" Trải qua chuyện vừa rồi, hệ thống đã mở ra nhiệm vụ có cấp bậc khó hơn. Thế giới trước chỉ mang cấp bậc một sao, cho nên phản công cùng vả mặt vô cùng dễ dàng " 

" Bởi vì ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ vô cùng tốt. Cho nên, Bảo Bảo mới đủ điều kiện thăng cấp, khiến cấp bậc hệ thống cao hơn một chút " 

" Xin phép được trực tiếp nhảy qua thế giới hai sao, nhảy thẳng vào thế giới ba sao "

Giọng nói đáng yêu của Bảo Bảo làm Tầm Mịch càng cảm thấy khó chịu, thật muốn mắng người, làm sao đây?

‘ Được rồi, nói thử xem, cái bình dinh dưỡng này có ích lợi gì? ’ 

Nhìn món đồ mà hệ thống bồi thường, khóe miệng run rẩy.

Tầm Mịch cảm thấy, khó thì khó thôi. Chỉ cần không cho cô nhập vào một đứa trẻ hoặc là bán thân bất toại, bại liệt là tốt rồi.

Nhưng mà, những lời Bảo Bảo vừa mới nói. Cô rất để ý, anh Tử Hi, anh phải chờ em nha.

Bảo Bảo tung ta tung tăng ôm một quyển sách màu vàng rực rỡ, bay tới trước mặt Tầm Mịch.

‘ Ký chủ, bình dinh dưỡng có thể chữa trị thân thể, có thể sử dụng trong những thế giới dưới năm sao nha ’

‘Ký chủ thế giới sắp đi là cổ đại nha, có phải rất tuyệt vời hay không? ’

Tầm Mịch tiếp nhận quyển sách có chút chần chờ: 

“Thế giới này … có bình thường không?”

Cô không muốn đi đến một thế giới không bình thường, cô không muốn chết.

‘ Ký chủ, Bảo Bảo không có quyền tuyển chọn thế giới để đến. Tùy theo cấp độ sao mà thâm nhập thôi ’

Bảo Bảo tỏ vẻ chuyện này không phải nó có thể tự quyết định. Tuy rằng, nó rất muốn nhìn bộ dáng ký chủ báo thù, giết tra nam tiện nữ. Nhưng, mọi việc cũng chỉ có thể nhờ vào khí vận.

Tầm Mịch mắt trợn trắng, mở quyển sách trên tay ra, đập vào mắt chính là mấy chữ cái to đùng.

《 Thứ nữ trở mình: Chí tôn Hoàng hậu 》.

Ngay lập tức, lại lần nữa cảm nhận đến sự ác ý từ ý thức thế giới. Cô có thể đoán được nội dung bên trong quyển sách là cái gì.

Vừa ói vừa tiếp tục xem. Thật tốt, ít nhất, so với thế giới trước đỡ biến thái hơn một chút.

Đây là một thế giới nói về tranh chấp quyền lực cùng trạch đấu. 

(Trạch đấu: sự đấu tranh xảy ra trong gia đình. Hầu hết nói về âm mưu và sự hãm hại lẫn nhau của mấy vị phu nhân, tiểu thư).

Nữ chủ là đại tiểu thư của Thừa Tướng, nhưng lại là một thứ nữ, tính cách mềm yếu, không có chủ kiến cùng chí hướng, không được cưng chiều.

Năm mười sáu tuổi, bị tam tiểu thư đẩy xuống hồ nước. Sau khi tỉnh lại, thì bên trong cơ thể đã thay một linh hồn khác đến từ thế giới song song.

Sau khi biết thân phận cùng địa vị của cơ thể mà nàng ta cư trú, lập tức làm thơ viết chữ, nổi tiếng khắp nước.

Thành công đoạt được sự cưng chiều của Thừa tướng, đương nhiên kèm theo đó cũng được tình yêu đến các thanh niên tài tuấn.

Trong đó, bao gồm cả nhị muội của cô ta, cũng chính là đích nữ Thừa tướng, người có hôn ước với Thái tử.

Nhưng mà, vì củng cố địa vị của mình, Thái tử cũng không có từ bỏ vị đích nữ Thừa tướng này.

Sau khi hai người đã thành thân, thái tử cùng với đại tiểu thư -Văn Nhân Vân Phỉ lừa gạt thái tử phi, lén lút ngoại tình với nhau. 

