Cô bé mang một cái balo đựng quần áo, một hộp kẹo, một quyển truyện cổ tích, vô cùng cẩn thận để ở trong phòng.
Chu Tự Hằng tò mò nhìn balo quần áo của Minh Nguyệt.
Quần áo con gái khác với con trai, đồ của Minh Nguyệt đều là váy áo in
hoa màu sắc sặc sỡ, có cả mũ nồi hình con thỏ, đồ ngủ hình Bạch Tuyết,
váy công chúa dài nữa.
Nhìn bộ nào cũng hợp với Tiểu Nguyệt Lượng hết.
Chu Tự Hằng chân thành khen: “Quần áo của em thơm thật đấy.” Nói xong cậu bé lại nhếch mũi hít hít.
Người Minh Nguyệt cũng toàn mùi sữa thơm thôi.
Minh Nguyệt đáp lại lời khen bằng cách chạy tới hôn Chu thiếu gia một cái: “Anh cũng thơm lắm nha.”
Chu Tự Hằng vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, người cũng có mùi sữa.
Chu Tự Hằng được hôn sướng quá nheo mắt lại, nhưng đánh chết cũng không
chịu thừa nhận: “Anh…Người anh làm gì mà thơm chứ! Anh đã cai sữa từ lâu rồi mà!” Là đại ca của đám trẻ con trong khu, sao có thể ngày nào cũng
uống sữa hả! Để bọn nó biết được thì mất mặt chết!
Mới hôm qua Minh Nguyệt còn thấy chú lái xe cho chú Chu Xung bê hai thùng sữa tươi để ở cửa nhà anh mà.
Chu Tự Hằng không thích sữa tươi nguyên chất, cậu bé thích uống sữa ngọt cơ.
Minh Nguyệt chơi với Chu Tự Hằng từ nhỏ nên biết, nhưng cô bé không nói ra, lại chạy đi cầm hộp kẹo chia cho Chu Tự Hằng.
Kẹo ngon lắm, Minh Nguyệt không muốn ăn một mình.
Hai mắt cô bé vì cười nên cong như vầng trăng khuyết, nói: “Cảm ơn anh đã trang trí phòng cho em, anh ăn kẹo đi.”
Chu tiểu thiếu gia mặc một cây đen, đi giày bốt, cực kỳ kiêu ngạo xua tay: “Không cần cảm ơn.”
Nói xong lại nhếch môi cười!
Phòng của Minh Nguyệt đúng là được Chu Tự Hằng an bài, Chu Xung bận rộn
cả ngày, làm gì có thời gian rảnh mà làm.Thế là Chu Tự Hằng liền học
theo bố, đến công ty dẫn cả một đội nhân viên về nhà, vừa nghênh ngang
ngồi uống sữa vừa lên giọng chỉ huy.
Tuy cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng đã có tố chất lãnh đạo, chẳng qua hầu như đều chỉ nói theo bản năng, nghĩ gì nói nấy thôi!
Chu Xung nghe kể thì vui lắm, gặp ai cũng bảo: “Thấy chưa, nhà họ Chu có người nối nghiệp rồi!”
Nhưng tất nhiên Chu Xung cũng biết là con trai không hiểu gì lắm, nên đã cử một trợ lý đến giám sát.
Kết thúc buổi làm việc, phòng của Minh Nguyệt nhìn chung đã rất đẹp rồi, có rèm cửa màu trắng, đèn treo thủy tinh và giường công chúa, Minh
Nguyệt vừa vào nhìn là thích ngay.
Phòng của Minh Nguyệt ở nhà cũng đẹp lắm, bố cô bé thiết kế phòng cho cô bé theo phong cách ngọt ngào ấm áp, không bị quá lộng lẫy phô trương
như nhà họ Chu.
Vì muốn cảm ơn Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt liền tự tay bóc một viên kẹo,
dưới lớp giấy gói là một cục kẹo tròn vo, cô bé lấy ra rồi đút cho Chu
Tự Hằng ăn.
Chu Tự Hằng tuy rất ghét kẹo ngọt, nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng, nhai ba cái rồi nuốt xuống.
Minh Nguyệt cười hì hì cất hộp kẹo đi.
Chu Tự Hằng nhân lúc Minh Nguyệt xoay người đi thì mở cái balo của cô bé ra xem, bỗng dưng cầm được một thứ gì đó là lạ.
Cậu bé suy nghĩ một lúc, hình như đây là bỉm thì phải.
Minh Nguyệt quay đầu lại, thấy Chu Tự Hằng đang cầm bỉm của mình, khuôn
mặt bụ bẫm lập tức đỏ lên, chỉ hận không thể biến thành một trái bóng
rồi lăn đi thôi.Cô bé đưa tay lên che mặt, chần chừ một lúc rồi nhẹ
nhàng tách ngón tay ra, để lộ đôi mắt to tròn.
Chu Tự Hằng còn thấy xấu hổ hơn cả Minh Nguyệt cơ!
Đây là đồ riêng tư của con gái nhà người ta mà! Mặc dù…mặc dù sau này
cậu sẽ cưới Tiểu Nguyệt Lượng, nhưng…Trời ơi, xấu hổ chết đi được!
Nếu như có thể thì Chu Tự Hằng cũng muốn lấy tay che kín mặt, hoặc kiếm
cái hầm nào rồi chui vào, nhưng dù gì thì cậu cũng là một nam tử hán,
nên thẳng thắn đối mặt với mọi vấn đề.
Cậu nhóc đỏ bừng mặt, vội bỏ cái bỉm xuống, sau đó kiêu ngạo hất cằm nói với Minh Nguyệt: “Lúc hai tuổi anh đã không cần đóng bỉm nữa rồi, mà em thì đã bốn tuổi…” Vừa nói vừa nhìn chằm chằm cô bé.
Minh Nguyệt thấy Chu Tự Hằng nhìn mình thì xấu hổ quá, tay nhỏ lại che kín mặt, không dám để lộ một khe hở nào.
Mình…mình cũng đâu cần đóng bỉm nữa, chẳng qua baba cứ sợ nhỡ đâu…Nên mới bảo mình mang theo thôi.
Minh Nguyệt cảm thấy vừa ngượng vừa oan ức.
Chu Tự Hằng nhìn cái miệng đang bĩu ra của Minh Nguyệt, chắc là cô bé
đang giận rồi, đành lên tiếng làm hòa: “Thôi, dù sao thì em cũng không
thể đem so với anh được, xét thấy mọi mặt của em đều tốt cả, nên anh sẽ
không để ý chút khuyết điểm này đâu.”
Cái miệng nhỏ của Minh Nguyệt càng chu ra hơn, cô bé giận dỗi hừ một cái.
“Thật, anh đảm bảo sẽ không để ý đâu!” Chu Tự Hằng nghiêm túc nói, có lẽ đời này cậu sẽ chỉ cúi đầu nhận sai với mỗi vợ mình thôi.
Minh Nguyệt không thèm quan tâm đến Chu Tự Hằng nữa, chỉ im lặng kéo khóa balo lại.
Vợ mình sao mà khó dỗ vậy chứ! Mới có chút chuyện đã dỗi rồi. lúc nãy còn mời mình ăn kẹo, thế mà bây giờ lại trở mặt ngay được!
Chu Tự Hằng rầu rĩ không vui, cái mặt bánh bao có phần suy sụp.
Cậu bé đứng suy nghĩ, nhớ lại lời bố đã nói, làm đàn ông phải biết
nhường nhịn, cho nên lại trầm mặt nói: “Anh xin lấy chim nhỏ của mình ra đảm bảo, rằng anh sẽ làm như mình không nhìn thấy gì hết.”
Chuyện nhỏ như vậy mà cũng bắt mình phải lấy chim nhỏ ra đảm bảo, thật muốn phát điên mà!
Sao anh lại lấy chim nhỏ ra đảm bảo rồi?
Minh Nguyệt phồng má, tâm trạng vẫn chưa thoát ra khỏi sự ngượng ngùng
khi bị người ta phát hiện ra cái bỉm, nũng nịu nói: “Anh cứ nói lấy chim nhỏ ra đảm bảo là sao? Đến bây giờ em vẫn chưa được nhìn thấy chim nhỏ
của anh đâu nha, anh phải cho em nhìn trước đã, xem xem nó có bay mất
được không.”
o(*////▽////*)q
Em…sao em có thể như vậy hả!
Cái đó là cái có thể…tùy tiện cho người khác xem sao?
Chu Tự Hằng đỏ bừng mặt, khí nóng thiêu đốt từ đầu đến chân.
Cậu bé nhìn Tiểu Nguyệt Lượng.
Cô bé đang mở to mắt nhìn mình.
Chu Tự Hằng dậm chân quát: “Em đùa bỡn lưu manh!”
Sau đó chạy biến đi mất.
Minh Nguyệt nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết thở dài rồi cất balo đi, tự bóc ăn ba bốn viên kẹo an ủi mình.
Chu tiểu thiếu gia đến tận tối vẫn chưa nguôi giận.
Hai dì giúp việc biết tính cậu bé nên không dám hỏi han, chỉ làm một bàn thức ăn ngon rồi tập trung để ý đến Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nói chuyện rất dễ nghe, lại ngoan ngoãn ăn cơm, dì giúp việc yêu cô bé lắm, buổi tối còn tắm rửa rồi mặc đồ ngủ cho cô bé, sau đó
dắt cô bé vào phòng ngủ.
