【 Trái tim đã rung động, bỗng có chút sợ hãi, anh Tử Hi, em có thể hy
vọng về tương lai của hai chúng ta hay không? —— Tầm Mịch 】
—————
Cô thông qua cốt truyện đủ để nắm bắt tình huống hiện tại của nhà họ Cầm … tình hình hiện tại rất nguy hiểm.
Rốt cuộc còn có hai gia tộc lớn là Phỉ gia cùng La gia, ba gia tộc tự kiềm
chế lẫn nhau, muốn vượt trôi, tiến lên phía trước một bước, rất khó.
Nhưng nếu có sự giúp đỡ của Đàm Tử Hi, thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Cho dù mối quan hệ giữa hai người có chút quỷ dị, Tầm Mịch vẫn cứ quyết định làm.
Đàm Tử Hi cầm ly rượu trong tay, lắc nhẹ, nhìn Tầm Mịch, ánh mắt còn sáng hơn so với bầu trời đêm đầy sao kia.
“Được. Em soạn hợp đồng xong rồi đến tìm anh là được”
Hắn vốn đã muốn giúp cô, nhưng, hiện tại cô đã chủ động nói ra, trong lòng hắn có một chút hạnh phúc.
Điều này không phải là nói, cô rất tin tưởng hắn sao, nên mới muốn xin hắn giúp đỡ? Trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Không được, hắn cần phải tìm hiểu rõ ràng về nhà họ Cầm, cần kêu Khải Văn
nhanh chóng điều tra toàn bộ sản nghiệp cùng hạng mục đang làm của nhà
họ Cầm mới được.
Khi đó hắn mới có thể giúp cô đối phó với mấy lão già kia.
Khải Văn đang đi chào hỏi người quen trong bữa tiệc thì bỗng nhiên hắt xì một cái.
Xoa xoa cái mũi, cảm thấy giống như có chuyện gì đó không tốt muốn phát sinh.
“Khải Văn tiên sinh không có việc gì đi”
Chủ nhân của nhả họ Phỉ lo lắng hỏi.
Khải văn lắc đầu:
“Không có việc gì, không có việc gì, cám ơn Phỉ tiên sinh quan tâm, vừa mới
rồi chúng ta nói đến đâu rồi. Ồ! Đúng rồi, con trai của ngài...”
Hai người lại tiến vào một cuộc nói chuyện mới đầy tân bóc lẫn nhau, ngươi truy ta chạy.
Dù cho Tầm Mịch biết Đàm Tử Hi 90% sẽ không cự tuyệt đề nghị của mình,
nhưng sau khi thấy đối phương trả lời dứt khoát, trong lòng vẫn là có
chút xúc động.
“Anh Tử Hi...”
Nhẹ giọng nỉ non gọi tên hắn, cô có thể cảm giác rõ ràng tiếng tim đập thình thịch thình thịch của mình.
Trong lòng hình như có chút rối loạn, nhíu mày, ngay sau đó phun ra một hơi.
Quên đi, đến lúc đó rồi nói sau, hiện tại, phải hoàn thành nhiệm vụ trước.
Đàm Tử Hi có chút khó hiểu nhìn Tầm Mịch, giống như đang chờ cô nói tiếp.
Tầm Mịch cười cười, lắc đầu:
“Chỉ là cảm thấy anh Tử Hi ca thật sự rất tốt, rất rất tốt”
Tốt đến nổi làm cô nảy sinh ra một chút tham lam, không biết đây là điều tốt hay là... Aiiiiiii!!!!!.
“Chỉ duy nhất đối xử tốt với em”
Đàm Tử Hi nói mà không kịp suy nghĩ, bình tĩnh nhìn Tầm Mịch.
Tình huống tuy có chút xấu hổ khẩn trương, nhưng dường như lại có chút chờ mong.
Tầm Mịch đi lên một bước, cúi đầu nhẹ nhàng ôm Đàm Tử Hi, rồi nhanh chóng buông ra.
Nhìn hắn nghịch ngợm chớp chớp mắt:
“Anh Tử Hi, anh hãy ngồi nghỉ một chút, em đi qua chào hỏi mọi người một chút”
Nói xong đã xoay người trốn, chỉ để lại một bóng dáng đỏ như lửa, dưới ánh
đèn, mang theo ánh sáng lấp lánh phồn hoa của một đóa hoa kiều diễm.
Lại làm cho người ta cảm thấy bóng dáng của cô rất cô độc cùng thê lương,
dáng người cao ngạo kia so với đóa hoa mai nở trên nền tuyết còn muốn
cứng cỏi hơn.
“Tiểu Chấn tử, tao cảm thấy vị Cầm đại tiểu thư này không giống như những gì người ngoài đồn đãi”
Phỉ Thiến Trì lắc lắc ly rượu vang đỏ, nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô gái mặc váy đỏ đang dung nhập vào đám người kia.
Gương mặt phong lưu tuấn tú vốn luôn mang vẻ cà lơ phất phơ nay lại hiện ra
sắc mặt đầy nghiêm túc, ánh mắt khiến người xem không hiểu.
La
Chấn đem ly rượu đã trống không đặt vào trên khay thức uống của người
phục vụ, sau đó lấy một coctail màu cam, lập tức đi về phía ban công.
Mặc kệ vị Cầm đại tiểu thư kia là dạng người gì, hắn đều sẽ không tốn công
sức đi tìm tòi nghiên cứu. Bị vị kia coi trọng, chẳng lẽ còn có chỗ cho
bọn họ chen chân?
Lỡ như đến lúc đó làm chính mình thương tâm đau khổ, thì không bằng ngay từ lúc đầu không chú ý tìm hiểu thì hơn.
Phỉ Thiến Trì lại lần nữa bị làm lơ, trong lòng oán niệm càng sâu.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy nơi mà đối phương đang đi đến, cũng nhanh chóng thu thập lại biểu tình, nhanh chóng đuổi theo.
Ánh sáng lộng lấy của yến hội, liên tục sáng đến nửa đêm.
Tầm Mịch trở lại phòng ngủ của mình, tùy ý đá rơi giày cao gót, đã không còn có trói buộc trên chân.
Cả người nhào lên trên giường lớn, nếu là hiện tại có người ngoài ở đây,
nhất định sẽ bị hình tượng này của cô đánh nát ảo tưởng nữ thần kiêu
ngạo.
Cô gái nằm thành hình chữ đại (大) trên giường lớn kia, nào
còn giống vị tiểu thư cao quý mang gương mặt đau buồn, tổn thương, hoàn
toàn ngược lại.
“Bảo Bảo, em nói thử xem, trong tình yêu thực sự có nhất kiến chung tình sao?”
(Khi cô trò chuyện với hệ thống đều thông qua suy nghĩ trong đầu)
Một loạt hành vi đáng ngờ của nam chính, làm cô nghĩ đến đáp án này.
Nhưng … thật sự có thể tin sao.
Trong nguyên tác, Cầm Hoài Sắt đều không có dễ dàng có được tình yêu của Đàm Tử Hi.
Vậy mà, cô vừa tới, còn không quen biết đối phương, đã khiến cho đối phương đối đãi đặc biệt với cô.
Chuyện này có khả năng sao?
Cô cảm thấy thật mê muội.
Từ khi bắt đầu có ký ức, cô đã sống trong cô nhi viện, viện trưởng mama nói với cô, cô là được nhặt ở trước cửa cô nhi viện.
Nhìn quần áo lúc đó của cô cũng đủ cha mẹ của cô rất yêu thương cô. Chỉ là
không biết vì nguyên nhân gì mà lại đem cô để trước cửa cô nhu viện.
Cho nên, viện trưởng mama mới đặt tên cô làTầm Mịch, ý là không cần quên tìm kiếm cha mẹ của mình.
Bởi vì viện trưởng mama tin rằng, cha mẹ ủa cô khẳng định là có lý do mới có thể bỏ cô lại.
Đối với chuyện này, Tầm Mịch không hề có ký ức, không phải cô không có tình cảm, mà tại vì khi đó cô còn quá nhỏ, không thể nhớ được.
Cho dù cha mẹ cô có muốn đi tìm cô cũng không biết đi đâu mà tìm, đặc biệt là còn trãi qua nhiều năm như vậy.
Chờ đến khi cô đã trưởng thành, cô đã quyết định lựa con đường hành trình của riêng mình.
Không chỉ là muốn báo đáp lại ân tình của viện trưởng mama, làm môi trường
trong cô nhi viện tốt lên một chút. Cũng là muốn sau khi mình thành tài, cha mẹ có lẽ sẽ phát hiện ra mình.
Nhưng thật đáng tiếc, cô
chuẩn bị nổi tiếng thì đã ngủm, trôi nổi giữa hàng ngàn thế giới khác
nhau, không biết khi nào mới có thể trờ về thế giới của cô.
“Ký chủ, không cần thương tâm, cô còn có thể trở về mà”
“Chỉ cần kiếm đủ mười triệu tích phân, thì trở về được thôi (*≧▽≦*)”
Bảo Bảo cảm giác được cảm xúc của ký chủ nhà mình đang dao động, giả ngu lên tiếng an ủi.
“Ngoài ra, ký chủ đại nhân hỏi về chuyện nhất kiến chung tình có tồn tại hay
không thì Bảo Bảo không biết. Nhưng mức độ tình cảm của nam chính đối
với ký chủ rất cao nha”
Thời điểm, nó nhìn thấy nam chính đại nhân thì cột tình cảm lập tức sáng lên.
Tầm Mịch nhướng mày, thấy hứng thú, mức độ tình cảm sao? Hình như rất thú vị thì phải?
“Mức độ tình cảm là cái gì”
“Ký chủ đại nhân, ngài chỉ cần âm thầm nói trong đầu [ Mức độ tình cảm ]
thì nó sẽ xuất hiện ngay, tiểu nhân xin phép mở ra cho ngài xem trước”