Thiết kế, hãm hại thái tử phi Văn Nhân Tầm Mịch, dàn cảnh bắt gian trên giường, bị thái tử viết thư bỏ vợ, phủ Thừa tướng cũng từ bỏ cô ấy.

Cảm thấy bản thân mình trở thành vết nhơ của phủ Thừa tướng, nên đã thắt cổ chết ở trên một nhánh cây trước cửa thành.

Sau khi chết, chỉ có em trai ruột của cô, là Văn Nhân Luật, đem cô mang đi hạ táng.

Sau đó, thái tử ngang nhiên cưới Văn Nhân Vân Phỉ, soán ngôi hoàng đế của cha mình.

Văn Nhân Vân Phỉ thuyết phục Thừa tướng, liên hợp với tướng quân, người yêu thầm cô ta, phái ra ám vệ giết Tiêu Dao Vương.

Cuối cùng, Văn Nhân Vân Phỉ trở thành hoàng hậu, hàng đêm sênh ca cùng với dàn hậu cung mỹ nam của cô ta, hạnh phúc mỹ mãn, HE.

Đậu má,Tầm Mịch thiếu chút nữa tức ói máu, thế giới này chính là NP hay vẫn là NP hoặc vốn đã là NP?

(NP: một nữ nhiều nam, một nam nhiều nữ. Thường nói về các mối quan hệ tình dục)

Không cần phải hỏi, lần này chắc chắn là xuyên thành đích nữ của phủ Thừa tướng. Ngay cả tên cũng giống nhau. Chỉ là, cô gái đáng thương này thiếu chút nữa đã phơi thây nơi hoang dã.

Quả nhiên, ở quan trường thân tình vô cùng đạm bạc.

Nhưng, Tầm Mịch cảm thấy rất có hứng thú với vị Tiêu Dao Vương này. 

Trong nguyên tác, đây là người đàn ông duy nhất không bị nữ chủ quyến rũ. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là. 

Anh ta không chỉ là một vị vương gia của An Quốc mà trong tay còn nắm quyền khống chế toàn bộ triều cương.

Cũng khó trách, tại sao nữ chủ lại muốn giết chết anh ta. Dù sao, bản thân anh ta cũng là một quả bom hẹn giờ.

Cũng không biết, lần này mình xuyên qua, cốt truyện đã đi đến giai đoạn nào rồi.

‘ Bảo Bảo, đi thôi ’ 

Bóng dáng của cô chậm rãi biến mất ở Tinh Hải.

Tầm Mịch mở mắt ra, trước mắt là một màu đỏ tươi, cô lập tức hoảng sợ.

Cô chớp chớp đôi mắt thì mới phát hiện, mình bị thứ gì đó che khuất tầm nhìn. Muốn duỗi tay giật xuống, lập tức bị người bên cạnh nắm tay đè xuống, một giọng nói có chút nịnh nọt vui đùa vang lên.

“Ai da, nhị tiểu thư, ngài hiện tại không thể nóng vội mà đem khăn voan gỡ xuống nha, phải chờ Thái tử điện hạ tới đón ngài. Sau đó chờ đến khi bái đường xong, thì ngài có thể nhìn thấy Thái tử điện hạ anh minh thần võ rồi”

Rõ ràng chỉ là một giọng nói có hơi chút không bình thường, nhưng lại khiến tất cả lông tơ của Tầm Mịch đều dựng thẳng cả lên. Trong lòng, có mười ngàn con ngựa đang chạy không ngừng. 

Hình như, cô xuyên đến thời điểm Văn Nhân Tầm Mịch gả cho tra nam thì phải?

Thật muốn chửi hai tiếng ‘ đậu má ’. Quả nhiên là càng về sau thì độ khó càng cao.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì lúc này, nữ chủ không chỉ hấp dẫn ánh mắt của các nam nhan tri kỷ trong hậu cung của mình, mà còn bày mưu phát tán những chuyện làm tổn hại đến thanh danh của đích nữ phủ thừa tướng, cũng chính là cô đây.

Vào lúc nữ chủ mười sáu tuổi, Tầm Mịch đã là đệ nhất tài nữ cũng là đệ nhất mỹ nữ của An Quốc. Trong khi đó, cô chỉ nhỏ hơn nữ chủ có một tuổi.

Nhưng sau khi nữ chủ đã xuyên đến, cô ta lợi dụng những thơ từ cùng ca khúc của thời hiện đại che lấp sự nổi bật của Tầm Mịch xuống.

Thậm chí là đem Tầm Mịch ném ở phía sau. 

Hiện tại, ai ai cũng đều nói, ‘ nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng có tiếng không có miếng ’.

Còn nói đến đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, đó chính là: ‘ Ồ, quả nhiên là cửu thiên tiên nữ hạ phàm, tài hoa hơn người’

Tầm Mịch đặc biệt muốn chửi ầm lên. Hiện tại, nếu mẹ của cô không phải còn chưa có bị hại chết, thì sợ là, tân nương của buổi hôn lễ này sẽ trực tiếp biến thành Văn Nhân Vân Phỉ đi. 

Mẹ của cô tốt xấu gì cũng là tiểu thư của phủ Quốc công.

Nhưng, dựa theo thời gian mà tính, thì chỉ còn chưa tới một tháng nữa là mẹ của cô sẽ bị Văn Nhân Vân Phỉ cùng người mẹ tiểu thiếp kia của cô ta giết chết.

Đây cũng là lý do vì sao, sau khi Tầm Mịch tự sát, chỉ có em trai của cô tới nhặt xác.

Lần này, nhiệm vụ mà Tầm Mịch nhận được, trừ bỏ nhiệm vụ chính là phản công cùng vả mặt, thì còn có hai nhiệm vụ phụ.

Một, bảo vệ tốt cho mẹ cùng em trai, phải làm bọn họ bình an mà sống. Bởi vì, vào lúc bệnh tình của mẹ cô lâm vào nguy kịch, thì cũng là lúc cô bị bắt gian. 

Ngay cả gặp mặt mẹ một lần cuối cùng … cũng không có cơ hội nhìn thấy.

Hai, làm bản thân mình hạnh phúc. Đời trước, cô đã quá thê thảm. Đời này, cô muốn có một cuộc sống ấm áp tràn ngập tình yêu.

‘ Bảo Bảo, hiện tại tên tra nam thái tử kia đang ở đâu? ’

Sau khi trong đầu lóe qua toàn bộ cốt truyện cùng tâm nguyện của nguyên chủ, Tầm Mịch đã có cách giải quyết.

Cho dù ông xã thân yêu nhà mình xuyên thành tên nam chính tra nam chết tiệt kia, hay là xuyên thành những người khác. Hiện tại, nàng nhất thiết phải đào hôn, tuyệt đối không thể gả đi như vậy.

‘ Ký chủ, cái tên cặn bã kia đã sớm tới rồi, vẫn luôn ở chung với nữ chủ ’

‘ Còn nữa, ký chủ, em cũng đã giám định qua linh hồn của tên đó, linh hồn không dao động, không nằm trong số liệu. Kết luận: tên đó không phải là ông xã của ký chủ’

Tầm Mịch nhướng mày, ánh mắt hiện lên một chút ác ý. 

Nếu tên đó không phải là ông xã thân yêu nhà mình … Như vậy … thật ngượng ngùng nha. Đừng trách ta tàn nhẫn.

Muốn hỏi tại sao sau khi nhảy vào thế giới này thì Tầm Mịch không có mất ký ức? Đó là bởi vì cô chấp nhận đau mình cắt bỏ bốn mươi ngàn tích phân mua tấm màng bảo vệ tinh thần.

Click mở thương thành, Tầm Mịch tìm thấy được một quyển sách độc dược, dùng 999 tích phân mua một lọ thuốc mê hương không giới hạn sử dụng.

(Mê hương: mùi thơm khiến người ta ngất xỉu hoặc không còn tỉnh táo)

Tìm tòi bới móc lấy ra lọ mê dược, bỏ vào trong tay áo, không dấu vết mở ra nắp bình, làm mùi thơm bay ra khỏi lọ.

‘ Một – hai – ba,  ngã ’

‘ Phịch, bịch bịch, phịch ’

Xác định mọi người đều đã ngã xuống, Tầm Mịch đóng nắp bình lại, cất trở vào không gian của hệ thống.

Ném khăn voan đỏ xuống, vội vàng chạy tới phía sau tấm bình phong, vừa thay quần áo, vừa dặn dò mấy tiểu nha hoàn đang đứng ngoài cửa phòng.

“Tiểu Hương, đi mời đại tỷ lại đây một chút, nói: ‘ ta muốn đem Phượng Hoàng Châu tặng cho nàng ta”

(Phượng Hoàng Châu: miếng ngọc được khắc thành hình chim phượng hoàng)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play