Một người phụ nữ đang nằm trong vũng máu. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, tiếng bánh xe của chiếc xe đẩy kêu vội vã. Đèn của phòng cấp cứu bật sáng lên, các bác sĩ đang hết sức cứu sống lấy người phụ nữ đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ sắp ra đời.
Một người đàn ông, chạy hớt hải vào tìm người phụ nữ ấy, anh vừa chạy miệng vừa nói:
" Em sẽ không sao... Sẽ không sao đâu Khiết Nhi "
Anh đứng ở ngoài nhìn vào phòng cấp cứu, anh gọi tên cô hy vọng cô sẽ tha thứ cho anh. Lúc anh đang trần như nhộng nắm bên cạnh Bảo Hân thì bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại vang không ngừng, anh lom khom ngồi dậy nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông cất tiếng:
" Anh có phải là chồng của chủ nhân số điện thoại này không? Vợ anh đang nguy kịch lắm anh mau đến bệnh viện X để gặp cô ấy mau nhé"
Anh nghe xong giật mình, hốt hoảng như không hiểu gì xảy ra, vội cúp máy. Nhưng anh hơi khựng là vợ anh đang trong bệnh viện thì tại sao trên người anh lại không mặc gì hết, anh liền quay sang thì thấy Bảo Hân đang ngủ kế bên cô ta không một mảnh vải che thân. Anh tức giận lôi cô ta dậy tát cho cô ta vài bạt tay. Nhưng cô ta không những không hoảng sợ mà còn cười rộ lên
Hahaha... Hahahaha
" Nó và con nó sẽ chết. Nó đáng chết vì nó dám đụng vào đồ của Bảo Hân này "
Anh đẩy cô ta té nhào nói:
" Đồ ác độc, cô sẽ phải trả giá "
Anh nói tiếp:
" Chính cô đã gài bẫy tôi có đúng vậy không? "
Bảo Hân đáp:
" Gài bẫy à!!! Tự anh thôi tôi chả làm gì cả. Nhưng thật vui, khi vợ anh thấy cảnh chúng ta ân ái, tôi thực sự không ngờ nó lại thành ra thế này "
Anh bóp cổ cô ta bảo:
" Cô hãy cầu nguyện mẹ con cô ấy không sao đi. Nếu một trong hai người họ có gì thì tôi sẽ giết chết cô "
Vừa nói tay anh vừa siết chặt cổ của Bảo Hân, con mắt đỏ ngầu như thể muốn giết chết cô ta. Lúc này Bảo Hân thực sự hoảng sợ, ánh mắt dịu dàng mà anh hay dành cho cô ta bây giờ đã không còn nữa mà ngược lại chỉ toàn sự tức giận và cơn phẫn nộ. Anh thực sự đã hết yêu cô ta rồi, đã hết thật rồi. Thế là anh chạy tức tốc vào trong bệnh viện để gặp cô, nghe người đàn ông kể lại thì cô bị một chiếc xe ô tô tông mạnh khiến cô văng xa cô nằm trong vũng máu.. Nhưng miệng không ngừng gọi tên anh, người đàn ông còn cho hay:
" Tôi có lướt xem trong điện thoại của cô ấy, trước lúc xảy ra tai nạn cô ấy có nhắn tin cho anh rất nhiều "
Lúc này anh mới vội mở điện thoại ra xem, thì quả thực có quá nhiều tin nhắn trong tin cô nhắn:
- " Phong à!!! Anh hết thương em rồi phải không? "
- " Phong à!!! Anh làm em buồn quá, em thực sự buồn lắm "
- " Anh hứa là không làm tổn thương em nữa mà "
- " Anh vẫn còn yêu chị ấy có phải không? "
- " Phong à!!! Anh có yêu em nữa không? "
- " Em yêu anh nhiều lắm "
Lúc đọc được những dòng tin nhắn này, anh cảm thấy hối hận vô cùng, anh thừa biết là sẽ bị hại nhưng anh lại quá chủ quan rồi. Khi bác sĩ vừa bước ra, anh hỏi:
" Vợ con tôi sao rồi bác sĩ "
Bác sĩ đáp:
" Vợ anh thì không sao, nhưng đứa nhỏ thì tôi xin lỗi nó bị va chạm mạnh nên không thể giữ được đứa nhỏ"
Anh như không tin vào tai, mắt mình nữa. Tất cả là lỗi của anh lẽ ra người đáng chết là anh không phải là con của anh. Anh túm lấy áo vị bác sĩ quát to:
" Ông nói láo, tôi không cần biết tôi có rất nhiều tiền ông làm sao đó để cứu sống con tôi đi. "
Vị bác sĩ đáp:
" Tôi biết anh bị sốc, nhưng hãy cố gắng bình tĩnh lại nào. Tuy cô ấy bị xảy ngay lần đầu mang thai, nếu lần sau cố gắng duy trì tốt thì chắc chắn sẽ có thể mang thai tiếp mà. "
Nghe bác sĩ nói thế, anh liền bỏ tay ra:
" Tôi xin lỗi "
Rồi từ trong các y tá đẩy cô ra phòng hồi sức. Anh nhìn thấy băng gạt quấn quanh đầu cô mà lòng đau xót, anh sợ mất cô lắm anh không muốn cô bỏ anh đi đâu hết.
Ba mẹ anh biết tin liền chạy vào cấp tốc. Họ mắng anh dữ lắm nhưng nhìn thấy anh suy sụp như vậy nên ba mẹ anh cũng không trách móc anh nhiều nữa.
Anh có kể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe, mẹ anh bà ấy tức giận vô cùng. Lúc này bà nói:
" Ta không ngờ con lại chủ quan đến vậy đấy Phong à!!! Ta chỉ sợ Tiểu Khiết nó không chịu nổi cú sốc này "
Anh bật khóc đáp:
" Ba mẹ ơi!!! Con sai rồi con biết con sai rồi.... Chỉ cần Khiết Nhi tha thứ con sẽ làm mọi thứ cô ấy yêu cầu "
Những ngày sau đó, anh vẫn cứ đến bệnh viện thăm cô, cô đã tỉnh rồi nhưng cô vẫn cứ im lặng, thấy anh cô cứ im lặng anh nói:
" Tiểu Khiết à!!! Em nói gì đi... Anh xin lỗi... Anh thực sự không ngoại tình không phản bội em "
Nước mắt cô bắt đầu rơi rồi cô thét lên thét thật lớn như thể bao nổi chịu đựng trong cô đã quá giới hạn cho phép. Cô nắm chặt lấy ga giường nhìn anh và nói:
" Con tôi đâu... Trả con cho tôi... Đồ ác độc... Tôi hận anh... Tôi hận cô ta... Tôi hận các người "
Anh chạy lại ôm chặt lấy cô, cô đánh vào vai anh, tát vào mặt anh, thậm chí cô còn cắn chặt vào tay anh đến bật máu. Anh biết và anh hiểu cô đang rất tức giận nên anh cũng để cô muốn làm gì anh cũng được. Xong anh nói:
" Tiểu Khiết là anh bị hại thực sự anh không phản bội em. "
Môi cô mấp máy:
" Con... Con đâu... Phong à!!! Em nhớ con quá... Mất con rồi anh có còn thương em nữa không?... Có phải anh sẽ bỏ em mà đi không? "
Anh ôm cô, anh hôn cô anh không để cô nói thêm điều gì nữa. Mặc cô giẫy giụa anh cứ thế mà ôm lấy cô.
Các bác sĩ bảo tình trạng của cô là do bị sốc quá nặng nề nên không thể chấp nhận được cú sốc này nên có thể hơi bị bấn loạn một chút.
Vài ngày sau đó, cô được xuất viện anh thì ở nhà chăm sóc cho cô vì cô hay mê sản và có lúc lại ngồi khóc lớn một mình. Anh trông cô ngủ xong quay về phòng làm việc anh gọi cho các tài phiệt có tiếng cắt đứt mọi hợp đồng làm ăn với Bảo Hân, không cho cô ta được làm ăn gì ở cái mảnh đất này.
Anh còn gọi người theo dõi mọi hoạt động của cô ta. Sau đó, anh trở về phòng ngủ anh ngồi cạnh cô vút ve tóc cô, anh đặt lên môi cô một nụ hôn anh nói:
" Em đừng lo, anh sẽ trả thù cho con của chúng ta. Nếu cô ta muốn chơi thì anh sẽ cho cô ta nếm mùi đau khổ anh sẽ làm cô ta mất tất cả "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT