Chu Tự Hằng nhẩm đi nhẩm lại câu tiếng anh Minh Nguyệt dạy mình, còn chưa kịp hỏi nghĩa thì đã bị Chu Xung giục lên xe ra sân bay rồi.

hiện giờ Chu Xung đã không còn như xưa nữa, hắn đưa cả vệ sĩ, trợ lý và phiên dịch đi cùng, nhìn rất hoành tráng.

Tháng bảy năm nay Hồng Kông chính thức sát nhập về Trung Quốc, sân bay Nam Thành cũng đã mở đường bay, đoàn của Chu Xung coi như là đoàn đầu tiên đi chuyến này.

Trợ lý Tưởng Văn Kiệt cũng ở trong đoàn, anh có nghe loáng thoáng là mục đích lớn nhất của Chu Xung là đi thăm người thân.

Tưởng Văn Kiệt biết rõ về thân thế của Chu Xung, hắn là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, lớn lên ở một thôn trang nhỏ ở núi Đại Hưng An.

Trong lòng anh hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng một lúc sau thì anh dứt khoát từ bỏ không nghĩ sâu xa nữa, đây là chuyện riêng của nhà ông chủ, anh chỉ là một trợ lý, không nên hỏi nhiều hay tò mò làm gì.

Máy bay đã lên cao, giữa những tầng mây trắng và ánh nắng sáng rực rỡ của tháng chín, màu sắc biến hóa đa dạng, uốn lượn tựa như một dải lụa.

Chu Tự Hằng lần đầu đi máy bay nên không khỏi cảm thấy mới mẻ, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi.

Nếu Tiểu Nguyệt Lượng mà ở đây thì nhất định sẽ vui sướng kêu to lên cho mà xem, Chu Tự Hằng bỗng nghĩ tới cô bé.

Thế nhưng nhìn quanh bốn phía đều chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của người lớn thôi, thế là cậu lại quay đi chỗ khác.

Chu Xung nghiện thuốc lá nặng, tay cứ sờ vào túi áo mãi, nhưng lại không được hút, nhai kẹo cao su thì cũng không thể dứt cơn thèm, thế là hắn cầm bật lửa đứng lên định lén vào toilet hút, đúng lúc bị Chu Tự Hằng bắt gặp, Chu Xung đành gượng cười rồi cất cái bật lửa đi.

“Bố chỉ lấy bật lửa ra nghịch thôi mà.” Chu Xung nói cho có lệ, “Ừm, hay là để bố dạy cho con mấy câu tiếng anh nhé? Có khi lại cần dùng đến đấy.”

Chu Tự Hằng bĩu môi nói: “Bố mà cũng biết tiếng anh cơ à?” không phải cậu khinh bỉ ông già nhà cậu đâu, nhưng chuyện Chu Xung ít học là có thật.

Chu Xung cũng chỉ biết hai ba câu, vốn định khoe khoang trước mặt con trai một chút, ai ngờ lại bị con xem thường, liền hùng hổ nói: “Sao lại khôngbiết? Bố mày biết hơi bị nhiều đấy nhé, này thì ‘Gụt bai’ này, ‘Ha la’, ‘Thanh sờ du’, còn cả ‘Hanny’ ‘Ai la vờ du’ ‘sweet’ ‘hot’ ‘sexy’ ‘amazing’…” (Editor: Vốn tiếng anh của một doanh nhân thành đạt đây sao ))

nói được một nửa thì hắn bỗng nhiên dừng lại, gượng gạo cười.

Đó là mấy từ hắn và tình nhân bé nhỏ hay nói với nhau lúc ve vãn đưa tình, nhất thời không chú ý nên đã lỡ nói với con trai.Chu Xung lặng lẽ cúi đầu nhìn con, thấy con không phản ứng gì thì thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tự Hằng hỏi: “I love you nghĩa là gì bố?”

“Là tôi yêu bạn.” Chu Xung hơi chột dạ nên đáp rất nhanh.

nói xong hắn liền nhắm mắt giả vờ ngủ, dùng cả bịt mắt để che, ngay cả cơn nghiện thuốc lá cũng biến mất từ lúc nào không hay.

[Tôi yêu bạn.]

Chu Tự Hằng cứng đờ cả người.

Cậu chậm chạp quay mặt ra ngoài cửa sổ, bầu trời tràn ngập đủ các loại màu sắc, rõ ràng quang cảnh rất êm đềm, nhưng lại làm cho lòng Chu Tự Hằng dậy sóng, mỗi một đám mây đều giống như một Tiểu Nguyệt Lượng vậy.

Nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm kính, nụ cười có phần ngốc nghếch, Chu Tự Hằng thoáng đỏ mặt.

Tưởng Văn Kiệt ngồi ngay sau cậu, thấy cậu tò mò về tiếng anh thì liền nghiêm túc nói: “I love you, viết như thế này.” anh phát âm rất chuẩn, còn viết câu đó ra giấy cho Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng không có hứng thú học với anh, chỉ liếc nhìn một cái, âm thầm ghi nhớ trong đầu.

“Thế những từ còn lại bố tôi nói nghĩa là gì?” Chu Tự Hằng nghĩ một chút rồi hỏi.

Tưởng Văn Kiệt nhạy cảm phát hiện ra là ông chủ chưa ngủ, lúc nghe tiểu thiếu gia hỏi xong, anh thấy toàn thân ông chủ cứng hết cả lại rồi.

Từ một anh trợ lý chỉ biết bưng trà rót nước đi đến tận ngày hôm nay, Tưởng Văn Kiệt đã thành thục lắm rồi, sao mà không biết chuyện ông chủ nuôi tận mấy cô bồ nhí chứ, hơn nữa mỗi tuần đều gặp một cô khác nhau chứ không bao giờ trùng.

Nhưng tất nhiên Tưởng Văn Kiệt không thể nói cho Chu Tự Hằng nghe được, mặc dù cậu bé này rất kiêu ngạo và tỏ ra như người lớn, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là trẻ con thôi, không hiểu được chuyện nam nữ.anh chỉ đáp: “Chú không để ý Chu tổng nói gì, nếu cháu thấy hứng thú thì khi đến Hồng Kông chú sẽ dạy tiếng anh cho cháu, được không?”

anh thật sự rất thích cậu bé Chu Tự Hằng này.

anh thấy tuy Chu Tự Hằng luôn tỏ ra kiêu căng hống hách, nhưng lại có một tâm hồn yếu đuối nhạy cảm.anh mãi không thể quên được hình ảnh của mấy năm trước, hình ảnh cậu bé con ngồi trên bậc thang vừa nói thầm vừa rơm rớm nước mắt đó.

Chu Tự Hằng nghe thế thì cũng không hỏi thêm nữa.

Cơ thể cứng ngắc của Chu Xung thoáng thả lỏng, hắn âm thầm thở hắt ra một cái.

Máy bay hạ cánh, qua cửa an ninh là thấy có người đứng đón, là một người đàn ông trung niên, lớn tuổi hơn Chu Xung, mặt mũi khá giống nhau, đều rất anh tuấn và lạnh lùng, thân hình cao lớn.

Chu Xung ôm lấy người đàn ông kia, dáng vẻ khá nhiệt tình, hắn gọi người đàn ông đó là “anh họ”.

“Đây là con trai em, tên là Chu Tự Hằng, con trai, chào bác đi con.” Chu Xung giới thiệu với Chu Tự Hằng, vừa nói vừa xoa đầu con.

Chu Tự Hằng khá ngạc nhiên, người này cậu chưa gặp bao giờ, thì ra cậu vẫn còn có người thân khác, cậu gật đầu, nói: “Cháu chào bác.”

Cả đoàn có mấy người, Chu Xung bảo bọn họ đi tìm khách sạn ở, còn mình và Chu Tự Hằng thì đi theo người đàn ông kia.

Khi xuống xe thì đã đến lưng chừng núi, từ căn biệt thự nơi đây có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới của Hồng Kông, hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ được bật lên, những ngọn đèn vàng trên những chiếc thuyền chài hòa cùng ánh sáng của những cửa hiệu, nhưng căn biệt thự này thì vẫn là nổi bật nhất.

Chu Tự Hằng đi theo Chu Xung vào cửa, cậu giả bộ ngoan ngoãn giống như Minh Nguyệt, rất ít nói.

Chu Xung cũng không thấy thèm thuốc, dọc đường đi không thấy hắn hút điếu nào, đây là chuyện cực kì hiếm thấy.

Chủ nhà chuẩn bị cho hai người một bữa cơm thịnh soạn, phòng ăn rất đông người, ai cũng vui vẻ cười rất tươi.

Nhưng Chu Tự Hằng lại không có cảm xúc gì cả.

Mọi người nói tiếng Quảng Đông, nghe không hiểu lắm, còn lẫn vào cả tiếng anh nữa nên càng khó nghe hơn.

Chu Tự Hằng chỉ ngồi yên ăn cơm, khó khăn lắm mới nghe hiểu được mấy câu.

Người ngồi ở ghế chủ tọa nói tiếng phổ thông: “Chu Xung, bố cháu dạo này thế nào?”

“Cảm ơn chú đã quan tâm, bố cháu vẫn bình thường, sức khỏe tốt ạ.” Chu Xung chân thành đáp.

Trong lòng Chu Tự Hằng hiện lên muôn vàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không nói một chữ nào.

*

Chu Tự Hằng ở lại ngôi biệt thự giữa lưng chừng núi, còn Chu Xung thì được mấy người trong nhà mời đi dự tiệc.

hắn là người Đại Lục, nhưng vì Hồng Kông mới sát nhập về nên không ai dám tỏ ra khinh thường người Đại Lục cả.

Chu Tự Hằng được giao cho vợ của người bác đã đón hai bố con ở sân bay chăm sóc, cậu gọi người đó là “Bác gái”.

Bác gái có hai đứa con gái, đứa lớn tầm mười mấy tuổi, đứa bé thì bằng tuổi Chu Tự Hằng.

Chu Xung đến đêm mới về, thấy Chu Tự Hằng đang tựa vào cửa sổ nhìn trăng sáng.

Trăng hôm nay vừa to vừa tròn, trên núi gió mát lại không ô nhiễm khói bụi, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới bầu trời.

Chu Tự Hằng nhớ Minh Nguyệt vô cùng, mà nhớ quá thì chỉ biết ngẩng đầu ngắm trăng thôi, vì Chu Xung không cho cậu gọi điện thoại.

Nơi này ngôn ngữ xa lạ, người cũng xa lạ, ngay đến cả thức ăn cũng không hợp khẩu vị, Chu Tự Hằng chỉ muốn được về nhà ngay thôi.

Chu Xung nới lỏng cà vạt, ra đứng trước cửa sổ cùng con trai, châm một điếu thuốc, hút một hơi thật dài rồi mới nói: “Mẹ nó chứ, làm bố mày nhịn khổ muốn chết rồi.”

Chu Tự Hằng rũ mắt xuống, hỏi: “Bố, bố cũng có bố sao?”

Động tác trên tay Chu Xung bỗng dừng lại, một lúc lâu sau, hắn mới đáp: “Ừ.”

hắn nghiêng đầu nhìn con trai mình, ngũ quan thì không quá giống hắn, nhưng góc nghiêng thì như từ một khuôn đúc ra vậy.

“Sao con chưa gặp bao giờ?” Chu Tự Hằng im lặng một lát rồi mới hỏi tiếp.

“Con không cần phải gặp.” Chu Xung xoa đầu con, “Có mà như không ấy mà.”

Chu Tự Hằng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn bố.

Chu Xung nhìn vào đôi mắt con, đôi mắt đẹp vô cùng, trong đó như thể có đủ các loại màu sắc, sáng rực như những ánh sao, trong veo và thuần khiết.Mười năm trước, Chu Xung cũng vì nhìn vào đôi mắt này nên mới bế con trai về từ cục cảnh sát.

hắn ôm con trai nói: “Bố sẽ chăm sóc con thật tốt, chỉ có hai chúng ta mới là người một nhà.”

Chu Tự Hằng ghi nhớ lời của bố, lặng lẽ nhắm mắt ngủ.

Hôm sau, Chu Tự Hằng được bác gái đưa đi tham quan phố xá.

Hồng Kông phồn hoa đô hội, bất cứ điều gì cũng khiến cho người dân nơi đây vô cùng tự hào.

Bác gái rất thích Chu Tự Hằng, nhiệt tình hỏi cậu bé muốn mua cái gì.Chu Tự Hằng chỉ cười rồi nói chuyện mấy câu với bác.

Bác gái mua cho cậu mấy món đồ chơi, tiếp theo lại đến cửa hàng thời trang mua một đống quần áo, sau đó lại đi vào cửa hàng mỹ phẩm.Bà đứng ra trước gương đánh thử thỏi son mới mua, con gái bà cũng đã mua đồ ở đây rồi.

Chu Tự Hằng đưa tay sờ lên mặt, nhớ lại trước đó không lâu Minh Nguyệt đã hôn lên má mình một cái.Môi của cô bé rất mềm, tuy không để lại dấu vết trên mặt, nhưng lại khắc sâu vào trong tim Chu Tự Hằng.

Nếu Tiểu Nguyệt Lượng cũng đánh son hồng rồi hôn mình, thì có phải sẽ để lại dấu son trên má không?

Chu Tự Hằng nghĩ mãi, càng nghĩ thì mặt càng đỏ, sau khi xem xét giá cả, cậu quyết định mua mấy cây son.

“Bác gái, chị họ, tặng hai người này.” Chu Tự Hằng đưa hai thỏi son cho họ.

“Thế thỏi còn lại cháu tặng ai vậy?” Bác gái vui vẻ nói.

Chu Tự Hằng xấu hổ cười đáp: “Tặng cô giáo ạ.”

Nghe vậy bác gái càng thêm có cảm tình với cậu bé vừa ngoan vừa học giỏi này.

Chu Tự Hằng cất thỏi son vào túi áo, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.

Cậu nói dối đấy, thỏi son này cậu sẽ tặng cho Tiểu Nguyệt Lượng.

Trở lại căn biệt thự, vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã.

cô chị họ đi vào, dáng vẻ khinh bỉ nói với Chu Tự Hằng: “Ba bà vợ này suốt ngày chỉ cãi nhau thôi, chả khác gì mấy bà cô chanh chua ngoài chợ.” côgái này có khẩu âm Hồng Kông, nhưng tiếng phổ thông khá tốt.

“Bác trai có tận ba vợ cơ ạ?” Chu Tự Hằng nghĩ một lát rồi hỏi.

cô chị họ bĩu môi nói: “Bốn!” cô bé giơ bốn ngón tay ra, lại nói: “Thế mà bố chị vẫn không chịu yên, còn ở bên ngoài nuôi thêm vợ bé.”

Có thể là do được cậu em trai mua quà tặng nên cô bé liền coi cậu em này là người của mình, cô bé nói thầm: “Bố chị có một cô vợ bé nuôi ở bên ngoài, còn có con rồi cơ, nhưng không biết có phải là của bố chị không nữa!”

rõ ràng chỉ là một cô bé chưa đến 12 tuổi, nhưng đã biết thể hiện sự căm hận rồi.

Chu Tự Hằng cắn môi, lại nhìn ba người phụ nữ đang cãi nhau trong phòng, thỏi son môi bất giác bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.

*

Chu Tự Hằng đi được khoảng mười ngày thì Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy nhớ.

cô bé cứ trầm tư mãi, Giang Song Lý đưa cô bé đi học múa, cô bé cũng không tập trung học được.

Giang Song Lý giận Chu Tự Hằng lắm, nói: “đi Hồng Kông làm gì không biết nữa, còn không gọi lấy một cuộc về cho Tiểu Nguyệt Lượng, làm con bé cứ rầu rĩ không vui.”

Minh Đại Xuyên cầm quyển thơ, muốn Minh Nguyệt đọc thuộc lòng, nghe vợ nói thì chỉ đáp: “anh Chu nói là đi thăm người thân.”

“Thăm người thân?” Giang Song Lý cao giọng, lại hỏi: “Tìm được mẹ của Chu Tự Hằng rồi sao?”

Tuy cô đã là một giảng viên, nhưng vẫn thích buôn chuyện giống mấy cô gái trẻ, sốt ruột bắt Minh Đại Xuyên nói rõ hơn.

“không phải, là họ hàng thôi.” Minh Đại Xuyên nói.

“Chu Xung có người nhà ư?” Điều này làm cho Giang Song Lý rất ngạc nhiên.

Minh Đại Xuyên lấy quyển sách đập nhẹ vào đầu vợ: “anh ta chỉ nói với người ngoài mình là trẻ mồ côi, chứ không phải là không có bố, ở cái đất Nam Thành này, nếu không có gia thế bối cảnh thì làm sao mà cải tạo xây dựng nhà cửa dễ dàng thế được.”

Giang Song Lý nghe thế mới ngộ ra.

*

đã đến ngày sinh nhật Minh Nguyệt mà Chu Tự Hằng vẫn chưa trở lại.

Minh Nguyệt ngồi nhìn cái bánh gato lớn không ăn hết, buồn bã không thôi.

Bao năm nay cô bé đã quen với việc chơi cùng Chu Tự Hằng rồi, đây là lần đầu tiên mà hai đứa không gặp nhau trong một thời gian dài.không có ai đến gõ cửa nhà cô bé mỗi buổi sáng, không có ai ở trên lớp cười nói cô bé là cô bé ngốc, cũng không có ai về nhà cùng cô bé vào mỗi buổi chiều…

Minh Nguyệt cảm thấy rất trống trải.

Vào giờ phút cuối cùng của ngày sinh nhật, khách đến nhà đã về hết, nhưng Minh Nguyệt vẫn đứng ở cổng khu nhà đợi.

Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý đành phải kệ cho cô bé đứng đợi, đợi mãi đợi mãi, đến khi sương mù làm ướt cả áo thì Minh Nguyệt mới thở dài, xoay người đi về nhà.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng người gọi cô bé…

“Tiểu Nguyệt Lượng ơi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play