Tiểu thiếu gia vì không có ai dỗ dành nên khó chịu lắm, tức tối đạp một
phát lên cửa, nhưng không ngờ lại tự làm chân mình bị đau.
Chu Tự Hằng xấu hổ chui vào trong chăn, lăn qua lăn lại mà vẫn chưa thấy hết giận, điên đến độ uống một lèo hai hộp sữa, bụng căng phồng cả lên.
Cậu bé nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà, vò mái tóc của mình, hậm hực nghĩ: Sau này không được lấy chim nhỏ ra thề nữa rồi.
Chu Tự Hằng nghĩ lung tung một lúc rồi mơ màng ngủ mất, giữa lúc đó bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng gọi: “Chu Chu ca ca…”
Cậu bé vội vàng mở mắt ra, phát hiện đó là Minh Nguyệt.
“Cái gì?!!” Cậu hỏi.
Đừng nói là em vẫn muốn nhìn chim nhỏ của anh đấy nhé!
Minh Nguyệt nghe Chu Tự Hằng gắt gỏng với mình thì hơi sợ, không dám gọi nữa, mãi về sau mới rụt rè nói: “Anh ơi, mất điện rồi.”
Giọng cô bé rất đáng yêu, lại hơi run run nữa.
Lúc này Chu Tự Hằng mới nhận ra là Minh Nguyệt đang đứng ở ngoài cửa phòng mình.
Bên ngoài ánh sao mờ mờ, mây mù che kín bầu trời, cả thành phố đều đang
say giấc, hai dì giúp việc cũng đã tiến vào mộng đẹp, Chu Tự Hằng có thể đoán được là lúc này đã khuya lắm rồi.
“Em vẫn chưa ngủ à?” Chu Tự Hằng ngồi dậy hỏi, “Không ngủ được sao?”
Không đúng! Cậu còn đang giận Minh Nguyệt mà, sao lại nói chuyện với em ấy thế chứ!
Cậu bé phiền não vô cùng, cuối cùng vẫn xuống giường đi đến chỗ Minh Nguyệt đang đứng.
Lúc cậu đi tới thì Minh Nguyệt cũng đang lại gần.
Minh Nguyệt có phần an tâm hơn, nhẹ nhàng đáp: “Em không ngủ được.”
Đã hết một ngày rồi.
Đến đêm, cô bé bắt đầu thấy nhớ nhà, nhớ căn phòng ấm áp của mình, nhớ
đến mẹ hay kể chuyện cổ tích, nhớ đến bố thường hôn cô bé chúc ngủ ngon
mỗi tối.
Minh Nguyệt ngồi trong phòng đếm chỗ kẹo của mình, phải ăn từ từ thôi, còn đợi bố về nữa.
“Tiểu Nguyệt Lượng không khóc, phải ngoan nha.” Cô bé tự an ủi mình.
Nhưng dù gì thì cô bé vẫn chỉ là một đứa bé bốn tuổi, lần đầu tiên xa bố mẹ và đến nhà người khác ở.
Minh Nguyệt muốn ra ngắm trăng, hi vọng trong trăng sẽ có mặt bố mẹ, nhưng tối nay trời lại nhiều mây nên không nhìn thấy trăng.
Minh Nguyệt bật đèn lên, cô bé nhớ bố mẹ đến mức bật khóc, nhưng lại cố gắng không làm hai dì giúp việc thức giấc.
Cho đến khi đèn bỗng nhiên bị dập tắt, cô bé mới sợ hãi chạy ra.
Chu Tự Hằng tiến lại gần Minh Nguyệt, cô bé thấp hơn cậu một cái đầu, nhìn cực kỳ nhỏ bé đáng yêu.
“Sao lại không đi dép hả?!” Chu Tự Hằng nóng nảy quát, mạnh mẽ bế Minh Nguyệt lên rồi thả xuống giường.
Minh Nguyệt người núc ních thịt, cũng may là Chu Tự Hằng khỏe mạnh nên mới nhấc được cô bé lên.
Sau khi bị Chu Tự Hằng đặt lên giường, cô bé lập tức chui rúc vào lòng cậu, níu lấy cổ áo cậu không chịu buông ra.
Chu Tự Hằng chỉ nhìn thấy một cái đầu đen thùi lùi ra sức rúc vào lòng
mình, cái mông tròn cũng nhích tới nhích lui, mũi sữa thơm thoang thoảng quanh mũi.
Hương thơm này khiến cho tâm trạng Chu Tự Hằng trở nên tốt hơn, không còn thấy tức giận nữa.
Cậu bé lập tức biến thành anh trai tốt, hỏi: “Em không ngủ được à?”
Minh Nguyệt nhìn cậu gật đầu.
Chu Tự Hằng bỗng nhớ ra một việc quan trọng: “Có phải vì anh chưa kể chuyện cổ tích cho em nghe không?”
Minh Nguyệt ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Cậu phấn chấn lắm, lại nói: “Vậy bây giờ anh kể nha.”
Minh Nguyệt nghe lời nằm yên trên giường, mắt nhìn cậu chăm chú.
Chuyện cổ tích à…
Kể cái gì bây giờ nhỉ?
Chu tiểu thiếu gia chưa bao giờ kể chuyện cổ tích cho người khác nghe, cũng chưa từng có người kể chuyện cổ tích cho cậu bé.
Mấy cô ở nhà trẻ thì không tính, mỗi lần đi học cậu chẳng bao giờ thèm ngồi nghe chuyện cả.
Bố Chu Xung thì chỉ ôm cậu rồi ngủ luôn thôi, hoặc cùng lắm là kể lại cho cậu nghe mấy cái chuyện cũ của bố.
Nhưng bây giờ vợ mình đang trông mong nhìn mình, đợi mình kể chuyện cho nghe nè.
Chu Tự Hằng tự nhủ mình không được cuống, tuyệt đối không được cuống.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cách đây rất lâu rồi, có một ngọn núi
nọ, trên núi có một lão hòa thượng, và cả một tiểu hòa thượng nữa, một
hôm tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, sau đó…”
“Sau đó thì sao ạ?” Minh Nguyệt kéo ống tay áo Chu Tự Hằng hỏi, “Anh thật là giỏi, chuyện này em chưa nghe bao giờ.”
Chu Tự Hằng lòng lâng lâng sau khi được khen, lại kể tiếp: “Sau đó, tiểu hòa thượng bị hổ ăn mất.”
Mình đúng là thiên tài!
Có thể tự nghĩ ra chuyện để kể!
Chu Tự Hằng thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng Minh
Nguyệt thì lại nhắm chặt hai mắt, chui vào lòng cậu nói: “Anh đổi chuyện khác đi, em muốn nghe chuyện nàng tiên cá.”
Nàng tiên cá gì đấy?!
Chưa nghe bao giờ luôn!
Chu Tự Hằng nghĩ một lúc rồi lại nói: “Được thôi! Ngày xửa ngày xưa có
một bờ biển nọ, dưới biển có một nàng tiên cá lớn và một nàng tiên cá
nhỏ, một hôm nàng tiên cá nhỏ bơi trên mặt biển, sau đó…”
“Sau đó thì gặp được hoàng tử!” Minh Nguyệt hưng phấn ngẩng lên nói, miệng cười thật tươi.
Hoàng tử cái quái gì chứ!
Chu Tự Hằng xì mũi coi thường, nói: “Không phải! Sau đó nàng tiên cá nhỏ đã bị cá mập ăn thịt!”
Minh Nguyệt lại chui vào lòng cậu, người khẽ run lên.
Chu Tự Hằng ngày càng thấy mình có năng khiếu kể chuyện cổ tích, lại
hăng hái nói với Minh Nguyệt: “Anh kể thêm cho em một chuyện nữa nhé,
ừm…Chuyện hoàng tử bé đi! Ngày xửa ngày xưa có một vương quốc nọ, nơi đó có một hoàng tử lớn và một hoàng tử bé, hoàng tử bé…”
Cậu mới nói được một nửa thì Minh Nguyệt đã vội che miệng cậu lại, dáng
vẻ còn có phần sợ hãi nói: “Chu Chu ca ca, em không nghe chuyện cổ tích
nữa đâu, em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ đây.”
Người nghe duy nhất lại buồn ngủ mất rồi!
Sao có thể chứ!
Tiểu thiếu gia đang hứng mà!
Chu Tự Hằng thấy Minh Nguyệt đã nhắm mắt ngủ, đành phải thôi vậy.
Cậu nghĩ lại lời Minh Đại Xuyên dặn: Hai đứa phải ngủ riêng, nam nữ khác biệt.
Mặt cậu đỏ bừng cả lên, nhưng lại nghĩ Minh Nguyệt đang sợ mà, cho nên cậu mới phải ngủ với em ấy.
Chu Tự Hằng bỗng nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại.
Bên ngoài có tiếng gió thổi, Minh Nguyệt đã ngủ say.Chu Tự Hằng ngượng ngùng nhìn mặt cô bé, ngửi mùi sữa thơm nhẹ nhàng tỏa ra.
Người cô bé rất bụ bẫm, mặc đồ ngủ màu trắng trông đáng yêu lắm.Chu Tự
Hằng véo nhẹ mặt cô bé, tròn tròn mập mập, lại véo véo cái mông nhỏ,
cũng toàn thịt là thịt thôi.
Tiểu thiếu gia đột nhiên cảm nhận được lời bố mình hay nói: Phụ nữ rất mềm mại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT