền quay qua nơi Mộ Hà My đứng hét lớn hơn cả hồi nãy "Cô nương, xin ngươi hãy cứu ta và biểu ca, ta xin hứa sẽ trả ơn cô bất cứ lúc nào, làm ơn cô nương thương tình cứu giúp"
"Cho ta một lí do để có thể giúp ngươi đi?"
Không kiêu không căng mà hỏi ngược lại Mộng Điệp. Thực ra nàng cũng định giúp nhưng nghĩ đến việc nàng là sát thủ, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay nàng thì nàng nghĩ lại, nàng là một kẻ máu lạnh, vô nhân tính, giết người như mưa, đi đến đâu nơi đấy có máu đến đó, vậy thì tại sao nàng phải tốt bụng giúp đỡ người khác? (Mizuki: chắc tỷ muốn lợi nhuận ấy moà)
"Bất...bất cứ điều gì ngươi muốn" ngập ngừng một chút, Mộng Điệp cười khổ nói. Nàng (MĐ) chỉ sợ nàng ta (MHM) ham muốn bảo vật gia truyền của gia tộc nàng (MĐ) nên mới đến đây chờ nàng (MĐ) cầu xin nàng ta (MHM) đến giúp đỡ
"Tốt" Nói một tiếng, Mộ Hà My nhanh như chớp rút cây chuỷ thủ bên mình chạy đến sau lưng tên cầm đầu chém một phát ngay yết hầu tên đó. "Phụt" máu phun tung toé ra, tên cầm đầu trợn tròn mắt rồi té xuống đất
--chết?
------chết rồi??
Mộng Điệp khiếp sợ nhìn Mộ Hà My, cô gái này....QUÁ TÀN NHẪN
"Xông lên trả thù đại ca!!" Mấy tên còn lại hét lớn
"Xoẹt" "xoạt" "phụt" "hự"
Ngay sau đó là hàng loạt tiếng la hét, tiếng chuỷ thủ của Mộ Hà My cắt vào yết hầu của tất cả những tên còn lại
"A" Mộng Điệp hét lớn, kinh hãi nhìn cô gái trước mặt nàng đã cất chuỷ thủ đi, khuôn mặt vẫn sáng ngời, bộ đồ màu trắng không bị nhiễm một chút sắc màu nào. Điều này chứng tỏ rằng tốc độ của Mộ Hà My còn nhanh hơn cả tốc độ máu rơi xuống nữa?? Biến thái...Quá Biến Thái a!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT